Editor: Cẩm Hi

“Chuyện là như thế nào, cậu nói từ từ thôi, cái gì, hai suất cơm dán tên bị đưa nhầm á?”

Studio phim trường là dạng mở, phía sau tấm màn xanh chỉ có một vài phòng được dựng lên tạm thời để làm phòng hóa trang, phòng thay đồ với phòng nghỉ. Vì bên trong phim trường chật chội, nên nếu các diễn viên có cảnh diễn tiếp theo đều sẽ ở lại phim trường nghỉ ngơi luôn.

Trong phòng nghỉ chật hẹp, còn không đủ chỗ để kê thêm mấy cái ghế dựa, Lục Tử Lâm và Phùng Đường Vi là những diễn viên trẻ, nên bình thường sẽ không dùng phòng nghỉ mà ở tại phía ngoài phim trường luôn, đợi đến khi kết thúc công việc thì quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng một vài diễn viên tiền bối lớn tuổi, thể lực có thể bị hạn chế nếu quay phim trong thời gian quay phim dài, thông thường phòng nghỉ sẽ để lại cho họ dùng, mà hai diễn viên lớn tuổi nhất của đoàn phim thì đều có phòng hóa trang và phòng nghỉ riêng.

Một người là Chu Sơn, một người là Lưu Chi Án.

Cảm xúc của Tô Điềm chùng xuống, hai vị tiền bối này đều là những người nghiêm túc có lại lịch và kỹ thuật diễn vững chắc, Tô Điềm chưa từng tiếp xúc với họ, nhưng nghe đồn họ không phải là người hòa ái dễ gần như hình tượng bên ngoài.

“Chuyện là thế này, lúc đầu tớ cũng giám sát kỹ, nhưng mà lúc đấy tớ còn phải đi phát cơm cho nhân viên công tác nữa, không thể bỏ đi được, chỉ là lúc phát cho hai diễn viên cuối cùng thì thấy trên đó có dán tên hết rồi, nên tớ cảm thấy không có vấn đề gì cả, vì vậy tớ mới nhờ Toái Nhạc của ‘ Lục Tử Lâm Bar’ đi đưa giúp, sau đó thì đưa nhầm đấy.” Tử Dữu cũng rất áy náy, cúi đầu thật thấp, “Sau đó người đại diện của Lưu Chi Án mới ra đây tìm chúng ta nói về chuyện này.”

“Sau đó thì đưa nhầm đấy? Cậu định dùng một câu như vậy để giải thích với tớ ư.”

“Không phải hai gian phòng nghỉ đều được dán tên sao, vốn dĩ tiền bối Chu và tiền bối Lưu phải đối diễn, cho nên cả hai ở trong phòng nghỉ của tiền bối Chu luôn, Toái Nhạc gõ cửa đi vào thì đúng lúc tiền bối Chu đi vệ sinh, trong phòng chỉ có mỗi tiền bối Lưu thôi, quan trọng nhất là Toái Nhạc không biết tiền bối Lưu, cho nên cứ tưởng tiền bối Lưu là tiền bối Chu, thế là lấy của tiền bối Chu đưa cho tiền bối Lưu, xong lại sang phòng bên cạnh đưa phần còn lại cho người đại diện của tiền bối Lưu……”

Tử Dữu vì sơ suất mà gây ra chuyện lớn như vậy, Tô Điềm rất bực bội, nói chuyện với Tử Dữu cũng nghiêm khắc hơn, âm lượng cũng tăng lên một độ: “Tớ cũng không phải muốn nói cậu, nhưng chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại nhờ Toái Nhạc đi làm? Cậu cũng đâu hiểu biết hết về các Trạm khác đâu, đến cuối cùng xảy ra chuyện thì đấy không chỉ là lỗi của cậu, mà còn là lỗi của tớ nữa. Chúng ta bị các fan khác nghi ngờ về năng lực chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị tung lên mạng thì Lục Tử Lâm sẽ bị viết thế nào, cậu với tớ đều hiểu rõ mà.”

Đầu Tử Dữu lại càng cúi thấp hơn, cô ấy vốn hoạt bát lại hướng ngoại, nhưng lúc bị Tô Điềm giáo huấn lại chỉ biết im lặng như một con cừu non mới sinh: “Tớ biết sai rồi. Bây giờ tớ đi xin lỗi ngay đây, đây là do mình tớ làm sai.”

Tô Điềm thấy không đành lòng, Tử Dữu vì niệm tình nghĩa nên mới giúp cô, cho nên cô ấy không có nghĩa vụ gì cả, theo lý thì đáng ra cô không nên trách cứ cô ấy quá mức, nhưng Tô Điềm không thể không cứng rắn được, cho dù sau này Tử Dữu có ra xã hội, hay là vào bất cứ một lĩnh vực nào khác, tính cẩn thận là bài học cần phải rèn luyện.

“Tớ mong cậu vấp ngã lần này có thể khôn ra một chút, nhất định phải thật cẩn thận hơn. Tớ tin là nếu cậu tự mình đi đưa thì chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”

“Tô Điềm, tớ ——”

“Được rồi, mau nín đi, tớ cũng mắng xong rồi, cậu đi giám sát mọi người phát cơm tiếp đi, đợi xong thì lại quay lại đây tìm tớ, giờ tớ đi tìm người đại diện thương lượng xem phải giải quyết thế nào, chuyện này không thể để bị tung lên mạng được, cho nên cậu bảo Toái Nhạc đừng để lộ ra ngoài, cho dù Chu Sơn và Lưu Chi An không để tâm chuyện này, thì cũng không biết có thể bị người ta phóng đại ra hay không.”

Tử Dữu gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn cắn môi nuốt vào.

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù cô ấy có áy náy, khổ sở, hổ thẹn, khó xử thì cũng không thay đổi được gì cả, giờ chỉ có thể nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết.

Tô Điềm không mở điện thoại ra nữa mà tới gần người đại diện Phùng Thanh của Lục Tử Lâm, kéo cô ấy sang một bên rồi giải thích về chuyện này, người đại diện vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, rồi quở trách Tô Điềm một hồi.

Phùng Thanh là một người cổ hủ, những ca sĩ mà cô ấy dẫn dắt đều không hot cũng chả flop, toàn là nhạc hot mà người không hot, nhưng chính vì như vậy, những nghệ sĩ dưới tay cô ấy đều lễ phép và khiêm tốn, rất hiếm khi bị chỉ trích. Ngân Thần cũng vì nhìn trúng điểm này, nên mới nghĩ đến việc giao người đang có độ hot là Lục Tử Lâm cho Phùng Thanh.

“Tôi nghe nói cô khá nổi tiếng trong cái vòng này, cũng rất có kinh nghiệm tổ chứ hoạt động support, cho nên tôi mới giao lần sinh nhật đầu tiên này cho cô phụ trách, kết quả thì sao, cô lại phạm phải cái loại sai lầm đơn giản này? Đây là tối kỵ đấy cô có biết không hả? Rốt cuộc cô có ý thức trách nhiệm không thế?”

“Tôi xin lỗi, đó là sơ suất của tôi. Tôi thật sự xin lỗi vì đã tạo thành ảnh hướng xấu cho Tử Lâm.”

“Xin lỗi thì có ích gì? Truy cứu trách nhiệm thì có tác dụng hay sao? Đến lúc đó còn không phải là Tử Lâm bị người ta nói là không tôn trọng tiền bối à?”

“Tôi xin lỗi, chuyện đã đến nước này tôi không thể thoái thác trách nhiệm được. Chỉ là chúng ta cần phải giải quyết chuyện này trước đã. Không biết chị Phùng có thể dẫn tôi tới xin lỗi hai vị tiền bối được không, hy vọng hai vị tiền bối có thể nhìn thấy sự chân thành trong lời xin lỗi của chúng ta, sau đó tha thứ cho chúng ta.”

Tiếng Tô Điềm và Phùng Thanh nói chuyện rất nhỏ, vì sợ người khác nghe được sẽ truyền ra ngoài nên cố gắng đè thấp giọng xuống, nhưng Lục Tử Lâm thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ, thấy sắc mặt hai người không tốt, biết ngay đã ra chuyện rồi, nhưng bên cạnh anh ta còn một có nhóm fan nữa, cũng không thể bỏ mặc đi qua đó được.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay trước khi Lục Tử Lâm định đi qua đó, thì Ninh Trạch Ngôn đã tới trước hỏi tình hình.

“Ninh tổng, có hai phần cơm bị đưa nhầm rồi.”

Ninh Trạch Ngôn nhíu mày: “Cho nên?”

“Cho nên chúng tôi đang suy nghĩ cách giải quyết.”

Ninh Trạch Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi thấy hai người đứng đây nói chuyện được 10 phút rồi đấy, cho nên 10 phút rồi mà hai người vẫn chưa đưa ra được kết quả? Nếu tôi là người có tâm, thì trong khoảng thời gian này đã phát Weibo và mua hot search xong rồi.”

“Thậm chí những chủ đề như # Fan của Lục Tử Lâm bất kính với tiền bối ## Lục Tử Lâm không lễ phép # cũng có thể chia ra bảy tám cái chủ đề khác nhau rồi. Nếu gặp vấn đề khẩn cấp, tốc độ phản hồi rất quan trọng.”

Phùng Thanh và Tô Điềm bị Ninh Trạch Ngôn làm cho được á khẩu, đúng là bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian để xử lý chuyện này, tính tới giờ đã 32 phút kể từ khi sự việc xảy ra rồi.

Mặc dù vừa rồi Phùng Thanh tức giận mắng Tô Điềm, nhưng cũng là do lo lắng thôi, còn lúc này đứng trước mặt Ninh Trạch Ngôn thì đầy lúng túng: “Ninh tổng, tôi nghĩ là nên để Lục Tử Lâm tự mình ra mặt thì sẽ tốt hơn.”

“Vậy thì để cậu ta ra mặt, cô không cần phải sợ hãi rụt rè như vậy, cô là người đại diện của cậu ta, loại chuyện này cô quyết định là được rồi.” Từ lúc Phùng Thanh tiếp nhận Lục Tử Lâm tới giờ cứ như đi trên băng mỏng vậy, hiện tại Lục Tử Lâm là nghệ sĩ được công ty coi trọng nhất, mà fan thích gì cô ấy cũng không rõ lắm, cô ấy vẫn còn đang trong trạng thái thăm dò.

Nếu Lục Tử Lâm nổi thì sự nghiệp trong những năm qua của cô ấy sẽ có bước đột phá, còn nếu Lục Tử Lâm không nổi, vậy thì sự nghiệp của cô ấy cũng đi tong luôn, bọn họ là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

“Sao, sợ bị fan mắng à? Sợ bị mắng thì cô còn làm người đại diện làm gì nữa, sớm không cầu Phật hướng thiện đi cho lục căn thanh tịnh.”

Mặc dù Phùng Thanh lớn hơn anh kha khá tuổi, nhưng anh sẽ không mềm lòng một chút nào cả. Anh chính là nhìn trúng thái độ ngay thẳng của Phùng Thanh trong cái vòng hỗn độn này, nhưng lại chướng mắt cái tính sợ bóng sợ gió của Phùng Thanh khi làm người đại diện.

Ninh Trạch Ngôn chuyện vừa chuyển, vừa nói đùa vừa khuyên bảo: “Có lẽ về phương diện này thì cô phải hỏi vị này rồi, gọi là Tô Điềm đúng không? Lấy kinh nghiệm. Các cô ấy là người bình thường còn không sợ bị mắng, cô làm người đại diện còn muốn tạo hình tượng tốt để làm gì? Chờ debut à?”

Phùng Thanh sắp không điều khiển nổi nét mặt nữa rồi, dù sao Tô Điềm cũng là người ngoài, bị cô nghe thấy mấy lời này cũng không tốt lắm, tuy là nghe nói có rất nhiều fan cao cấp sẽ duy trì quan hệ mật thiết với người đại diện của nghệ sĩ.

Nhưng có lẽ Tô Điềm chính là? Phùng Thanh lại nhìn về phía Tô Điềm với ánh mắt sâu xa.

Tô Điềm nghe được Ninh Trạch Ngôn nhắc tới tên cô thì sửng sốt, ánh mắt anh xa lạ, cho dù anh đã từng nhiệt tình thế nào, thì lúc ở bên ngoài sẽ luôn giả vờ như không quen biết cô.

“Tử Lâm, lại đây một chút.” Phùng Thanh vẫy tay gọi Lục Tử Lâm, Lục Tử Lâm thấy đã có lý do để tạm biệt các fan trước mặt, vội cúi người xin lỗi rồi chạy tới chỗ Tô Điềm.

Phùng Thanh đem ngọn nguồn sự việc nói cho Lục Tử Lâm, sau đó nói rằng Lục Tử Lâm cần phải dẫn Tô Điềm đi xin lỗi Chu Sơn và Lưu Chi Án.

Lục Tử Lâm đồng ý ngay: “Vậy em đi luôn đây, Tô Điềm đi theo tôi nào, thái độ của chúng ta phải thành khẩn một chút, rồi giải thích rõ chuyện này, nói xin lỗi nhiều vào. Tôi nghĩ hai vị tiền bối sẽ thông cảm cho chúng ta thôi.”

Nói xong thì nghiêng đầu chỉ về một hướng, rồi ra hiệu cho Tô Điềm đi theo, Tô Điềm hơi cúi đầu  giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, nghĩ thầm, đi chung với Lục Tử Lâm, không biết cô lại bị mắng thành cái dạng gì nữa, nhưng bây giờ chuyện xảy ra quá đột ngột, cô cũng không còn cách giải quyết nào tốt hơn cả.

“Dạo này thế nào rồi?”

“Vẫn ổn.”

“Tôi đã nghe bài hát mà cô gửi cho tôi rồi, nếu được thì cô hỏi giúp tôi xem bạn fan kia có thể bán lại ca khúc này cho tôi được không, tôi muốn biên tập lại và viết lời bài hát cho nó, bài hát này thực sự rất hay đấy, sẽ rất đáng tiếc nếu nó chỉ là một ca khúc của fan.”

“Cô ấy sẽ rất vui nếu biết cậu thích ca khúc đó, chuyện này tôi sẽ nói lại với cô ấy, nếu được thì tới lúc đó tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cậu.”

Hai người mỗi người một câu rôm rả nói chuyện rôm rả.

“Đường Đường ——”

“Hả?”

Đột nhiên bị gọi tên, Tô Điềm dừng lại nửa bước, Lục Tử Lâm nghi ngờ quay đầu lại nhìn cô.

Tô Điềm vỗ đầu, cô cẩn thận ngẫm lại rồi bước tiếp, không phải Lục Tử Lâm gọi cô, mà là đang nói về con mèo của anh ta.

“À à à, Đường Đường sao rồi, dạo này có người chăm nó không?”

“Tôi gửi nó bên nhà cô tôi một thời gian, ba mẹ tôi cũng bận quá, không có thời gian để chăm cho nó. Tôi còn đang lo đến lúc tôi về nó không nhận ra tôi nữa đây. Cô nói xem nó có nhớ tôi không?”

“Chắc chắn là nhớ rồi, mèo nhìn lạnh lùng thế thôi chứ dính người lắm. Cậu rời đi lâu vậy chắc chắn nó sẽ rất nhớ cậu đấy, mà cũng nhanh thôi, các cậu sắp đóng máy rồi còn gì, chủ yếu là khâu hậu kỳ mới tốn nhiều thời gian công sức……”

“Vậy còn cô?”

Lục Tử Lâm đã đứng trước cửa phòng nghỉ của Lưu Chi Án, Tô Điềm cũng dừng lại theo, hai người đứng sóng vai nhau.

“A, cậu vừa nói gì cơ? Cái gì cô ấy?”

“Cô thông minh như vậy, cô biết tôi đang hỏi gì mà.”

Tô Điềm khó hiểu, bắt đầu nhớ lại chủ đề hai người vừa nói “Cô nói xem nó có nhớ tôi không” “Chắc chắn là nhớ rồi……” “Vậy còn cô?”

Cho nên một câu hoàn chỉnh phải là ——

“Vậy cô có nhớ tôi không?”

……