Giới Thần

Chương 972: Tình trong đại đạo

Tại một gian phòng.

"Vương gia, Theo tin truyền về Ưng Khách đã trọng thương mất 1 tay hiện giờ đang khắp nơi bị truy sát"

"Uhm...là ai làm" đáp lại là một giọng nói chậm rãi vô cảm xúc mà tràn đầy quý khí. 

"Bẩm chủ nhân, toàn bộ tai mắt đều biến mất, một chút tin tức xác thực cũng không có nhưng mà theo điều tra thì đó là một nhóm 8 người do một thanh niên trẻ cầm đầu, ngày hôm qua còn công nhiên ngự không phi hành từ phía tây tới đây"

Mặc dù mọi tai mắt trong bóng tối quan sát đều bị 2 người Dịch Kiến Hành, Bá Chương trừ khử nhưng động tịnh tại tửu lâu quá lớn, chỉ cần hơi điều tra một chút liền rất dễ tra ra.

"Ngự không phi hành,...là dùng cái gì ngự không?"

Địa thánh có thể phi hành nhưng chỉ là dùng trong chiến đấu, địa ý có rất nhiều hạn chế, đặc thù nhất đó là địa thế.

Ai tấn thánh ở đâu thì sẽ dung nhập địa thế tại đó, hỗn hợp địa ý nơi đó, một khi cách xa chỗ đó liền sẽ giảm đi thực lực cách càng xa giảm càng nhiều cho nên việc ngự không phi hành sẽ rất nhanh rời khỏi địa thế và khi đó thực lực giảm mạnh, đến một lúc nào đó liền sẽ không còn năng lực phi hành nữa.

Do đó nhân loại một khi tấn thánh đều sẽ vô cùng cẩn thận và thực lực mỗi quốc gia cũng sẽ vì số lượng thánh nhân này mà vô cùng ổn định, các thế lực cũng đều rất ưa thích chiêu dụ những bán thánh về địa bàn mình mục đích cũng chỉ vì tấn thành và sự phụ thuộc vào địa thế này.

Một khi có bán thánh tấn chức ở địa bàn mình thì cũng coi như 7 phần tỉ lệ người đó sẽ phải gia nhập thế lực đó.

Một mảnh đất có nhiều người tấn thánh cũng được xưng là thánh địa và giá trị tuyệt đối là cao không tưởng nổi.

Các quốc gia cũng vì thế mà rất ít khi dùng quân lực đi chiếm đoạt địa bàn, xâm lược lẫn nhau vì đơn giản là thánh nhân khó đi, dù chiếm được địa bàn mới thì cũng không có thánh nhân trấn thủ, chiến quả chẳng khác gì bọt nước.

Vì đó khi thực hiện dục vọng xâm lược thì các đế hoàng ai cũng cần những thời cơ thật tốt, cẩn thận xắp xếp thật tỉ mỉ mới được.

Ví như Lạc Quốc, hiện giờ Thảo Mộc Tông vực dậy, long mạch khí vận và đế vị của hoàng gia đã bị ép đến suy thoái cực độ, ranh giới địa thế cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt yếu ớt.

"Chủ nhân, có lẽ là dùng thần thông phi hành"

"Uhm....hắn chưa tấn thánh hay sao,...uhm, phải rồi ta không hề cảm nhận thấy địa ý xâm nhập cũng tức là chúng đều chưa tấn thánh hoặc giả...thực lực bọn chúng đã bị vô hạn nhược hóa đi"

"Cho người theo sát cho ta, bất kể chúng là ai...đã có can đảm làm kẻ địch của ta...vậy chỉ có thể hai kết quả..." nói xong hắn hơi nhếch miệng cười một cách sắc nhọn, hiển nhiên là lời cuối hắn không nói nhưng rất dễ hiểu là gì.

Cường giả có thể phế đi một thánh nhân thì tất nhiên có chỗ ỷ vào, nếu không phải có thực lực thông thiên thì tất phải có trọng bảo gia thân.

Người như vậy giá trị không thể nào thấp nhưng đồng thời cũng là mầm họa khó làm một kẻ xoay thiên hạ bàn cờ có thể yên tâm.

Nếu không thể thuần phục về dưới trướng thì kẻ như vậy tuyệt đối không thể sống.

Đó chính là kết quả của Thiên được vị Vương Gia này mặc định thành như vậy. 

..........

Tại một nơi khác.

Thiên cùng với 6 nữ nhân cùng nhau dạo phố dọc theo con đường đầy hoa thơm ong bướm vờn quanh, không khí yên tĩnh mà trầm lắng.

6 nữ nhân ai nấy đều xinh đẹp như tiên như mộng đi tới đâu là khiến ánh mắt người ta mê luyến dõi theo mãi không thể rời.

Nhưng cả 6 người họ đều lặng lẽ đi theo sau một nam nhân trông thật bình thường, nam nhân đó lặng lẽ ngắm hoa đến ngây ngốc, tiên nữ lại ôn nhu đi theo sau hắn mềm mại đưa sóng mắt quan tâm.

Người ngoài đường lại đưa mắt ngây ngốc nhìn các nàng.

Trong vô tình một nhóm người này đã vô hình tạo nên một bức ảnh kỳ dị.

"Tiêu ca ca....huynh yêu thích hoa sao?" suốt đoạn đường trầm lắng rốt cuộc Dương Tiểu Thanh không chịu được

Trên người Thiên toát ra một hơi thở sâu lắng, trong đó có sự vui sướng, nhớ nhung, một chút yêu thương nồng đậm, cảm giác khát khao đến tận cùng.

Là lưu luyến

Là ôn nhu

Là vô hạn thương yêu.

Là vô hạn quan tưởng.

Đó là cảm giác giống như đứa con xa nhà lâu năm được về nhà

Hắn nhẹ nhàng sờ chạm, nhẹ nhàng hít vào từng hơi thở thơm mát, hắn mê luyến và đắm say ngắm nhìn những đóa hoa và ong bướm tưởng chừng như thật bình thường đó một cách tràn đầy tình yêu thương lẫn da diết nỗi nhớ thương.

"Nhà...." giọng Thiên nhẹ vang lên.

Chỉ một chữ duy nhất nhưng khi rơi vào tai người lại như rung động đến tận sâu thẳm.

"....thứ đáng giá nhất trong lòng ta..."

"....thứ mà ta đã từng dùng biết bao tâm huyết để dựng lên sau đó....

".....ta lại phải gian khổ đi tìm lấy"

"Tiền nhân có một câu rất chính xác..."chỉ có mất đi mới biết nó có bao nhiêu quý giá".....chỉ là đáng tiếc...

"......thứ đã mất đi rồi....lại không bao giờ có thể tìm lại được nữa"

"Quý giá mấy cũng chỉ có thể tiếc, thể thương, thể hận và để nhớ....trên đời có những vết cắt thật sự không cách nào liền lại được"

Tâm cảnh của Thiên là cỡ nào cao lớn, chí tôn nhân đâu phải kẻ tầm thường.

Chỉ là đáng tiếc, cách tu hành của nó lại là dị loại duy nhất trong cửu giới.

Tại vì hắn không đoạn tuyệt thất tình, không rời bỏ nhân chi thường tình, không dứt bỏ phàm tục yêu gét tình thù.

Ngược lại hắn còn lấy vô hạn yêu thương dựng lập yêu giới, xây nên một căn nhà bảo bọc mưa gió cho ngàn vạn sinh linh lấy đức phụ mẫu mà chứng yêu đạo.

Yêu đạo của hắn dị loại và hoang dã nhưng lại Chan chứa tình yêu thương, so với bất kỳ loại đại đạo đoạn tuyệt thất tình lục dục nào đều chính nghĩa hơn dù là cả phật đạo lấy từ bi hóa phật pháp cũng không bằng.

Nhưng mà yêu giới của hắn lại bị hủy vì tam giới trừ ma vệ đạo.

Hắn thân tuẫn trùng sinh lại vì bị người xem là ma đầu mà quần công đến chết.

Tiên nhân, phật đà nêu cao chính nghĩa lại dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết sạch yêu linh lương thiện, hủy đi nhà, giết đi trẻ thơ, đoạn tuyệt hi vọng của hắn, lấy đi ngàn năm tâm huyết của hắn, diệt đi đạo tâm của hắn.

Họ thành công....quả thật nhờ đó Thiên đã tuyệt vọng mà chết, tận mắt nhìn thấy sinh linh mình thương yêu nhất lần lượt chết đi.

Tâm hắn chết

Thất tình hắn không đoạn tuyệt....một ngày này đã trở thành nhược điểm trí mạng và hòn đá ngáng đường hắn.

Nhưng hắn vẫn không hối hận.

Thiên địa xoay vần, hắn lần thứ 2 trùng sinh lại vẫn kiên định yêu đạo, vẫn không diệt thất tình để tu đạo.

Nhưng cũng vì thế, cái vết nứt đã từng khắc sâu trong tâm trí hắn cũng không bao giờ triệt để có thể mất đi.

Trong 9 vị chí tôn, hắn là người sinh sau đẻ muộn nhất, tu vi nông cạn nhất và cũng yếu đuối nhất.

Tất cả cũng chỉ vì một chữ

"Tình..."