Giới Thần

Chương 971: Thập Tam Ác Nhân - Ưng Khách

Đối với Dương Tiểu Thanh.

Dương Tiêu ca ca nàng chính là người không gì không làm được, là người đáng tin cậy nhất trên thế gian là chỗ dựa không thể đổ ngã trong lòng nàng.

Không có hắn bên cạnh thì thôi, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh lập tức nàng sẽ có một loại lòng tin vô địch.

Do đó, từ khi đi ra ngoài nàng liền như vậy

Không chút kiêng kỵ ai

Không sợ bất kỳ ai

Không lo lắng bất kỳ chuyện gì

Nàng vô tư hệt như một đứa con nít đứng bên cạnh cha mình, những đứa con nít khác dù lớn nữa thì cũng chỉ là con nít.

Cho nên lúc đối diện với mấy tên cùng hung cực ác kia, nàng như cũ vẫn không xem chúng vào mắt thật sự là thái độ coi trời bằng vung, chó cậy gần nhà.

Lời của nàng không mạnh, không chua ngoa, không hung dữ mà ngược lại còn như oanh yến líu lo dễ nghe, chỉ có điều đối với một số người giết người thành tánh, hung tàn thành danh thì...

Kinh khủng áp bức ầm ầm kéo đến.

"Bành..rắc..." bộ bàn ghế và đồ ăn trên bàn mà chúng đang ngồi lập tức vỡ vụn nát bấy, 4 tên này tựa như hung thần ác sát đứng lên, nét mặt dữ tợn, khí thế hung hăng tanh máu.

"Ầm...bành..." khoảng cách giữa bàn của Thiên và bàn phía bọn chúng chỉ khoảng 5m, giữa đường có mấy cái ghế và một ít vật dụng lập tức liền bị áp bức ép tới vỡ nát để lộ ra khoảng trống trải trên đường đi.

Đối diện chúng, Thiên vẫn ung dung mặc nhiên xem như chưa từng có chuyện gì, ánh mắt hắn vẫn có chút mê li nhìn những đóa hoa lớn tươi rói ngoài đường, tâm trạng thưởng thức không hề bị xáo trộn.

Đồng dạng bên người hắn là Dịch Kiến Hành và Bá Chương cùng với Doãn Lục Anh, Doãn Kế Anh, Doãn Minh Anh, Băng Nhi, Mộng Khả Nhu, tất cả đều bảo trì thái độ lạnh nhạt thậm chí khi vẩy ánh mắt nhìn tới mấy tên hung đồ nọ còn có chút khinh thường.

Ngày hôm nay xuất ngoại Thiên chỉ mang theo bấy nhiêu người, mấy tên còn lại ai nấy đều đang mê mẩn tu luyện đến quên cả ăn, tranh thủ từng phút trong Thảo Thần Phủ lĩnh ngộ.

Bọn chúng không hiểu Thiên bằng 2 tên Dịch Kiến Hành, Bá Chương này, cứ nghĩ rằng ngồi tu luyện ở Thảo Thần Phủ là đệ nhất bảo địa nhưng lại không hề biết rằng chỉ có đi theo bên người Thiên mới là thu hoạch lớn nhất.

Mỗi câu nói, bước đi thậm chí một nụ cười của hắn cũng dễ dàng giúp người khác ngộ ra thiên đại cơ duyên, và chuyện như vừa rồi chính là một ví dụ.

Chỉ một nụ cười giản dị mở ra một mảnh cự đại không gian tinh thần, người khác có thể làm được điều này hay sao.

Từ khi bước vào Hoa Linh Quốc tâm trạng hắn đã phát sinh biến đổi, chính là một loại tâm cảnh kỳ lạ mà khó hiểu, những người ở bên cạnh hắn đều hiểu được điều đó cho nên trong vô thức họ đều đã tự vây thành một vòng tựa như đang bảo vệ cảnh giác thay hắn.

"Oành...."

"Khốn nạn, tiểu tử...là ta đang nói ngươi đó, cho ngươi nửa phút,...dẫn theo 2 tên ngu xuẩn này cút xéo khỏi đây cho ta"

Nói xong, một trận hung khí chứa đầy hơi thở tanh nồng khó chịu phún dũng ép tới.

Đây hoàn toàn là một loại uy hiếp trắng trợn, là lấy tuyệt thế lực uy nhiếp dọa người mà ép tới, là cường lực bá đạo mà ép người.

Một loại quy luật sinh tồn của kẻ mạnh.

"Ha...đuổi ca ca ta đi, ngươi xứng sao....còn muốn giữ ta lại làm gì...có ý đồ xấu sao,...thật là một đám thô lỗ có mắt như mù, tự thấy mình rất ghê phải không....ngu xuẩn...ngay cả bổn cô nương cũng dám đụng tà niệm...." Dương Tiểu Thanh khờ khạo mà tức giận, ngực phập phồng chỉ ngón tay mắng tới.

Đầu trọc hán tử cũng có chút kỳ quái đám người này sao lại không có chút nào biểu tình sợ hãi, chúng ta nhưng mà Tứ Ác Đầu bọn hắn xưa nay hoành hành giết chóc chưa từng biết sợ một ai, thậm chí là ngay cả hoàng triều cũng sợ tổn thất thánh nhân lực lượng mà mắt nhắm mắt mở không dám ra tay với họ, toàn bộ Hoa Linh đã không ai dám động tới họ hoàn toàn là một mảnh đất do họ tới bá chủ ah.

Lý nào lại như vậy, không lẽ danh tiếng và hung danh của họ mới mấy ngày không ra đường đã bị người ném cửa sổ quên mất rồi sao.

Nhìn mấy vị tiểu mỹ nhân xem, trước uy áp thánh giả của hắn mà thậm chí còn không nhảy mí mắt một cái thậm chí mắt đẹp còn chẳng thèm ngó tới, nào có cái gì khiếp nhược như nữ tử bình thường ah.

Đầu trọc hán tử chuyển ánh mắt tới chỗ Thiên, tu luyện tới cảnh giới này của hắn hiển nhiên trí tuệ không thể nào thấp, chỉ nhìn một đám nam nữ này thôi cũng dễ dàng hiểu được Thiên là người cầm đầu.

Tên này trông trẻ tuổi mà nhu nhược đến khó hiểu, kỳ lạ sao lại có thể làm trung tâm của tất cả mọi người.

"Ầm....ầm...." một đạo bén nhọn đao cương bắn ra từ thân đầu trọc, mang theo tốc độ hệt như sao xa nhắm thẳng một đường xuyên tới đầu Thiên.

Ánh mắt đầu trọc hán tử bốc lên hung quang.

"Nhớ kỹ cho ta, người giết ngươi là....Ưng...Khách..."

Câu này vang lên, 2 tên hán tử bên cạnh hắn cũng cử đao nhanh như chớp vung mạnh chém tới chỗ Dịch Kiến Hành, Bá Chương uy lực to lớn, tu vi bán thánh hiển nhiên là muốn nhất đao tất sát.

Bất quá lúc này một nhóm người này vẫn ngồi im bất động tựa như bị choáng váng.

Đao thế mãnh liệt chém tới, khí thế tựa bổ dọc sơn hà, uy lực dĩ nhiên đạt đến 8 vạn tinh lực lượng, một đao này chém ra không chút nghi ngờ sẽ thừa sức chém đứt xuyên sơn.

Đao thế mạnh mẽ kéo tới gần, đầu trọc hán tử lại há miệng đầy răng vàng cười lên càng thêm hung tàn.

Bất quá lúc này.

Bá Chương động

"Xẹt....xẹt..." đạo tia chớp nhỏ xíu lóe lên trong không trung sau đó tay hắn nhẹ nhàng thu lại.

Dịch Kiến Hành động.

Một đợt yên vụ mỏng manh lóe lên rồi biến mất, từ đầu tới cuối hắn cũng không động đậy gì tới bước chân.

Nhưng cũng ngay tại lúc đó.

Kinh khủng áp lực từ trên thân đầu trọc hán tử này áp tới liền không hiểu sao khựng lại.

"Toác...." một âm thanh nhỏ bé vang lên sau đó trước cặp mắt khó tin của đầu trọc.

Thanh cương đao được hắn ngưng luyện từ địa ý lĩnh vực cứng rắn vô bỉ, sắc bén vô cùng liền tách ra làm đôi sau đó nứt vỡ, một đạo khe hở từ thân đao chậm rãi kéo dài từ mũi đao tới chuôi đao sau đó....

"Ầm ầm..." khí áp ẩn chứa địa ý vĩnh hằng của hắn cứ như vậy liền chậm rãi nối tiếp theo đao mà tách ra làm đôi vỡ vụn.

"Uỳnh...." kiếm thế uy lực không thể đỡ, tựa như bẻ cành khô dễ dàng liền chẻ đôi lĩnh vực Hoành Đao sau đó bổ tới ngực đầu trọc.

"Phụt..." máu tươi lập tức phún đỏ trường không. 

"Bịch...bịch...bịch..." cùng lúc đó 2 tên bán thánh hán tử cũng sắc mặt xám ngoét ngã ra đất.

Kiếm thế nhẹ nghiêng liền lướt qua vai phải gọn gàng lấy đi cánh tay đầu trọc.

Lại "bịch" một tiếng cánh tay rơi xuống. Là liên tiếp 4 tiếng "bịch" đều đặn vang lên không sai một li.

Đồng thời 4 tiếng "bịch" này cũng là 4 âm thanh duy nhất vang lên trong cuộc chiến này, không khí vẫn quỷ dị như vậy chỉ với mấy vòi máu đỏ phún nhuộm trường không và sự tĩnh mịch rét buốt mà khủng bố nảy sinh trong lòng mấy mọi người.

"Dám phát ra một tiếng động nữa ảnh hưởng tâm trạng chủ nhân ta...các ngươi... chắc chắn chết...cút đi" giọng Dịch Kiến Hành rét buốt tựa như vọng về từ địa ngục khiến mấy tên hán tử lập tức từ cơn khiếp đảm rùng mình thức tỉnh.

Nghe được 2 chữ "cút đi" chúng không nhưng không cảm thấy mình nhục nhã mà còn cảm thấy giống như được đại xá.

Vội vàng lê lết bò dậy như chó chết, mãi tới khi kéo được tấm thân tàn ra tận ngoài tửu lâu mới nhẹ trút một hơi khí lạnh.

Cả đời họ từ khi luyện võ cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên lâm vào hoàn cảnh khủng bố như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh của mình nhỏ bé đến như vậy.

Đuổi đi mấy con chó mắt mù.

Sự việc đối với nhóm người Thiên là chuyện chẳng đáng kể gì, dù sao thì với thực lực 8 vạn tinh mà chúng tự ngạo không thua đồng cấp của mình thì lại quá bé nhỏ đối với con số 50 vạn tinh của mỗi người trong tổ hợp này.

Bất quá, chuyện bé nhỏ đó khi rơi vào mắt người khác thì lại là chuyện tuyệt đối không nhỏ.

Từ khi bước ra khỏi tửu lâu, sự việc liền rùm beng

....

"Ờm....kia, không phải là Ưng Khách sao...đây....đây là...tứ..tứ đại Ác Đầu..sao lại như vậy"

"Suỵt....ngươi muốn chết sao mà la to vậy...Nam Sơn Ác Nhân giết người như nghóe, coi chừng họa từ miệng mà ra"

"Không phải đâu...mấy tên này hôm nay giống như.."

"Không sai....chúng bị thương, hơn nữa là trọng thương, chạy nhanh như vậy hệt như mấy con chó chết ah, thật không thể tin nổi một trong thập tam ác nhân lại có ngày hôm nay ah nha"

"Thật quá đã....quả báo, nhất định là quả báo, bất quá nên giết chúng đi luôn thì tốt hơn ah"

"Ngươi biết gì, Ưng Khách là thánh nhân, hắn đã mất tay phải ah chính là cánh tay cầm đao từ nay coi như thực lực 10 chẳng còn 5, đã không còn đáng sợ nữa....thập tam ác nhân đã coi như giảm đi 1 ah...hahahahahaha"

"Uhm...mấy ngày nữa coi chừng một đám liệp sát giả sẽ điên cuồng truy sát chúng, tiền thưởng lớn như vậy ah..."

"Ah....nếu vậy huynh đệ chi bằng chúng ta giết tới ổ chó của chúng đi....vì dân trừ hại"

"Vì dân trừ hại...tốt, ta thích..."

"Ta gia nhập....huynh đệ không thể thiếu ta được ah nha...