【22】

Giếng cạn.

Ở cảnh trong mơ hỗn loạn mà không chân thật, tôi lại tới bên cạnh cái giếng cạn kia.

Sắc trời ánh tà dương như máu, tôi trầm mặc ngồi bên miệng giếng, nhưng vẫn không cách nào có được dũng khí nhìn vào trong giếng.

Thời điểm sương mù dần dày, con đường nhỏ cổ xưa ngay cả tiếng quạ kêu cũng không quá rõ ràng, nhưng tôi lại nghe được tiếng chảy mơ hồ của dòng nước. Lực lượng vô hình khiến tôi nhìn về phía sóng nước lóng lánh của miệng giếng, phát hiện cái giếng đã sớm khô cạn nhiều năm chẳng biết lúc nào đã chứa đầy nước trong vắt.

Mực nước chậm rãi dâng lên, thật mau ép tới trước mắt tôi.

Tôi vươn tay chạm vào nó, mặt nước liền bắt đầu nhộn nhạo giống như tấm gương của một thế giới khác, nổi lên một vài cảnh tượng vụn vỡ.

Tôi, còn có Lương Dã khi còn bé.

Một màn trước mắt ước chừng là vào giữa hè năm 2000, thời điểm trường tiểu học vừa khai giảng, một đám học sinh mới đang ngồi dưới gốc liễu ở sân trường nghiêm túc nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện. Tất cả mọi người bình thường đều ngồi dưới đất, chỉ có Lương Dã được phép đặc biệt ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh giáo viên, cho dù tuổi nhỏ, vẻ mặt rồi lại tương đối lạnh nhạt.

Cũng là một màn này, lại khiến cho tôi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được chênh lệch giai cấp mà ghi hận cậu.

Màn tiếp theo chính là mấy chuyện cũ xấu xa đại loại như sau buổi học làm gốm tôi vụng trộm ịn năm dấu tay ở trên cái áo trắng tinh của cậu, lại lặng lẽ kéo ghế cậu hại cậu ngã nhào. Lương Dã ngày thường vốn đã phấn điêu ngọc trác, khóc lên cũng là hết sức chọc người trìu mến, lúc này lại khiến cho tôi vốn vẫn còn mang ý đồ dạy dỗ cậu lại có chút tâm hoảng ý loạn, kéo tay áo bẩn thỉu vụng về lau nước mắt cho cậu, nhỏ giọng:

“Cậu đừng khóc nha, thật xin lỗi, là tớ không tốt…”

Lương Dã một bên khóc một bên giơ tay lên, cho tôi một cái tát không nặng không nhẹ; sau đó bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên áo tôi, xoay người sang chỗ khác vênh váo tự đắc mà đi.

Chuyện cũ lúc nhỏ cứ hiện lên trước mắt tôi một màn rồi lại một màn, tôi trong mộng dường như hơi cong khóe môi, tươi cười rồi lại thật mau cứng lại trên mặt.

Thời gian đi đến mùa hè năm 2006.

“Lương Tinh Tinh, sau khi tan học bọn tớ đến khu nghĩa địa phía sau viện nghiên cứu* chơi ‘bịt mắt bắt dê’**, cậu có tới không?”

(*农研所 nông nghiên sở.)

(**摸瞎子 mạc hạt tử.)

Tới gần lúc tan học, tôi hẹn mấy đứa bạn cùng lớp đi chơi, cũng tự nhiên nói ra lời mời với Lương Dã. Lương Dã chớp chớp đôi mắt to trong suốt kia, chần chờ đáp: “Không tốt lắm đâu… chỗ đó cách Bát Viện rất gần a, thời sự hôm qua còn nói chỗ đó chạy ra một lão già điên sẽ đánh người, lỡ như chúng ta đụng phải thì làm sao bây giờ?”

Bát Viện là bệnh viện tâm thần ở nơi này của chúng tôi, hàng rào sắt thật cao phối hợp với tường vây xám trắng, lúc nào cũng tản ra hơi thở âm u cùng nặng nề, thời điểm ngẫu nhiên đi ngang qua còn có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng gào khóc, đích xác là một nơi dọa người.

Tiếc rằng khi còn bé tôi vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, rất khinh thường nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, tại sao phải sợ một lão già điên a? Không dám đi thì đừng đi, quỷ nhát gan.”

Lương Dã nhìn tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy do dự. Tôi chậm rãi thu dọn cặp sách của mình, chừa cho cậu đủ thời gian để suy xét, lúc sắp cùng mọi người rời khỏi phòng học mới quay đầu lại, nhìn cậu hừ lạnh nói: 

“Biết ngay thiếu gia vẫn là xem thường đám người bình dân chúng ta, quý nhân chỉ nên chới với quý nhân, là chúng ta không xứng, về sau không chơi với cậu nữa.”

Lương Dã nghe được liền nóng nảy, vội tới đây kéo tay áo tôi nói: “Giang Sâm cậu đừng giận, tớ đi là được…”

Nói xong liền lấy di động của mình ra nói: “Tớ đây liền gọi cho tài xế riêng, bảo chú ấy tới đón tớ trễ một chút.”

Tôi đây lập tức vui vẻ trở lại, tiến tới hôn bẹp một cái vào má cậu, cười hì hì nói:

“Vẫn là Tinh Tinh của chúng ta tốt nhất.”

Lương Dã hừ hừ tránh đi ánh mắt của tôi, mặt rồi lại đỏ lên.

【23】

Tôi nhìn hai đứa nhỏ một trước một sau trong mặt nước, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một vài cảm xúc khủng hoảng vô hình, vô thức muốn mở miệng gọi cậu lại, đầu rồi lại có chút đau, khó khăn lắm mới chống được thành giếng ổn định thân thể của mình.

Lúc cúi đầu nhìn xuống giếng một lần nữa, cảnh tượng trong mặt nước đã rách nát thành một ảo cảnh mê ly, mực nước trước mắt càng lúc càng cao, thật mau tràn ra khỏi miệng giếng, bao phủ mắt cá chân tôi; muốn mở miệng kêu cứu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân dần dần bị nuốt chửng, tùy ý dòng nước nguy hiểm kia chảy vào miệng mũi, cướp đi chút ý thức còn  sót lại của tôi.

[24]

Tôi mở bừng mắt, đập vào mi mắt là trần nhà quen thuộc trong căn phòng thuê nhỏ hẹp của tôi.

Giật giật tứ chi có chút đau nhức, tôi ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy được giường đơn vốn đã không rộng rãi gì lắm này có chút chật chội. Lúc nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, Lương Dã đang gối lên đầu vai tôi ngủ say, khuôn mặt gỡ xuống lớp hóa trang vẫn là xinh đẹp nguy hiểm mười phần, lông mi thật dài khẽ cọ qua cổ tôi, bộ dạng rất là an tâm thích ý.

Nhận ra được động tĩnh của tôi, cậu mơ màng tỉnh lại, chớp chớp mắt nhìn tôi một chốc, sau đó thò qua hôn xuống môi tôi một cái.

Tôi xuất thần vuốt vuốt cánh môi của mình, lại đưa tay sờ sờ mặt cậu.

“Vẫn đang nằm mơ sao…” Tôi lẩm bẩm.

Lương Dã bật cười, lại tìm một tư thế càng thêm thoải mái ở trong ngực tôi mà vùi vào đấy, nhéo nhéo mũi tôi nói: “Cậu không nằm mơ a, Giang Sâm bảo bối.”

Tôi giật mình, bật dậy khỏi giường, lúc này đau đớn truyền tới từ trên đầu khiến tôi sững một chút.

Tôi vuốt dải băng trắng quấn trên trán, căn bản không nhớ rõ bản thân là như thế nào bị thương ở đầu, lại là như thế nào cùng Lương Dã nằm trên một cái giường. Lương Dã đã mau chóng đỡ tôi, thấy tôi nhìn cậu có vẻ mờ mịt, liền thở dài giải thích:

“Hôm trước cậu bị thương ở phim trường, bị một fan cuồng ở đoàn chúng tớ đập vào đầu, cô gái kia dường như có chút bệnh về tâm thần hoang tưởng… cũng may bác sĩ nói chỉ là bị chấn động não không tính nghiêm trọng, chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày liền không còn việc gì, dù sao ở bệnh viện cũng không thoải mái, tớ liền mang cậu về nhà.”

Cậu nói xong ngừng một chút, đáy mắt bỗng nhiên nổi lên một tầng lệ khí thật dày:

“Cậu yên tâm, tớ sẽ khiến cô gái kia trả giá đại giới.”

“…”

Cậu vừa nói như thế, tôi rốt cuộc loáng thoáng nhớ tới chút chuyện phát sinh lúc trước. Đứng dậy hoạt động gân cốt, phát hiện bản thân hoàn toàn không có gì đáng ngại, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cậu.

Lương Dã nhíu mày, thật mau ý thức được cậu còn chưa giải thích với tôi một vị khách không mời mà đến như cậu vì cái gì còn ở nơi này, nhìn tôi rầu rĩ nói: “Cậu đã như vậy rồi, tớ nào còn tâm trí quay phim, vì gánh vác trách nhiệm đương nhiên phải đến chiếu cố cậu rồi.”

Mắt thấy ánh mắt tôi nhìn cậu càng trở nên vi diệu, Lương Dã khụ một tiếng, vẻ mặt rốt cuộc nghiêm túc lại:

“Chỉ đùa chút thôi. Nhờ loại chuyện fan cuồng này khiến tớ giận không nhẹ, không nghĩ ngợi liền trực tiếp lên weibo viết bài chỉ trích, dường như có chút ảnh hưởng đến hình tượng hiện tại của tớ, người hâm mộ tranh luận cũng rất gay gắt, cho nên bị Tuyết Tùng ca cưỡng chế tạm dừng hoạt động đóng cửa ăn năn. Công ty cùng chung cư bên kia có không ít người hâm mộ cùng phóng viên, tớ nghĩ tạm thời ở chỗ này tránh nạn một chút, bạn học cũ sẽ không ngại chứ?”

Tôi sững sờ nói: “Vậy bộ phim hiện tại cậu đang đóng…”

Lương Dã thờ ơ nhún nhún vai: “Tuyết Tùng ca tạm thời gác lại. Dù sao trong tay anh ấy có một đống IP không lo không có gì quay, đổi đội ngũ khác bắt đầu chỉnh bộ tiểu thuyết tiên hiệp anh ấy vừa mua bản quyền, sang năm quay cũng vậy thôi.”

Tôi có chút câm nín.

Kẻ có tiền thật sự còn tùy hứng hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

“Cho nên nói…” Cậu lại thò qua thân mật bá vai tôi, nhìn tôi chớp chớp đôi mắt sóng nước lóng lánh đầy quyến rũ, nói: “Đều là người lưu lạc thiên nhai. Giang Sâm bảo bối, cậu liền tạm thời chứa chấp tớ đi.”

Tôi nhìn cậu, nhất thời lại có chút nói không ra lời. Tuy rằng là một diễn viên mới không tồi, nhưng lời nói dối của Lương Dã lúc này không tính là cao minh; dựa vào bối cảnh nhà cậu muốn trốn fans cùng chó săn mà nói, hẳn là có rất nhiều khách sạn cao cấp có thể ở, cớ gì ủy khuất chính mình chen chúc trong căn phòng thuê với người bạn cũ nghèo kiết hủ lậu này?

Mặc dù biết cậu có chút tâm tư, nhưng tôi cũng không dám nghĩ lung tung.

Thấy cậu còn ngưỡng lên đôi mắt trong suốt chờ mong câu trả lời từ tôi, tôi nuốt nước miếng, cuối cùng đáp:

“…Được.”