________________

Phó Thanh Sơ mặc quần áo xong, nhìn nam sinh cao lớn đứng dưới mưa đưa lưng về phía xe.

Trong mắt anh, hắn chỉ là nam sinh kiêu ngạo lại bá đạo, sẽ huyết khí phương cương, sẽ không chịu thua.

Khi nhìn thấy hình xăm của anh, vẻ khiếp sợ đều hiện hết trên mặt, một chút cũng không che giấu.

Tâm tình Phó Thanh Sơ đột nhiên trở nên cáu kỉnh, bí mật giấu kín bao năm bị phơi bày, đặc biệt là trước mặt hắn, trong lòng có cảm giác lo lắng không giải thích được.

Kiều Nhạn chỉ mới chuyển đến Bình Châu hai năm trước, ngoại trừ Chúc Xuyên, không có ai biết anh là Omega, biết anh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau ẩu đả, xăm mình, phóng túng non nửa nhân sinh.

Anh có loại dự cảm, mọi thứ về bản thân sẽ bị Thẩm Tuyển Ý hung hăng xé mở, mở ra những điều anh muốn che giấu tại nơi sâu nhất, mặc hắn tìm hiểu chạm vào.

Và anh vô lực phản kháng.

Phó Thanh Sơ duỗi tay hung hăng ấn huyệt thái dương, lấy hai ống thuốc ức chế tiêm vào, ở cùng nhau một đêm, phải thật cẩn thận.

Anh mở cửa sổ để mùi tin tức tố tan bớt, cài kín cúc quần áo, sau đó nghiêng người duỗi tay gõ cửa sổ xe bên ghế phụ.

“Vào đi.”

Thẩm Tuyển Ý xoay người, trên mặt có chút xấu hổ, “Tôi đi vào xe anh sẽ bị ướt, anh đưa quần áo cho tôi đi, tôi về trên núi thay.” Thẩm Tuyển Ý kéo cửa kính xe lên chỉ chừa lại khe hở nhỏ, hơi phóng đại âm thanh.

Một tia sét bất ngờ đánh xuống, tia chớp thoáng qua trong giây lát phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Phó Thanh Sơ, trên lông mi vẫn còn giọt nước chưa khô, ướt át.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy trái tim mới bình tĩnh giờ lại xao động, không nhịn được lùi về sau một bước, cơn mưa đột nhiên trút xuống nặng hạt hơn trước, tiếp tục rửa sạch thân thể đã ướt đẫm của hắn.

Phó Thanh Sơ: “Đi vào.”

Thẩm Tuyển Ý đứng im.

“Xe ướt quan trọng hay người ướt quan trọng?” Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, thu hồi tầm mắt: “Trên núi cũng không có chỗ cho cậu ngủ, cậu muốn ngủ cùng Lương Văn Văn?”

Thẩm Tuyển Ý tự hỏi nửa giây, mở cửa xe ngồi vào trong, cùng một Omega sẽ động dục bất cứ lúc nào ngủ một đêm?

Không được.

Phó Thanh Sơ duỗi tay với lấy cái túi ở ghế sau, bên trong đựng một bộ quần áo sạch sẽ, sơ mi trắng quần dài đen thường gặp, còn có một cái quần lót màu trắng.

“Quần áo của tôi có lẽ không vừa với cậu, mặc tạm đi, sáng mai tạnh mưa tôi đưa cậu về trường thì đổi.”

Thẩm Tuyển Ý nhận lấy, nhanh chóng cởi quần áo của mình, cầm quần lót nhìn nhìn, kích cỡ này xác thật…… Không vừa với hắn a.

Phó Thanh Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như thác nước, mặc dù đã đóng chặt cửa sổ xe vẫn có thể nghe thấy âm thanh giọt nước đập lên cửa, vừa nhanh vừa loạn, giống tâm tình anh hiện tại.

Thẩm Tuyển Ý không có bệnh sạch sẽ biến thái như Phó Thanh Sơ, nhưng cũng thích sạch sẽ, chưa bao giờ mặc quần áo của người khác càng không nói đến quần lót.

Hắn cầm tấm vải trắng kia lên, trên đó có mùi tuyết tùng thanh thanh đạm đạm thoáng qua, ma xui quỷ khiến liền mặc vào, ấy, chật quá, hắn hơi kéo xuống một chút.

Nơi đó của giáo sư cũng thanh tú như vậy sao?

Thẩm Tuyển Ý hơi so sánh kích thước của quần lót theo cảm nhận của hắn, nghĩ đến đây không nhìn được nghĩ đến vòng eo thon thả mềm mại của anh.

Lần đó hắn cứu Phó Thanh Sơ từng ôm qua, eo thon vừa mềm vừa rắn chắc, có lẽ còn nhỏ hơn eo Omega.

May mà anh ấy là Beta.

Trong đầu Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ lung tung rối loạn, nếu anh ấy là Omega, Alpha hắn có chết trong tay anh cũng tình nguyện.

Hắn không phải chính nhân quân tử gì, nhưng sẽ không lợi dụng người khác.

Sau khi cứu người liền nhường giường cho anh, còn hắn ra sô pha ngủ, huống chi là cởi quần áo.

Lần này không cẩn thận nhìn thấy lưng anh, kinh ngạc ngây người tại chỗ, cảm giác như trong thân thể có thứ gì đó thức tỉnh, trái tim nhảy loạn.

Là một Alpha, còn là một Alpha tin tức tố mạnh mẽ, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy dục vọng chiếm hữu và khống chế trời sinh trong cơ thể nháy mắt bị đánh thức.

Phó Thanh Sơ là Beta hắn cũng muốn ôm, nhìn mồ hôi lăn một đường từ xương hồ điệp đến eo, cả thân thể và linh hồn hắn đều bị chi phối.

Nếu anh là Omega, còn là Omega xui xẻo không biết tại sao tin tức tố mất khống chế, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy lý trí sẽ bị tin tức tố của anh đánh tan trong nháy mắt, thức tỉnh bản năng của hắn.

Nghe anh khóc, nghe anh xin tha.

Xét theo tính tình của Phó Thanh Sơ mà nói, sẽ liều mạng nhẫn nhịn đến mức suy sụp, nhất định không chịu yếu thế nhận thua.

Thẩm Tuyển Ý tưởng tượng, thậm chí cảm thấy bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng gần như đạt tới cực hạn, hô hấp ngày càng gấp gáp.

Đột nhiên bị chính mình dọa sợ, buột miệng thốt ra một câu: “ĐM”.

Đêm nay đầu hắn bị nước vào.

Phó Thanh Sơ quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người hắn.

Hắn rất cao, cũng cường tráng hơn anh một chút, áo sơmi mặc trên người có chút không hợp, cúc áo không cài hết được lộ ra làn da màu lúa mì.

Khắp người tỏa ra hormone thuộc về người trẻ tuổi, cùng mùi tin tức tố nhàn nhạt.

Phó Thanh Sơ đưa cho hắn một cái khăn lông sạch sẽ, “Lau tóc.” Chờ hắn nhận lấy, lại hỏi: “Cậu chịu được mùi gừng không?”

Thẩm Tuyển Ý vừa nghe thấy gừng liền biết anh muốn làm gì, hận tận xương vẫy tay: “Không được không được, tôi không sao, tắm mưa thôi mà, anh uống đi.”.

Tiên Hiệp Hay

Phó Thanh Sơ không uống, anh không bao giờ ăn những thứ gây kích thích, đặc biệt là trà gừng cực nóng, đối với thân thể anh rất có tính khiêu chiến.

Trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh quần áo ma sát sột soạt khi Thẩm Tuyển Ý lau tóc, và tiếng hít thở hai người.

Phó Thanh Sơ rất ít nói, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý biết anh ghét hắn, sẽ không nói chuyện.

Thẩm Tuyển Ý không phải người hay tìm đề tài nói chuyện, hắn luôn luôn là người có thể động thủ bất động khẩu, không hứng thú với Omega, từ 18 tuổi phân hoá thành Alpha xong đến bây giờ chưa từng bị ai thành công tác động khiến tin tức tố bị mất khống chế, hắn tìm không ra đề tài.

Hai người không nói gì nửa ngày, điện thoại Phó Thanh Sơ vang lên.

Anh nghe máy.

“Giáo sư Phó, tôi giúp cậu mua thuốc rồi, cậu đến lấy hay tôi mang đến cho cậu?” Chúc Xuyên hỏi.

Phó Thanh Sơ tạm dừng, “Tôi tự đến lấy.”

"Mộ Cửu nói trong tình trạng này của cậu.

Sử dụng nó tương tự như tự sát mãn tính cậu biết không! Cũng có thể ngay cả mạng sống cũng không còn.

Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến cậu liều mạng như vậy?”

Giọng nói của Chúc Xuyên vô cùng nặng nề, như ẩn chứa một tia tức giận, anh ấy luôn luôn không nổi giận với người khác, tâm tư ẩn sâu hơn biển cả.

Tuy là hồ bằng cẩu hữu Phó Thanh Sơ quen trong thời kỳ phóng túng, nhưng cũng là nguời bạn duy nhất cho đến bây giờ, rất đáng tin.

Mạc Cửu là người đi cùng Chúc Xuyên hôm anh ấy đến trường đại học, cũng chính là vị bác sĩ nhất kiến chung tình với Phó Thanh Sơ.

Chúc Xuyên cảm thấy Phó Thanh Sơ dùng loại thuốc này không ổn lắm, anh ấy không hiểu mấy thứ này nên đi tìm Mạc Cửu hỏi thăm, tình hình cụ thể nguy hiểm thế nào.

Mạc Cửu bị anh ấy dọa sợ, chỉ kém chưa nhảy lên, túm cổ áo anh nghiêm túc hỏi ai dùng, Chúc Xuyên không dám nói Phó Thanh Sơ, chỉ nói có người nhà vì nguyên nhân công việc muốn che giấu tin tức tố Omega.

Mạc Cửu cau mày, đi đóng cửa phòng khám, quay lại mới đè thấp âm thanh nói: “Đây là thuốc cấm!”

Chúc Xuyên: “Tôi biết, nên mới đến hỏi anh xem có tác hại nào không?”

Mạc Cửu nói: “Ban đầu thuốc này dùng để cải tạo, thông qua thay đổi sinh lý, giới tính, gen của con người, từ đó thay đổi giới tính thứ hai của một người.”

“Cái này tôi biết, anh nói trọng điểm.”

“Trọng điểm cũng không biết.”

Chúc Xuyên: “? Được được được tôi không ngắt lời nữa, anh nói đi.”

Mạc Cửu liếc mắt nhìn anh, nói: “Tác dụng của loại thuốc này là không thể khống chế được.

Nó quả thật có thể thay đổi giới tính thứ hai, khiến Omega không có kỳ động dục, thoát khỏi vận mệnh bị Alpha đánh dấu chiếm hữu, nhưng biến chứng của nó hoàn toàn không thể khống chế.”

Chúc Xuyên có điểm ngốc, anh thật sự nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành.

Mạc Cửu quay sang màn hình máy tính, sau đó gõ gõ mấy chữ, mở ra một giao diện, nhập khẩu lệnh và mật mã, lấy ra một phần văn kiện mật.

“Đây là số liệu của bệnh viện chúng tôi, những năm thuốc này chưa bị cấm, đã từng tiếp nhận 1390 bệnh nhân, triệu chứng của mỗi người đều khác nhau, không tìm ra quy luật.”

Chúc Xuyên nhìn anh ta kéo xuống, dừng lại ở một chuỗi số liệu, chỉ chỉ nói: “Ví dụ như người bệnh này, tuy rằng thoát khỏi kỳ phát tình một năm, không có tin tức tố tràn ra, nhưng nội tiết tố trong cơ thể lập tức mất cân bằng và suy sụp, giống như nền móng của tường thành bị lấy mất từ dưới lên, và nó sụp đổ.”

“Còn đây nữa, Omega biến thành Beta, không chỉ không thoát khỏi rắc rối của tin tức tố, ngược lại càng thêm mãnh liệt, người như vậy giống như một liều thuốc kích dục biết đi.”

Chúc Xuyên càng nghe càng ngốc, “Không có ai thành công sao? Không có bệnh nhân thành công không xuất hiện biến chứng?”

Mạc Cửu nói: “Đương nhiên là có, xác xuất thành công không hề thấp, cho nên đến bây giờ vẫn có không ít người muốn đi nước cờ hiểm, đánh cược một lần.”

“Cũng có trường hợp khá tốt, thành công thay đổi giới tính thứ hai, không xuất hiện biến chứng, chẳng qua thân thể không bằng trước, tốc độ lão hóa so với người bình thường nhanh hơn một chút, gấp đôi.”

Chúc Xuyên mày nhăn chặt, như này không phải là bỏ mạng sao?

Anh ấy biết trước khi Phó Thanh Sơ tìm loại dước này, nhất định đã điều tra qua, anh còn hiểu rõ hơn về những nguy hiểm tiềm ẩn mà Mạc Cửu nói, nhưng vì sao anh tình nguyện bỏ mạng cũng muốn dùng loại thuốc ức chế này?

Vì sao chứ? Bí mật đến nỗi không thể nói với anh?

Chúc Xuyên suy nghĩ trong lòng, Phó Thanh Sơ thanh lãnh cao ngạo, khiến anh bị Alpha áp chế, bị đánh dấu, chiếm hữu, thậm chí mang thai sinh con……

Chết tiệt!

Anh không dám nghĩ.

Chúc Xuyên cắn răng, nói với Phó Thanh Sơ, “Tôi cảm thấy hay là cậu nghĩ lại đi, thật ra bị Alpha cắn một cái cũng không sao đâu, cậu coi như bị chó mèo cắn một cái? Cái này cũng sẽ không mang thai.”

“Mỗi năm đều phải cắn một cái, tôi lấy đâu ra nhiều chó như vậy?”

Chúc Xuyên tưởng tượng, cũng đúng, đánh dấu tạm thời không phải một ngụm là có tác dụng mãi mãi, còn có khả năng mất hiệu lực trước hạn, huống chi mỗi năm đều tìm Alpha tới cắn một cái cũng không thực tế lắm.

Tuy rằng nói đánh dấu tạm thời chỉ cần rót vào một chút tin tức tố là được, không cần tiến vào khoang sinh sản, nhưng nhỡ may người đó coi trọng Phó Thanh Sơ, cường ngạnh dùng tin tức tố ép buộc anh thì phải làm sao bây giờ?

Chúc Xuyên vẻ mặt thống khổ nói: “Nếu tôi không phải Beta, tôi nhất định sẽ xả thân cứu cậu, miễn cho giáo sư Phó của tôi chìm trong dầu sôi lửa bỏng, dựa vào quan hệ chúng ta, tôi nhất định sẽ cứu cậu.”

Phó Thanh Sơ cười khẽ: “Nếu cậu lo lắng cho thân thể của tôi như vậy, thì cậu ăn thử?”

Chúc Xuyên: “Không được, nhân sinh tốt đẹp, tôi chưa muốn chết.”

Thẩm Tuyển Ý không thích nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, nhưng không thể tránh được, hắn hơi thay đổi tư thế, muốn quay đầu đi ngủ, kết quả đầu nghiêng sang nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Phó Thanh Sơ.

Đuôi lông mày cong cong của anh dường như thấm đẫm trong làn khói mềm, sau khi tháo kính xuống, có thể nhìn thấy lông mi của anh ta không chút trở ngại.

Tầm mắt chạm vào nhau, Phó Thanh Sơ mím môi, nhướng mày, “Cậu chưa ngủ?”

“…… Đang muốn nếm thử sao?”

__________.