____________

Muốn nếm thử?

Phó Thanh Sơ nghĩ hắn ngủ rồi nên mới dám nói với Chúc Xuyên mấy lời như mỗi năm phải cắn một cái này.

Kết thúc cuộc gọi, bỗng nhiên anh hơi hoảng sợ, không biết Thẩm Tuyển Ý nghĩ đến đâu, quanh co lòng vòng hỏi hắn: “Cậu không ngủ, vì sao phải giả bộ ngủ?”

Thẩm Tuyển Ý thật ra không nghĩ nhiều, thậm chí câu ‘mỗi năm phải cắn một cái cũng chưa nghe thấy, hắn bị quần lót không vừa người bóp nghẹt khó chịu, đang suy nghĩ xem có nên đề nghị cởi nó ra không.

“Cái gì giả bộ ngủ, tôi cũng không nói với thầy là tôi đang ngủ nha giáo sư, có phải thầy lại bới lông tìm vết để tôi cút đi không? Nhưng đừng, là thầy giữ tôi lại nha, tôi nói phải đi nhưng thầy bắt tôi vào.”

Thẩm Tuyển Ý nói một hơi xong làm Phó Thanh Sơ nghẹn về nửa câu sau, cũng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm trong lòng, chắc là hắn không nghĩ nhiều đâu.

Cũng đúng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển như hắn, có thể nghĩ đến đâu chứ, có lẽ hắn cho rằng anh nói đến ‘con chó thật, huống chi, hiện tại anh là Beta.

“Giáo sư này, sao thầy không nói lời nào? Tức giận sao.” Thẩm Tuyển Ý đã quen chơi đùa thô bạo với đám bạn cùng phòng, thuận tay khoác vai anh.

“Đừng động tay động chân.” Phó Thanh Sơ nhíu mày đẩy tay hắn, cách xa ra.

“? Động tay động chân?” Thẩm Tuyển Ý cứng đờ thu tay, chửi thầm trong lòng: Động tay động chân? Cùng là đàn ông, chạm vào vai một cái là động tay động chân?

Ngoan ghê.

Phó Thanh Sơ mới bị ướt mưa, thể chất của Omega kém hơn người bình thường, một lúc đã hắt hơi vài lần.

“Thầy bị cảm?”

Phó Thanh Sơ lắc đầu, mở cửa sổ xe cho thoáng khí, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ lạnh lùng nói: “Cậu có ngủ không? Không ngủ cũng không được nói chuyện.”

“Thầy bị cảm còn mở cửa sổ?” Thẩm Tuyển Ý bị hành vi trái ngược của anh làm cho sợ ngây người, tầm mắt bỗng nhiên dừng trên lưng anh, bất ngờ hỏi: “Giáo sư, tâm sự buổi đêm đi, hình xăm sau lưng thầy là như thế nào nha.”

Phó Thanh Sơ vai lưng cứng đờ, tay ấn trên cửa sổ xe đột nhiên rụt về, rũ mắt nói: “Không liên quan đến cậu.”

“Ồ.” Thẩm Tuyển Ý cảm thấy không thú vị, nghiêng đầu đi không nói chuyện nữa, qua một lúc liền ngủ mất.

Phó Thanh Sơ nghe hô hấp vững vàng bên tai, không xác định được hắn đã ngủ chưa, nhẹ nhàng gọi: “Thẩm Tuyển Ý.”

Hắn không tỉnh, chân mày nhăn lại.

Phó Thanh Sơ thở phào, tay chân nhẹ nhàng lấy chăn mỏng từ ghế sau đắp cho hắn, sau đó dựa ra sau ghế, một tay chống cửa sổ xe nhắm mắt lại.

***

Trời mưa đến nửa đêm, rạng sáng thì tạnh.

Các bạn học không được xem mưa sao băng cực kỳ thất vọng, ngủ trên núi không ngon giấc, về đến trường thì nhanh chóng về ký túc xá luôn.

Thẩm Tuyển Ý mặc quần áo không vừa người về ký túc xá, bị bạn cùng phòng Triệu Lộ nhìn thấy đầu tiên, chào nhau bằng một tràng cười, suýt chút nữa cười vỡ bụng.

“Ha ha ha ha ha đm, Thẩm đại gia cậu mặc cái gì vậy, chậc chậc chậc cơ ngực này gợi cảm nha, hôm qua cậu đi đâu làm gì? Đi tiếp khách?”

Triệu Lộ cười đến nỗi không đứng thẳng được, bị Thẩm Tuyển Ý trừng một cái, dừng luôn và ngay, cố nhịn ho ho hai tiếng cho đỡ, lại tiếp tục cười.

“Tiếp tổ tông nhà cậu, chắn đường.”

Triệu Lộ đi lên khoác vai Thẩm Tuyển Ý, một bên cười một bên duỗi tay đi sờ ngực hắn: “Tôi nói thật, cậu mặc thế này quyến rũ ghê, may mà tôi cũng là Alpha, nếu tôi là Omega...!Thật chứ đùa, nhìn cậu này, chậc chậc, vai rộng chân dài eo thon, còn có cơ ngực cơ bụng rắn chắc, anh hãy chọn em đi.”

“Không để yên?” Thẩm Tuyển Ý đang khó chịu, Phó Thanh Sơ thấp hơn hắn không ít, còn gầy hơn, áo sơmi mặc lên người hắn vừa ngắn vừa chật, rất giống kiểu tình thú mà Triệu Lộ nói.

Vậy thì cũng thôi.

Nhưng mà, quần lót hắn mặc không động còn ổn, vừa đi đường là bó vào, khó chịu.

Khốn nạn.

Thời tiết tháng tư khá nóng, nhiệt độ ở Bình Châu cao hơn những nơi khác, hắn xuống xe đi từ cổng trường đến đây đã ra một thân mồ hôi.

Trong lòng càng thêm bực bội.

“Hôm qua Tống Minh cũng không trở về, hai cậu đi đâu à?” Triệu Lộ xin nghỉ về nhà mấy ngày, hôm qua mới quay lại trường.

Ký túc xá vắng tanh một người cũng không thấy, điện thoại không ai nghe, suýt nữa cậu ta cho rằng mất tích tập thể.

Không nhắc đến Tống Minh còn được, nhắc đến Tống Minh, Thẩm Tuyển Ý liền cười.

“Ai da Thẩm đại gia cậu đừng cười như vậy, cậu cười thế làm tôi cảm thấy có người sắp xong đời.

Thật đáng sợ.” Triệu Lộ buông lỏng tay trốn sang bên cạnh.

“Cậu ta lên núi làm thức ăn cho lợn rừng.”

“……” Triệu Lộ cười nói: “Con lợn rừng này thật kém sang, Thẩm đại gia của chúng ta tươi ngon mỹ vị thế này không ăn lại đi gặm đống vỏ cây kia?”

Thẩm Tuyển Ý dừng lại, Triệu Lộ cũng dừng lại: “Làm sao vậy?”

“Có thể nói mấy câu như vậy nhiều nhiều chút, tôi thích nghe.

Nào, đến đây, nói thêm năm phút nữa.”

“……” Triệu Lộ bị hắn nghẹn nửa ngày, mắt trợn trắng, “Tổ sư cậu, lăn.”

Hai người chậm rì rì đi về phòng, đi một hồi Triệu Lộ liền phát hiện không đúng, kỳ quái hỏi: “Thẩm Tuyển Ý, hôm nay cậu đi chậm thế? Bước nhỏ đi chậm, hôm qua cậu xoạc chân đau háng hả?”

“……”

Thẩm Tuyển Ý không thể nói hắn đang mặc quần áo của Phó Thanh Sơ được, toàn trường đều biết Thẩm Tuyển Ý và giáo sư Phó Thanh Sơ phòng thí nghiệm Gen tính cách không hợp, gặp mặt là đánh, cách xa 3m cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng.

Hắn ban ngày ban mặt mặc quần lót của Phó Thanh Sơ, làm sao giải thích đây.

Bỏ đi.

“Sao cậu biết đi chậm là bị đau háng, cậu xoạc thử rồi?” Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu hỏi, hai tay đút túi, đi chậm hơn ban nãy.

Hắn còn tiếp tục đi kiểu gì cũng trở thành đầu đề của chủ đề ‘Tác phong vườn trường kỳ tiếp theo.

Triệu Lộ vẻ mặt thống khổ bụm mặt, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nữa, tôi từng bị thật đó.

Chắc cậu không biết, có một lần mất điện, tôi xuống lầu, mẹ nó bị dẫm hụt.

Hai chân tôi xoạc thành đường thẳng luôn nhé, gà bay trứng vỡ, đau đến nỗi trái tim tan nát.”

Thẩm Tuyển Ý nghe cậu miêu tả, bất giác lùi về sau hai bước, “Áu” một tiếng, ái ngại vỗ vỗ vai cậu, “Cậu là dũng sĩ, xứng đáng để mọi người ghi nhớ, hãy viết lại câu chuyện này và khắc mã QR lên mộ cậu.”

“Mắng người mà không thô tục, Thẩm đại gia trâu bò, thua.”

Hai người chậm rãi đi về kí túc xá, Triệu Lộ hai tay gối sau đầu, lười biếng duỗi eo một cái.

Lúc đi qua kí túc xá của giáo viên, xe cứu thương lao vút qua hai người họ.

Bác sĩ khiêng cáng cứu thương đi xuống.

“Này lão Thẩm, kia có phải thầy Tống không?!”

Thẩm Tuyển Ý nhìn theo tầm mắt cậu, cũng bị kinh ngạc một giây.

Các đó gần mười mét, y tá đứng cạnh cửa xe cứu thương, bác sĩ và tài xế dùng cáng nâng ra một người.

Hắn tập trung nhìn kỹ, người hôn mê bất tỉnh đang nằm kia không phải thầy Tống môn Gen học sao!

Y tá và bác sĩ ngay ngắn lên xe, tài xế đóng cửa xe nhanh chóng quay đầu, cùng với tiếng còi cứu thương đặc trưng, xẹt qua người bọn họ ra cổng trường.

Thầy Tống đã ngoài sáu mươi tuổi, sức khỏe không được tốt lắm, đến tuổi về hưu từ lâu.

Nhưng vì trong trường thiếu giảng viên Gen học, hơn nữa ông thích đi dạy nên mãi không chịu về hưu.

Hiệu trưởng một bên không muốn làm trái quy định, một mặt lại không muốn thả người, đành giữ ông lại với chức vụ giảng viên do trường thuê.

Triệu Lộ: “Này, thầy Tống bị ốm, vậy chẳng phải không có giảng viên lên lớp dạy nữa?”

Thẩm Tuyển Ý: “Cậu thấy tôi rất thích học sao?”

Triệu Lộ: “Ồ không, tôi đang cảm thán thôi.”

***

Phần lớn thời gian Phó Thanh Sơ đều ở nhà của anh, thỉnh thoảng có việc bận thì ở lại ký túc xá trường học.

Ký túc xá là phòng đơn, không phải lo lắng bí mật bị lộ, nhưng hàng xóm là các giáo viên khác, cũng không tiện.

Tối qua dùng hai liều thuốc ức chế, hơi đau đầu.

May mắn là không xuất hiện trạng thái phát tình.

Về trường học, anh tắm rửa xong liền đi ngủ.

Lần nữa tỉnh lại là bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh mơ mơ hồ hồ lấy điện thoại, nheo mắt nhìn màn hình, là số lạ.

Ho nhẹ để giọng tỉnh táo hơn, “Xin chào, tôi là Phó Thanh Sơ.”

“Giáo sư Phó, tôi là Nhậm Trường Hải.”

Nhậm Trường Hải.

Phó Thanh Sơ nửa ngồi dậy, “Hiệu trưởng? Có việc gì sao?”

Nhậm Trường Hải cười cười nói: “A không có việc gì không có việc gì, muốn hỏi cậu đang ở đâu thôi? Ở trường sao?”

“Vâng.”

“Cái kia, gần đây phòng thí nghiệm có bận không? Số liệu thế nào? Lần trước tôi nghe Hứa Dịch nói dạo này các cậu nghiên cứu rất thuận lợi, cần tài chính cứ việc đề nghị lên trường, tiền cung cấp cho phòng thí nghiệm vẫn phải có.”

Phó Thanh Sơ biết Nhậm Trường Hải là anh họ Hứa Dịch, cậu ta được hiệu trưởng chào hỏi để vào phòng thí nghiệm, nhưng cậu ta rất có tài nên anh đồng ý cậu ta trở thành sinh viên của anh.

Hứa Dịch thích anh, anh mơ hồ đoán được, Nhậm Trường Hải đây là……

Phó Thanh Sơ nhíu mày, không mở lời trước.

Nhậm Trường Hải quanh co lòng vòng nửa ngày, thấy anh không nói lời nào cũng có chút xấu hổ, ho khan nói: “Là thế này, thầy Tống bên Gen học chiều nay bệnh tim tái phát phải nằm viện, ông ấy tuổi đã cao, bệnh tình cũng rất nguy hiểm, aiz……”

Phó Thanh Sơ giật mình, “Thầy Tống không sao chứ.”

“À không sao không sao, gọi xe cứu thương kịp thời nên được cứu về rồi, nhưng mà có lẽ sau này không thể đến trường dạy học.” Nhậm Trường Hải kể khổ, cảm thấy đã tàm tạm, liền nói: “Học kỳ này còn ba tháng nữa, trước mắt chúng tôi chưa tìm được giáo viên thích hợp nhận lớp.”

Thầy Tống là giảng viên Gen học.

Phòng thí nghiệm Phó Thanh Sơ nghiên cứu cũng là hướng này, dựa theo thành quả trong giới học thuật, Phó Thanh Sơ so với thầy Tống cao hơn mười mấy bậc, nhưng không phải giảng viên.

“Hiệu trưởng, ý của thầy là tôi đi dạy thay?”

Nhậm Trường Hải vội vàng nói: “Một học kỳ thôi, chúng ta cũng không thể để sinh viên lỡ mất khóa học đúng không giáo sư Phó.

Tôi biết phòng thí nghiệm của cậu khá bận, tôi thật sự không có cách nào khác, nếu có giảng viên có thể dạy thay, tôi sẽ không làm phiền đến cậu.”

Phó Thanh Sơ chống tay lên thái dương, Gen học, anh nhớ rõ Thẩm Tuyển Ý chọn học môn này.

“Hiệu trưởng……”

Nhậm Trường Hải: “Vậy đi, cậu đi dạy mấy ngày trước đã.

Bây giờ tôi lập tức đi thông báo điều chuyển giảng viên đến đây.

Chờ tìm được giảng viên thích hợp thì cậu về phòng thí nghiệm, được không?”

“……” Phó Thanh Sơ nghĩ nghĩ, không thể vì Thẩm Tuyển Ý mà gây ảnh hưởng đến sinh viên khác, trong lòng thở dài.

“Được.”

__________.