Một giây khi Hàn Sính bước chân khỏi Linh Lung Sơn Trang, hắn bắt đầu cuộc sống bi thảm của mình. Lư Nhã Giang tính tình cổ quái, tính cách nóng nảy, bình thường chỉ hơi không vừa ý y, y không mắng không chửi, chỉ nhấc cổ tay vung roi ngựa, từng trận ập xuống. Hàn Sinh lại bị thuốc phong bế năm thành nội lực, muốn trốn cũng không được, mà nếu trốn, sẽ nghênh đón trận roi mãnh liệt hơn. Hơn nữa Hàn Sính cảm thấy mình đã rất nghe lời, Lư Nhã Giang bảo hắn đi hướng Đông hắn liền hướng về phía Đông, Lư Nhã Giang bảo hắn đi hướng Tây hắn liền hướng về hướng Tây, thế mà vẫn liên tục phạm lỗi, ví dụ như ——

“Ngươi đi quá chậm!” Một trận roi ập xuống.

“Ngươi đi quá nhanh!” Một trận roi ập xuống.

“Ngươi uống quá nhiều nước!” Một trận roi ập xuống.

Hay chỉ là ——

Một trận roi ập xuống. Hàn Sinh kêu thảm thiết: “Này! Ta lại đắc tội với ngươi chỗ nào!” Lư Nhã Giang ung dung nói: “Ta nhìn ngươi không vừa mắt.” Khiến Hàn Sính tức hộc máu!

Vì vậy tối hôm đó, Lư Nhã Giang ôm kiếm dựa vào một cây đại thụ ngủ, ra lệnh Hàn Sính trông lửa không cho phép ngủ. Y nhắm mắt không bao lâu, Hàn Sính bắn ra một cục đá đánh thẳng tới huyệt ngủ của y, cơ thể y mềm nhũn, nhẹ nhàng trượt xuống cạnh thân cây.

“Tiểu hỗn đản!” Hàn Sính oán giận cởi quần áo, chạm tới vết thương trên người đau nhe răng trợn mắt. Hắn đến bên người Lư Nhã Giang, đưa tay sờ lung tung một hồi trong lồng ngực y, lấy ra vài lọ thuốc, chọn một lọ thoa lên vết thương trên người. Vừa bôi thuốc vừa tức giận trừng Lư Nhã Giang đang không hay biết gì, “Cứ chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta làm chết ngươi!”

Thoa xong, Hàn Sính nhét thuốc về người Lư Nhã Giang, ngồi cạnh y, im lặng đánh giá y. Hắn đưa tay vuốt theo trán Lư Nhã Giang xuống cằm, bỗng nhiên cười: “Tả hộ pháp, ngươi thật dễ nhìn.”

Cúi người, cởi áo y, cắn mạnh lên đầu nhũ bên trái, hai hàng lông mày Lư Nhã Giang nhíu chặt, khó chịu rên một tiếng nhưng không tỉnh lại. Hàn Sính lấy ra một bình thuốc, thoa ít bột thuốc lên nơi vừa bị mình cắn rách da, sau đó lật người y, lặp lại động tác cắn mạnh lên phần mông non mịn nõn nà, rồi xoa thuốc. Làm xong mấy việc này, Hàn Sính đắc ý vỗ mông y vài cái: “Không nghĩ tới ngươi ở trước mắt người khác lại là như vậy, thú vị, rất thú vị.” Giúp y mặc quần áo tử tế, tiếp tục sưởi ấm.

Sáng sớm hôm sau, Lư Nhã Giang bị ngứa tỉnh. Lúc đang mê man y vô thức gãi lồng ngực và mông mình, sau khi tỉnh dậy càng ngứa dữ đội, hận không thể cởi quần áo gãi vài cái.

Hàn Sính một bên vẫn đang ngủ, vì thế Lư Nhã Giang xoay người sang chỗ khác, vạch mở vạt áo nhìn thử —— nhũ thủ sưng đỏ như đậu tương tư. Mông cũng rất ngứa, đáng tiếc không thể kéo quần xuống, cũng không nhìn tới đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, Lư Nhã Giang quay phắc lại, chỉ thấy Hàn Sính vừa tỉnh dậy mặt ngu ngu nhìn y. Lư Nhã Giang lập tức sửa lại quần áo, cả giận nói: “Nhìn cái gì! Cẩn thận ta móc mắt ngươi!”

Hàn Sính gãi gãi cánh tay: “Nơi này côn trùng độc nhiều quá, cắn ta cả đêm ngủ không ngon.”

Kỳ thật tối qua Lư Nhã Giang ngủ rất ngon, hơn nữa là ngon đến không bình thường, theo lý y không nên ngủ như chết như vậy, cả một đêm không có chút ý thức nào. Lòng y tràn đầy tiếc hận, nhưng lại không tìm được dấu vết, đành bỏ qua.

Nguyên ngày kế tiếp, Lư Nhã Giang luôn không yên, mông vô tình hay cố ý cứ quệt quệt trên lưng ngựa, cùi chỏ như có như không sượt qua ngực, còn phải làm bộ như không có việc gì. Vì thế y không có rảnh gây phiền phức với Hàn Sính, càng thêm không chú ý tới nụ cười giảo hoạt trên mặt Hàn Sính.