Editor: Cẩm Hi

Mùng 4 tháng giêng, tuyết bao trùm khắp thành phố A.

Lúc này, Tô Điềm không tài nào hiểu nổi cái việc nhờ bạn bè phương Bắc viết tên lên tuyết hộ, kèm với hot search trên Weibo thảo luận về việc mùa đông năm nay lạnh nhất trong vòng 30 năm qua.

Một lượng lớn trong số họ từ khắp mọi miền trên cả nước cùng đổ dồn về thành phố H, mênh mông cuồn cuộn chạy tới chỗ Lục Tử Lâm quay phim.

Hôm nay phải quay cảnh đêm, cách sinh nhật của Lục Tử Lâm chỉ còn 1 giờ 11 phút.

“Xe sau đi theo xe trước, nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói ngay.” Tô Điềm dùng bộ đàm nói những việc cần chú ý.

Vì để bảo đảm an toàn và thống nhất, cùng với việc vận chuyển đồ support, 40 fans sẽ di chuyển bằng xe buýt cả đi cả về.

“Đã liên hệ với đạo diễn ở đó rồi, đợi đến lúc nghỉ giải lao chúng ta cần phải nhanh chóng lặng lẽ tiến vào, bánh sinh nhật phải thắp nến và không được để bị tắt, các bạn phụ trách phân phát đồ ăn nhất định không được nhầm lẫn, bữa ăn của diễn viên đạo diễn và tổ nhân viên công tác, đặc biệt là những người có dán tên đều là các đại tiền bối, cho nên không được để xảy ra một chút sai sót nào cả.”

“Có thể chụp ảnh, nhưng không được gây ồn, có thể giao lưu tương tác, nhưng không được tặng quà riêng. Lần support này cũng là do các Trạm và công ty vất vả lo liệu, chúng ta không được làm hỏng danh tiếng của mình. Mọi người là những fan rất may mắn được chọn, là đại diện cho toàn bộ fan của Lục Tử Lâm đấy, đã hiểu rõ chưa ạ?”

“Rõ.”

“Nếu còn có thắc mắc gì thì hỏi luôn, còn khoảng 40 phút nữa là tới nơi rồi.

Thật ra, lần này support sinh nhật này làm tương đối gấp gáp, Tô Điềm cũng có chút lo lắng, cô sợ bản thân gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa tinh thần của mọi người lúc rạng sáng cũng không được tốt lắm, cô cũng không biết nhiều về 40 người này, nên càng sợ sẽ phát sinh tình huống đột ngột.

“Trạm của bọn mình đã in một trăm tấm banner trong suốt, không biết liệu bọn mình có thể ——”

“Đây không phải concert mà là fan meeting. Các cậu tới phim trường để support mang theo banner làm cái gì? Đây cũng không phải lần đầu đu idol? Các cậu định dùng banner vào lúc nào? Chả nhẽ đợi lúc anh ấy quay phim thì đứng bên cạnh giơ banner chắc?” Tử Dữu nghĩ sao nói vậy, lời nói cứ tuôn ra như xe lăn bánh.

Tô Điềm đến gần chỗ Tử Dữu ngồi, vỗ vỗ vai Tử Dữu để xoa dịu cảm xúc của cô ấy.

Nghiêm mặt nói: “Mọi người không nên trách Tử Dữu nói thẳng, quả thật Trạm và UNION làm goods support, mang theo cả quãng đường xa như vậy cũng không dùng được sẽ rất là lãng phí, hơn nữa banner trong suốt bằng nhựa nên không thể gấp gọn lại mang theo người được.”

Còn chưa tới nơi đã bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, Tô Điềm chỉ có thể cố gắng hết sức để giải quyết: “Như vậy đi, tớ biết các cậu làm như vậy là muốn để em trai Tử Lâm nhìn thấy, nhưng chúng ta còn chưa thống nhất với công ty quản lý và phim trường về những banner này. Vậy nên chúng ta hãy thỏa hiệp một chút, xem xét mang theo khoảng mười banner vào phim trường thôi nhé, đợi cuối buổi chụp ảnh chung thì xem có thể lấy ra một được hay không, nên không nhất thiết phải mỗi người cầm một cái banner đâu, mọi người thấy có được không?”

“Nhưng nếu cuối cùng vẫn không thực hiện được thì mọi người cũng đừng thất vọng nhé, chúng ta vui vẻ tới, thì cũng vui vẻ trở về, ok không nào?”

Những lời này của Tô Điềm không chỉ xoa dịu sự bất mãn của người khác, mà còn chặn miệng Trạm in banner, một công đôi việc.

Đoạn đường còn lại chìm trong im lặng, chỉ có hai ba fan ngồi cạnh nhau thì khe khẽ thảo luận, trên mặt không giấu nổi vẻ phấn khích.

Xe rất nhanh đã tới được địa điểm quay phim.

Ở đây không có bãi đỗ xe, Tô Điềm và đoàn người chỉ có thể tìm bừa một khu đất trống để hai chiếc xe buýt đậu vào, vì lúc này đang là đêm khuya nên người cũng không nhiều lắm, gần đó cũng tương đối hoang vắng, cho nên rất nhanh đã tìm được chỗ đậu xe.

“Oa, trời ơi, ở một nơi hẻo lánh thế này mà cũng có Bentley á, nếu mấy người sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà biết có khi sau đêm nay bánh xe cũng chả còn đâu.”

Tô Điềm thấy mọi người đều bị giá trị mấy trăm vạn của chiếc SUV hấp dẫn sự chú ý, cô bèn kêu mọi người tập trung lại, trước khi đi vào bên trong thì nhắc lại những điều cần chú ý một lần nữa.

Chờ đến khi nhận được thông báo của đạo diễn phim trường, xác nhận nhân viên công tác và diễn viên đều đang trong thời gian nghỉ ngơi thì nhanh chóng tiến vào theo kế hoạch.

Vừa bước vào phim trường, Tô Điềm liền phát hiện có chỗ không ổn.

Không hiểu tại sao nhân viên công tác lại quây thành một vòng, mà nhân vật trung tâm trong vòng tròn, Tô Điềm vừa liếc mắt đã thấy.

—— là Ninh Trạch Ngôn.

Ninh Trạch Ngôn thấy đám người bọn họ tiến vào, thì lập tức chuyển ánh mắt lên người Tô Điềm.

Hai người bốn mắt chạm nhau, bén ra tia lửa, Tô Điềm lập tức dời ánh mắt đi chặt đứt khoảng cách.

Quả nhiên, đi tới đâu rêu rao tới đó, ngoài Ninh Trạch Ngôn ra thì còn ai được nữa?

Tô Điềm không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao Ninh Trạch Ngôn lại ở đây, đâu tiên cô phải khống chế biểu cảm của mình, rồi bình tĩnh hướng dẫn fan đẩy bánh sinh nhật tới gần Lục Tử Lâm.

Tử Dữu vừa vào đã bận rộn kiểm kê cơm support, nên không phát hiện ra Ninh Trạch Ngôn đang đứng bên cạnh Lục Tử Lâm, sau khi phát hiện ra thì chạy tới chỗ Tô Điềm thì thầm.

“Sao Ninh tổng cũng tới đây thế?”

Tô Điềm nhíu mày lại, nhìn xung quanh: “Không biết, hôm nay nhất định phải canh chừng đừng để xảy ra chuyện. Nói chuyện cẩn thận, phim trường nhiều người, có chuyện gì đợi về rồi nói sau.”

Tử Dữu thấy Tô Điềm có vẻ hơi tức giận nên không dám nói thêm nữa, bèn quay về tiếp tục kiểm tra cơm support, xác nhận không có vấn đề gì mới quay lại tụ họp với Tô Điềm.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, my love Tử Lâm, happy birthday to you.” Ban đầu chỉ có các fan hát thôi, nhưng khi chiếc bánh kem được đẩy tới gần Lục Tử Lâm thì nhân viên công tác và các diễn viên cũng bắt đầu hát theo.

Vì được thông báo từ trước nên ai cũng biết hôm nay sẽ có fan đến, chỉ là không ngờ tới vào lúc rạng sáng lại có một sự kiện bất ngờ thế này. Ngoại trừ người đại diện và trợ lý đạo diễn phim trường ra, thì cơ bản là không biết gì cả.

Lục Tử Lâm nhìn thấy đám người Tô Điềm thì vừa mừng vừa sợ, anh ta vốn đang nói chuyện với Ninh Trạch Ngôn nên không chú ý, khi thấy tầm mắt của Ninh Trạch Ngôn dời đi, lúc này anh ta mới nhìn thấy đám người Tô Điềm.

“Sao các bạn lại tới vào giờ này thế? Có phải rất lạnh không? Các bạn vất vả quá.”

Lục Tử Lâm vẫn đang giữ lớp trang điểm trên mặt, trông rạng rỡ và đẹp trai hơn hẳn so với hình tượng ôn nhu mọi ngày.

Các fan vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Tử Lâm ở khoảng cách gần, liên tục cảm thán không dứt, sau khi nghe Lục Tử Lâm nói thì càng rung động, vội vàng trả lời: “Không vất vả, không vất vả gì đâu ạ.”

Nhưng anh một câu tôi một câu sẽ làm hiện trường khó kiểm soát, cho nên người đại diện phải ra mặt. Đầu tiên là giải thích tình hình với nhân viên công tác phim trường và bạn viễn của Lục Tử Lâm, hai là giới thiệu với Lục Tử Lâm một vài fan mà anh ta biết rõ, cũng là đại diện cho các fan đứng ra nói chuyện.

“Đây là Tô Điềm.” Người đại diện giới thiệu: “Là trưởng trạm của ECHO DEEP.”

Lục Tử Lâm cười nói: “Tôi biết.”

Tô Điềm có chút đường hoàng, Lục Tử Lâm trắng trợn nói là biết mình có nghĩa là anh ta nhớ mặt mình, như vậy đối với các fan khác……

Có điều hành động tiếp theo của Lục Tử Lâm đã thành công xua tan lo lắng của cô.

“Vị này chính là rolling thứ năm, vị này chính là Tieba Chủ Ngải Thảo, vị này hẳn là fly high fly. Tôi nhớ không lầm chứ? Lần trước lúc đi tiễn máy bay các bạn đã nói với tôi rồi. Cảm ơn các bạn đã vất cả chạy tới đây hôm nay, thật là vất vả quá.”

Không chỉ mỗi Tô Điềm sửng sốt, mà các fan còn lại cũng sững sờ rồi, làm sao mà Lục Tử Lâm có thể nhớ hết mặt mấy vị trạm tỷ này chỉ sau một lần gặp vậy?

Tô Điềm nghĩ thầm: Thật tốt quá, Lục Tử Lâm còn ưu tú hơn mình nghĩ, lại có thêm một điểm để  push nữa rồi, vậy mà có thể nhớ kỹ mặt với tên của fan, đây đúng là idol thần tiên đấy!

“Cậu bận rộn như vậy mà có thể nhớ hết tên của bọn tôi mới là vất vả đấy.” Tô Điềm dẫn đầu thay các fan khác nói ra lời này, khiến cho mọi người hưởng ứng, liên tục nói đúng vậy.

“Mau thổi nến và ước đi, nếu không nến sẽ cháy hết mất.”

Một vị tiền bối bên cạnh cười nói: “Đúng vậy, bọn tôi còn đang chờ ăn bánh kem đây này.”

Nữ chính Phùng Đường Vi mới 28, cũng biết về văn hóa fan, vốn đang ngồi nghỉ ngơi thấy thế cũng chạy ra đây tiếp lời: “Đúng vậy, đáng nhẽ dạo này tôi đang giảm béo cơ, nhưng mà cũng muốn nếm thử bánh kem để dính chút phúc khí của thọ tinh.”

Lục Tử Lâm cười đáp lại: “Cho chị miếng to nhất luôn.”

Phùng Đường Vi vội xua tay: “Cậu đừng có mà hại chị, Ninh tổng của các cậu đang ở đây đấy, miếng to nhất phải để lại cho ông chủ của chúng ta chứ.” Rồi cô ta như có như không đưa ánh mắt ẩn ẩn phong tình về phía Ninh Trạch Ngôn.

Được Phùng Đường Vi nhắc nhở, mọi người mới phát hiện ra Ninh Trạch Ngôn đã tránh đi từ lúc nào không hay, có lẽ bởi vì nhiều người đã lui ra khỏi vòng vây, cho nên người vừa mới được nhắc tới lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.

Ninh Trạch Ngôn nửa dịu dàng nửa giả ý: “Tôi cũng tới đây để chúc mừng sinh nhật Tử Lâm, mọi người đừng căng thẳng, hãy để Tử Lâm thổi nến trước đã.”

Lục Tử Lâm nói đùa: “Ninh tổng khiến fan của tôi sợ tới mức không dám nói tiếp nữa kìa, sinh nhật lần sau chúng ta không thể để Ninh tổng tới đây nữa, chúng ta phải bí mật tổ chức, có được không?”

Anh ta đang nói với tất cả các fan, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Tô Điềm, ước chừng một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực bắt đầu ước.

Lục Tử Lâm chỉ cắt tượng trưng hai nhát dao lên bánh kem, sau đó người đại diện cầm lấy dao trong tay Lục Tử Lâm giúp anh ra hoàn thành nốt phần còn lại. Bánh kem không lớn, chỉ có thể chia cho mấy diễn viên chính, song bọn Tô Điềm đã chuẩn bị sẵn những chiếc bánh kem nhỏ đóng gói sẵn, để phân phát cho nhân viên công tác phim trường.

Thứ nhất trông nó vừa đẹp, thứ hai cũng có thể tiết kiệm thời gian.

“Tử Dữu, mau đi chia cơm và bánh kem đi, phải để mắt cẩn thận đấy.” Tô Điềm nhấn mạnh một lần nữa, trong tất cả các công đoạn support cô sợ nhất là phạm sai lầm ở bước này.

Tử Dữu dẫn theo mấy bạn fan đã được chỉ định công việc phân chia cơm từ trước, các fan còn lại thì ở lại nói chuyện với Ninh Trạch Ngôn và chụp ảnh.

Tô Điềm cũng lấy điện thoại ra quay, cô cũng cần một ít tư liệu sống để về biên tập lại rồi đăng lên.

Lục Tử Lâm chia bánh kem cho các diễn viên xong thì cũng đưa cho Ninh Trạch Ngôn một phần, “Ninh tổng, ăn bánh kem đi. Ngọt lắm.”

Tô Điềm cũng quay lại một màn này để cho vào tư liệu sống, Ninh Trạch Ngôn không những không kiêng dè Tô Điềm đang quay, mà còn nhìn về phía Tô Điềm nói “Ừm, ngọt thật.”

Ninh Trạch Ngôn cố tình phóng đại động tác, làm Tô Điềm nhớ lại chuyện mấy hôm trước, cô nhất thời khẩn trương, ngón tay bấm nhầm vào nút nguồn, làm màn hình tối đen.

Còn đang định mở lại máy thì thấy Tử Dữu vội vàng chạy tới chỗ cô với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Nguy to rồi! Có hai suất cơm bị đưa sai người.”

Trong lòng Tô Điềm lộp bộp một cái.

Không ngờ lại xảy ra chuyện thật.

……