Diêu Tường nghe hắn nói vậy, giận dữ nhảy ra mắng: "Các người đúng là một đám súc sinh!"

Đám người bọn râu ria bị hắn mắng một câu nhưng chỉ rùng mình một cái, không dám cãi lại, quỳ xụp xuống đất cầu xin tha thứ.

Vẻ mặt Diêu Tường lạnh như băng quay qua Sở Vân Thăng nói: "Anh Sở, cái bọn khốn kiếp này đúng là không có nhân tính, giữ lại cũng chỉ gây hại!"

Sở Vân Thăng hắn tuy rằng từng giết không ít người, nhưng vẫn còn chưa mất tính người đến nỗi lấy phụ nữ ra làm mồi câu côn trùng thế này, hắn gật đầu, nói: "Đúng là đáng chết, cậu xử lý đi, tôi đi lấy cung!"

Đám bọn râu ria kinh hãi, trước đây Giang lão đại vẫn luôn làm như vậy, bây giờ đổi một ông chủ mới vốn còn muốn tiếp tục làm vậy, nhưng không ngờ Sở Vân Thăng và Diêu Tường hoàn toàn không để ý đến đề nghị của họ, lúc này biết có cầu xin nữa cũng vô ích, vội vàng đứng lên bỏ chạy tứ tán.

Có điều, những kẻ này làm sao có thể chạy thoát khỏi một người thức tỉnh như Diêu Tường, không mất bao lâu đã bị chiêu chém vòng lửa của Diêu Tường đốt chết toàn bộ, dọa cho mấy cô gái bên cạnh không ngừng thét lên.

Sở Vân Thăng xuống đến lầu hai, tìm trong vài căn phòng rồi mà vẫn không tìm thấy cây nỏ nào, chỉ có vài cây cung, Sở Vân Thăng thu tất cả vào trong Vật Nạp phù, đến cả mũi tên cũng không chừa một mũi.

So với nỏ thì khả năng bắn cung của hắn càng kém, có điều bây giờ cũng không kén chọn được, chỉ có thể từ từ luyện tập sau vậy.

Sở Vân Thăng mở bản đồ Côn Thành ra, lần lượt đánh dấu bốn chỗ mà hắn đã đi qua từ một đến bốn, hắn bây giờ cũng không biết đám người Đỗ Kỳ Sơn đến cùng đang ở khu vực nào, từ tình hình hiện tại mà tính, chỉ có thể hy vọng may mắn sẽ đụng phải, hoặc là phải tìm được dấu vết mà Đinh Nhan lưu lại để tìm bọn họ, sau đó tiếp tục theo đuôi.

Hắn chỉ còn kém một chút nữa là sẽ tiến bộ, lượng nguyên khí trong cơ thể sẽ tích lũy lên đến trình độ đủ để đối phó với mười một con Xích Giáp Trùng, nhân khoảng thời gian tìm kiếm đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ này có thể giết thêm vài con quái vật mắt đỏ, thuận tiện để kiếm Thiên Ích hấp thu thêm một ít khói mù màu xanh lam kia luôn.

Số thịt mà Giang lão đại săn bắt được, Sở Vân Thăng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy buồn nôn, thế nên hắn bảo Diêu Tường chia chúng cho mấy cô gái kia, để cho các nàng đường ai nấy chạy. Sở Vân Thăng dẫn theo Diêu Tường, lần nữa tiến vào màn sương mù.

Phương châm của hắn bây giờ là nếu có thể đánh lén quái vật mắt đỏ thì đánh lén, còn nếu không thể đánh lén thì cố gắng giết chết vài con, sau đó chạy xuyên qua tường sương mù, chỉ cần chạy qua chạy lại vài lần là đám quái vật đó có tìm bằng trời.

Kỹ thuật bắn cung của Sở Vân Thăng rất kém, cũng may là hắn chỉ bắn bằng nguyên khí nên vẫn dư ra khá nhiều tên, khả năng phòng ngự của một con quái vật mắt đỏ không hề cao, hắn chỉ cần tiêu hao một lượng nguyên khí rất nhỏ là có thể đóng băng giết chết chúng.

Vốn hắn còn định leo lên cây để bắn lén, nhưng sau khi nghe gã râu ria kia nói, biết được trên những cái cây cao chót vót này rất có thể còn có loại quái vật khác, không bằng cứ ở dưới đất mà đối phó với mấy con quái vật mắt đỏ, cùng lắm không đánh lại thì chạy..

Liên tục đi qua vài ngã tư, Sở Vân Thăng mãi mà vẫn chưa gặp được đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ, hắn hoài nghi bọn họ bây giờ có khả năng đang ẩn náu ở nơi nào đấy, dù sao thì cứ xuyên qua xuyên lại mấy bức tường sương mù cũng không ra được, bọn họ có nhiều nhà khoa học như vậy, còn không bằng tìm một chỗ rồi cẩn thận nghiên cứu một chút.

Mất hai ngày, Sở Vân Thăng dẫn theo Diêu Tường chạy tới chạy lui trên mặt đất, đã phân biệt rõ ràng ranh giới của toàn bộ chín khu vực do tường sương mù chia cắt ra, mỗi mười hai tiếng đồng hồ quy luật lại biến hóa một lần, hắn cũng đã tự thân trải nghiệm, tự cảm thấy bản thân cò chưa có cái trình độ để phá giải được cái quy luật này.

Trên đường hắn cũng tiện tay thu lấy không ít xác chết của Xích Giáp Trùng, vừa lúc có thể dùng chúng để sửa chữa lại chiến giáp.

Nhục Trùng mà gã râu ria nói đến Sở Vân Thăng cũng đã thấy qua, đó là một con quái vật dài đến gần mười mét, hình trụ dạng ruột thẳng màu trắng , không có đầu, chỉ có hai cái miệng một trước một sau, cũng không biết là nó dùng cái miệng nào để ăn còn cái miệng nào để bài tiết! Sở Vân Thăng chỉ biết là với năng lực hiện tại của hắn, tối đa chỉ có thể giết được hai con quái vật loại này! Thảo nào Giang lão đại phải chế tạo bom năng lượng rồi bỏ vào cơ thể người làm mồi câu, chỉ có cho bom năng lượng nguyên khí hệ hỏa nổ trong cơ thể nó, khiến con quái vật này mất khả năng tấn công thì Giang lão đại và tám tên đàn em thức tỉnh mới dám lại gần nó mà tiến hành tấn công.

Mà càng khiến Sở Vân Thăng sợ mất mật là những con quái vật thỉnh thoảng lao xuống từ trên tầng cao nhất của những cây cối này, toàn thân nó là lửa, như thể một con quái vật lửa hoàn toàn do nguyên khí hệ hỏa tinh thuần tạo thành, khi nó lao xuống, hắn đã tận mắt thấy lũ Nhục Trùng và quái vật mắt đỏ không chịu nổi một đòn, thậm chí có một tiểu đội gồm năm người thức tỉnh, dưới đòn tấn công bằng nguyên khí hệ hỏa của nó, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

Sở Vân Thăng đoán với chiến giáp, Lục Giáp phù và lượng nguyên khí vừa tăng lên đến mười một nấc của mình bây giờ, dưới sự tấn công của loại quái vật lửa này thì đến cái rắm cũng không bằng! Trừ khi hắn bây giờ có thể lập tức tiến vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên, bằng không nếu đụng phải một con quái vật lửa như vậy, bản thân gặp phải một trăm lần thì chết chắc một trăm lần.

Vẫn còn thiếu bốn nấc nữa, Sở Vân Thăng thầm nói trong lòng, chỉ cần trải qua 32 lần rèn luyện thân thể nữa, đạt đến trạng thái đỉnh điểm Một Nguyên Thiên, đến lúc đó lại phối hợp với quy tắc được viết trong sách cổ, lập tức phá tan cảnh giới Một Nguyên Thiên, đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên.

Khi đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn không những có thể thi triển chiến kỹ dùng kiếm - kiếm chiến kỹ chân chính, mà càng hấp dẫn hắn là loại Phong Thú phù cấp ba mà gần đây hắn vừa tìm hiểu được, không ngờ có thể phong ấn quái vật sắp chết vào trong phù thể, đến thời điểm chiến đấu, có thể biến ra để trợ giúp bản thân, mình có bao nhiêu nguyên phù thì có thể phong ấn bấy nhiêu quái vật!

Đến lúc đó, lại thêm mấy loại nguyên phù tấn công mà giờ mình đã có thể chế tạo được, cùng với kiếm chiến kỹ, Sở Vân Thăng nghĩ dù cho không giết được con quái vật lửa kinh khủng kia, thì ít nhất việc chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Trong tay hắn đã có gần mười tấm Nhiếp Nguyên phù với đủ các loại hoa văn khác nhau, ngoại trừ lượng nguyên khí hút lấy sau khi giết chết đám người Giang lão đại kia, phần lớn đều là chậm rãi tích lũy được từ số quái vật mắt đỏ mà hắn giết sau đó.

Những gợn sóng màu xanh lam trên kiếm Thiên Ích không có tăng trưởng rõ ràng, Sở Vân Thăng cũng không dám xách nó đi thí nghiệm với Nhục Trùng, dù sao thì thức ăn chủ yếu của con quái vật lửa kia chính là loại Nhục Trùng này, lỡ như bị quái vật lửa đụng phải thì mạng đâu cho đủ?

Một con Xích Giáp Trùng có thể cung cấp cho hắn một hoa văn ngọn lửa, mà một con quái vật mắt đỏ tối đa cũng chỉ có một phần năm hoa văn băng, chênh lệch đến nỗi Sở Vân Thăng cũng có chút nản lòng.

Chỗ tốt duy nhất là, khi bị quái vật mắt đỏ vây công thì có thể lợi dụng tường sương mù để thoát khỏi sự truy đuổi của chúng, còn như bên ngoài, nếu như gặp phải một đàn Xích Giáp Trùng vượt ngoài phạm vi năng lực của bản thân thì cũng chỉ có nước dựa vào hai cái đùi mà thi chạy với chúng.

Sở Vân Thăng bây giờ đang đang tại khu vực được hắn đặt tên là khu ba, bản thân vào ba tiếng trước đã phát hiện ra đám người trung đoàn trưởng Đỗ, bọn họ vừa từ chỗ nghỉ ngơi vội vã xuất phát, không biết muốn đến nơi nào, chẳng qua lúc này đang rơi vào sự tấn công của một đàn quái vật mắt đỏ rợp trời.

Đây là cơ hội mà Sở Vân Thăng đã chờ thật lâu, hắn và Diêu Tường trao đổi một câu, sau đó hai người lẻn đến một tòa nhà cao tầng gần đó, không dám leo lên quá cao, chỉ dừng lại ở tầng ba, mở cửa sổ, nhìn thẳng vào đoàn người Đỗ Kỳ Sơn đang vất vả chiến đấu bên dưới.

Sở Vân Thăng giao cho Diêu Tường phụ trách an toàn xung quanh hai người, còn mình thì kéo cung, một mũi tên băng do năng lượng tinh khiết dần dần hình thành, Sở Vân Thăng chỉ truyền vào đó một phần năm nấc nguyên khí, mục đích của hắn chỉ là để phá rối đối phương, không cần đến lượng nguyên khí đủ để giết chết bọn họ, huống hồ hắn cũng biết khả năng bắn cung của mình không tốt, lỡ như bắn trật thì cũng không lãng phí quá nhiều nguyên khí.

Lúc này mũi tên của hắn nhắm ngay vào một tên đồng bọn của gã mặt ngựa gần nhất, tên băng xé gió lao đi.