[25]

Hoàng hôn dần sâu, tôi đứng trong phòng bếp nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, cái giếng cạn kia không có biến hóa gì so với lúc trước.

Lương Dã vùi đầu vào tủ lạnh lục lọi, càng lục càng rối, càng rối vẻ mặt càng hoang mang. Cuối cùng cũng chỉ lấy ra mấy quả trứng gà cùng xúc xích, lại xem nửa thùng mì dưới gầm bàn, khó có thể tin nhìn tôi hỏi:

“Mỗi ngày cậu chỉ ăn mấy thứ này?”

Tôi xoay người lại, có chút ngượng ngùng vò đầu đáp: “Tớ không biết làm cơm, ở một mình cũng không cần thiết mở bếp, bình thường cũng chỉ tùy tiện giải quyết một chút là được rồi.”

Sau đó tiếp nhận đống nguyên liệu nấu ăn nghèo nàn đến đáng thương trong tay cậu kia, lại bỏ bọn nó vào tủ lạnh. “Cậu chờ tớ, tớ xuống lầu đến siêu thị gần đây nhìn xem có thể mua chút gì đó không, cũng không thể ủy khuất một ngôi sao lớn như cậu cùng ăn mì tôm với tớ.”

“Cậu hiện tại là bệnh nhân, không thể chạy loạn khắp nơi.” Lương Dã túm áo khoác của tôi, không nói lời nào liền đè tôi xuống ghế, hô hấp ấm áp nhẹ phả vào má tôi, ngưa ngứa rất dễ chịu, “Vẫn là tớ đi thôi, ăn nhờ ở đậu, nhất định phải cần mẫn một chút.”

Tôi nghĩ một chút, lòng bỗng nhiên khẽ động, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Vì vậy cười nói: “Được, tớ đây liền an tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ của ngôi sao lớn.”

[26]

Sau khi Lương Dã xuống lầu một phút đồng hồ, tôi lấy áo khoác cùng chìa khóa, lặng yên không một tiếng động đi theo.

Cậu mặc một bộ trang phục thoải mái màu xám, trên người không mang theo đồ vật dư thừa, thoạt nhìn chính là một thanh niên xinh đẹp khiêm tốn*; bước chân đi cũng rất nhàn nhã, nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp.

(*低调 điệu thấp.)

Tôi không nhanh không chậm đi theo cậu cách khoảng hai mươi mét, mắt thấy cậu cách giếng cạn càng lúc càng gần, vượt qua nó, lại tiếp tục đi về phía giao lộ.

Tôi chần chờ một chút, mắt thấy Lương Dã đã biến mất trong đám người ở giao lộ, do dự không biết mình nên tiếp tục đi theo, hay là cứ dừng lại như vậy.

“….Giang Sâm.”

Lúc một giọng nam quỷ mị vang lên bên tai, tôi giật mình hoảng sợ.

“Lặng lẽ theo dõi tớ làm gì? Chỉ một giây cũng không muốn tách ra khỏi tớ sao?” Tôi quay đầu lại, chẳng biết lúc nào Lương Dã đã vòng lại đằng sau tôi rồi, mặt không đổi sắc nói ra mấy lời buồn nôn, ánh mắt lại dường như có chút lạnh.

Tôi né tránh ánh mắt cậu, cảm thấy có chút bối rối: “Tớ…”

Lương Dã đánh giá tôi trong chốc lát, không biết làm thế nào* mà buông tiếng thở dài, nâng tay sửa lại lọn tóc có chút xốc xếch của tôi, nói: “Được rồi, dù sao một mình tớ cũng chưa chắc xách hết mấy nguyên liệu nấu ăn, chúng ta cùng đi thôi.”

(*无可奈何 vô khải nại hà: không thể tránh được; không biết làm thế nào; hết cách; không làm sao được; đành chịu.)

Tôi gật gật đầu, đi theo bước chân cậu.

[27]

Kỳ thật tôi chỉ muốn nhìn thử, cậu có thể trở lại bên trong cái giếng cạn kia hay không.