Người đàn ông trung niên thấy phe mình chỉ còn lại có ba người, hơi chút kinh hoảng, vội vàng hét lên: "Thằng này vừa liên tục giết chết mấy người của chúng ta, năng lực của hắn chắc đã đến cực hạn rồi, chúng ta vẫn còn ba người, không tin không giết chết được hắn!"

Hắn ta nào biết được lượng nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng hiện nay đã hết sức dồi dào, vừa rồi chẳng qua chỉ mới tiêu hao hơn phân nửa, bây giờ muốn giết thêm ba người nữa cũng không khó khăn gì.

Đòn tấn công của ba người đã tới ngay trước mặt, Sở Vân Thăng chỉ tập trung tấn công gã đàn ông trung niên, không thèm quan tâm đến sự tấn công của hai người khác, hoàn toàn mặc cho chiến giáp đỡ lấy.

Khả năng phòng ngự của chiến sĩ hệ hỏa không quá mạnh, Sở Vân Thăng đâm mạnh một nhát, liền dễ dàng đâm xuyên kiếm Thiên Ích qua lồng ngực của hắn ta, gã đàn ông trung niên đến lúc chết vẫn nhìn trừng trừng vào thanh kiếm cắm trước ngực mình.

Hai người khác thấy lão đại đã chết bất đắc kỳ tử, đòn tấn công lại không có hiệu quả nên đã có ý muốn thối lui, thừa dịp Sở Vân Thăng vẫn chưa rút kiếm Thiên Ích ra, hai người cùng lùi nhanh về phía sau.

Kỳ thực chiến giáp của Sở Vân Thăng giờ đã bị toác ra một khe nứt thật dài, sớm không chỉ là vài vết nứt nẻ khó thấy như lúc nãy nữa, đòn tấn công vừa rồi của hai người thậm chí đã bắt đầu va chạm trực tiếp với Lục Giáp phù bên trong, khiến cho máu huyết Sở Vân Thăng như muốn quay cuồng!

Lúc này, hai người bọn hắn sinh ra ý muốn rút lui, vừa vặn hợp với ý Sở Vân Thăng, tốc độ của hắn rất nhanh, truy sát từ sau lưng sẽ dễ thành công hơn, thêm nữa là còn khó bị tấn công ngược lại.

Hắn hùng hổ lao lên, chém ngã gã chạy phía sau, đến khi chém giết tên cuối cùng thì xảy ra chút vấn đề, năng lực mà tên này thức tỉnh khá kỳ lạ, không phải là năng lực hệ băng hoặc hệ hỏa thường thấy, mà thật ra lại có chút tương tự với năng lực của Kim Cương Thú của quân đội trong truyền thuyết, năng lực phòng ngự vô cùng mạnh, chịu đến nhát chém toàn lực thứ hai của Sở Vân Thăng mà cũng chỉ bị chấn cho phun máu, vẫn còn sống nhăn răng.

Sở Vân Thăng kinh hãi, tiên tục trút đầy nguyên khí vào trong kiếm Thiên Ích, chặt chém cật lực, liên tục chém ba nhát mới có thể chặt rơi một cánh tay của đối phương, người nọ đau đớn xin tha, thế nhưng giờ Sở Vân Thăng đã giết đến đỏ cả mắt, sao có thể dừng được, tiếp tục chém thêm mấy kiếm mới triệt để giết chết được hắn.

Diêu Tường ở phía dưới lúc này đã giải quyết xong gã chiến sĩ hệ băng trọng thương, Sở Vân Thăng bước dọc theo sân thượng đầy xác chết, ra một dấu tay với hắn, bảo hắn tiến vào từ cửa sau tòa nhà, phối hợp với mình giáp công những kẻ còn có thể sót lại bên trong, đối với những tên côn đồ kinh khủng ăn thịt người này, Sở Vân Thăng sớm đã không còn chút đồng tình nào rồi.

Khi đi đến cửa cầu thanh, ánh mắt hắn quét qua gã chiến sĩ thức tỉnh có năng lực khá kỳ lạ đang nằm dưới đất, trong lòng Sở Vân Thăng khẽ động, từ trước tới nay hắn vẫn chỉ dùng Nhiếp Nguyên phù để hút lấy nguyên khí trong cơ thể quái vật, còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện năng lượng trong cơ thể những chiến sĩ thức tỉnh này có thể hút lấy hay không, dựa theo lời giải thích của giáo sư Tôn ngày đó, Sở Vân Thăng cảm thấy năng lượng của chiến sĩ thức tỉnh có thể chính là nguyên khí mà sách cổ nói đến, thuộc tính năng lực của người này có vẻ khá giống với nguyên khí hệ kim được nói đến trong sách cổ.

Sở Vân Thăng lập tức lấy Nhiếp Nguyên phù ra, hướng về người nọ sử dụng Nhiếp Nguyên phù, quả nhiên là có một chút khí màu ánh vàng chậm rãi bị hút vào trong nguyên phù, trên Nhiếp Nguyên phù hiện ra hai hình hoa văn kim loại! Sở Vân Thăng ngạc nhiên trong lòng: Quả nhiên là trong cơ thể người chết cũng có thể hút lấy nguyên khí, hơn nữa năng lực của người này đúng là hệ kim khá hiếm thấy!

Nếu như nguyên khí hệ kim của người này có thể bị Nhiếp Nguyên phù hấp thu, Sở Vân Thăng đoán chừng những chiến sĩ hệ băng hệ hỏa khác cũng có thể, vì vậy cầm Nhiếp Nguyên phù lần lượt hút lấy bốn chiến sĩ thức tỉnh khác chết trên mặt đất, không ngờ thu được lượng nguyên khí đầy cả hai tấm Nhiếp Nguyên phù, trong đó năng lượng của gã đàn ông trung niên cầm đầu đã lên đến bốn hoa văn ngọn lửa!

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, đến cả năng lượng của chiến sĩ thức tỉnh loài người cũng có thể hấp thu, vậy thì Nhiếp Nguyên phù chẳng phải biến thành một kiểu Hấp Tinh Đại Pháp khác sao?

Đáng tiếc Nhiếp Nguyên phù cấp hai không thể nào hấp thu nguyên khí của vật còn sống được, nếu không thì nó đúng là "Hấp Tinh Đại Pháp" thật sự rồi!

Có điều với cái công dụng này của Nhiếp Nguyên phù, dù là chiến đấu với quái vật hay là với chiến sĩ thức tỉnh khác thì mình cũng có thể càng đánh càng mạnh, không phải lo việc nguyên khí cạn kiệt mà chết!

Sở Vân Thăng cất Nhiếp Nguyên phù đi, xác chết của ba chiến sĩ thức tỉnh bên dưới tạm thời cũng không kịp xuống đó hấp thu năng lượng, thân hình hắn lóe lên, liền chui từ hành lang xuống bên dưới.

Khi hắn vừa mới xuống đến khu vực nghỉ ngơi của câu lạc bộ ở tầng ba, chợt nghe thấy một giọng nói run run vang lên: "Đừng giết chúng tôi! Cái gì chúng tôi cũng cho anh!"

Lúc này, Sở Vân Thăng đã thấy Diêu Tường lên đến tầng ba, ném vài kẻ chuẩn bị chạy xuống lầu bỏ trốn ra đất.

Diêu Tường quay sang nói với Sở Vân Thăng: "Đều là những người bình thường không thức tỉnh, không có ai chạy mất, tất cả đều ở đây."

Ngoài bốn năn người này, một bên khác của quầy bar còn có bảy tám người phụ nữ trẻ tuổi bị dây thừng trói lại, Sở Vân Thăng nghĩ thầm đây chắc là những người bị bắt đến để chuẩn bị ăn thịt.

Người vừa mới lên tiếng là một gã râu ria xồm xoàm, có lẽ đã lâu chưa từng cắt tỉa, thấy tầng trên tầng dưới đều đã bị Sở Vân Thăng và Diêu Tường chặn kín, vội vã lục tung bới ra một đống linh tinh gì đó, khẩn cầu: "Đừng giết chúng tôi, chúng tôi là người thường thật mà, không phải là cao thủ thức tỉnh như mấy người Giang lão đại." Hắn vừa nói vừa đẩy đống đồ tới trước mặt, tiếp tục: "Đây đều là thức ăn, nếu các anh muốn thì đều lấy đi, chỉ cần các anh không giết chúng tôi thôi, đúng rồi, Giang lão đại còn có rượu, để tôi tìm cho anh."

Hắn cũng không quan tâm xem Sở Vân Thăng có đáp ứng hay không, liều mạng lục tung phía sau quầy bar, trong miệng khẩn trương lẩm bẩm: "Ta nhớ kỹ là ở đây mà...."

Bị cánh cửa tủ vỡ nát đâm rách tay nhưng hắn vẫn hoàn toàn không hề nhận ra, dù liều mạng cũng cố tìm cho ra rượu trong miệng hắn, như thể cái thứ này chính là bùa cứu mạng cho hắn.

Sở Vân Thăng cúi đầu nhìn qua mấy thứ này, một đống thịt trăng trắng, lại nghĩ tới việc mấy kẻ này ăn thịt người, trong ruột nhất thời nhộn nhạo buồn nôn, nếu không phải hắn thường xuyên nhìn thấy xác chết, chỉ sợ giờ đã sớm phun ra.

Tên râu ria còn đang liều mạng tìm rượu, tung cước đá văng một người phụ nữ bị dọa cho sững người trước quầy, từ phía sau đó rốt cuộc cũng moi ra được một chai rượu ngoại nhìn không rõ nhãn hiệu, lập tức cao hứng giơ bình rượu, luôn miệng nói: "Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Lại thấy Sở Vân Thăng mặt không đổi sắc nhìn vào đống thịt trắng hếu trên mặt đất, như là nhớ ra chuyện gì, lồm cồm chạy tới, nhặt túi thịt lên nói: "Đại ca, đây không phải là thịt người, thực sự không phải, nếu không tin tôi ăn cho anh xem! Bên ngoài truyền tai nhau rằng chúng tôi ăn thịt người, đó chẳng qua là do Giang lão đại cố ý tung tin đồn, chính là để dọa dẫm người khác, biến nơi này thành một hang ổ yên ổn thoải mái cách biệt với thế giới, anh nhìn nửa cái xác chết treo ngoài kia đi, đó cũng là do quái vật ăn xong còn dư lại, bọn họ treo lên đó để hù dọa người ta thôi."

Sở Vân Thăng cau mày nói: "Nếu không phải thịt người thì nó là cái gì?"

Gã râu ria vội vã đáp: "Đại ca, ai dám thật sự ăn thịt người chứ, chúng tôi còn chưa điên! Những cái này đều là quái vật trên cây cối bên ngoài, do Giang lão đại dẫn người đi bắt về, chỉ cần một con là đủ cho chúng tôi ăn mấy ngày, đây là loại quái vật duy nhất mà chúng tôi phát hiện ăn vào không chết người!"

Mấy người còn lại cũng liên tục gật đầu phụ họa đâu là thịt quái vật.

Gã râu ria sợ hai người Sở Vân Thăng còn chưa tin, chỉ vào những cô gái kia nói: "Đại ca, chỉ cần các anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nói tất cả cho các anh biết, những cô gái này là do Giang lão đại bắt về, nếu nhìn thuận mắt thì sẽ giữ lại vài ngày để phát tiết thú tính, còn nếu nhìn không vừa mắt thì sẽ lột trần lấy làm mồi câu cái loại Nhục Trùng này!"

Đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nghe đến việc lấy người sống ra câu quái vật, hơn nữa còn là một loại quái vật mà hắn chưa từng thấy qua.

Gã râu ria đặt bình rượu xuống trước mặt Sở Vân Thăng, nịnh nọt nói: "Nếu các nàng không nghe lời, hoặc là Giang lão đại đã chơi chán rồi thì cũng sẽ bị lột hết quần áo, để cho bác sĩ Đinh mổ ra nhét thuốc nổ vào trong bụng cô ta, sau đó trên lên trên cây, cô ta sẽ chưa chết ngay, dãy dụa càng nhiều thì càng dễ thu hút Nhục Trùng tới, trong thuốc nổ đã bị một đàn em thức tỉnh của Giang lão đại truyền vào cái loại năng lượng kỳ lạ của bọn họ, chỉ cần bị Nhục Trùng nuốt vào trong cơ thể, năng lượng sẽ phát ra ngọn lửa, châm ngòi cho cái loại bom năng lượng này, thường sẽ nổ cho Nhục Trùng gần chết, sau đó Giang lão đại sẽ dẫn người hợp sức tấn công Nhục Trùng, giết chết nó rồi thu lại làm lương thực."

Vừa nói, gã râu ria vừa lôi ra một gã đàn ông trông trắng bóc, chỉ vào một góc gian phòng giới thiệu: "Đây là bác sĩ Đinh, bên kia là thiết bị y tế do Giang lão đại kiếm về từ một bệnh viện gần đây, chuyên dùng để ghép mổ bom năng lượng vào cơ thể các cô gái. Việc chế tạo bom là do tôi và hai người khác phụ trách."

Nói đến đây trong ánh mắt hắn hơi lóe lên, chỉ vào những cô gái bên canh nói: "Đại ca, anh giữ chúng tôi lại, chúng tôi có thể tiếp tục giúp anh chế tạo loại bom này, Giang lão đại đã gom được rất nhiều tài liệu, anh có thể tiếp tục dùng, còn những cô gái kia, anh muốn chơi thì chơi, nếu không muốn chơi thì có thể dùng bọn họ để câu Nhục Trùng, chỉ cần chia cho chúng tôi một ít thịt côn trùng để không đến nỗi chết đói là được!"