Truyền nhân Ngũ Luân Giáo chỉ có một người, cho nên họ cũng không có chỗ ở cố định, giang hồ rộng lớn mặc ta ngao du, nay ở Giang Nam, mai tới Hoài Bắc, muốn gặp thì phải xem vận khí, không gặp được là chuyện thường. Lần này Hàn Sính đến tham gia đại hội võ lâm, chắc cũng vì thích náo nhiệt, đại sự võ lâm, hắn chẳng mấy quan tâm. Kỳ thật lại nói, Ngũ Luân Giáo cũng không tính là danh môn chính phái, nó thoát thân từ tà giáo, thứ nhất vì Ngũ Luân Giáo hiện tại đã không còn trộm bí tịch làm điều ác, các chính phái mới tha cho họ, thứ hai vì truyền nhân Ngũ Luân Giáo thường đều có võ công vô cùng cao, lại thần long thấy đầu không thấy đuôi, thuộc loại hình thế ngoại cao nhân, muốn cản chân họ cũng rất khó, cuối cùng đành mặc kệ.

Lư Nhã Giang để tìm Hàn Sính, phát lệnh Bạch Hổ Tôn sứ tìm người khắp nơi, tốn hơn nửa tháng, rốt cuộc nhận được tin tức của Hàn Sính. Lư Nhã Giang lập tức lên đường, cuối cùng tìm được Hàn Sính ở Linh Lung Sơn Trang.

Hàn Sính và Thủy Linh Lung ngồi trong nhà thủy tạ, tay hai người đang cầm một chén canh đậu xanh bách hợp. Hàn Sính mắt đưa tình nhìn Thủy Linh Lung: “Tiên tử~~” Thủy Linh Lung đồng dạng mắt đưa tình nhìn Hàn Sính: “Thiếu hiệp~~”

Hàn Sính si mê gọi: “Ôi, tiên tử~~” Thủy Linh Lung thẹn thùng cúi đầu: “Hàn thiếu hiệp~~”

“Xoảng!” Chén canh đậu xanh trong tay Hàn Sính đột ngột rớt xuống đất, hắn lập tức quay đầu, ánh mắt lợi hại bắn tới cây dương liễu cách đó không xa: “Ai ở đó? Bước ra!”

Lư Nhã Giang nhẹ nhàng từ trên cây hạ xuống, mặt không biến sắc cất bước tới nhà thủy tạ.

“Choang!” Chén canh đậu xanh trong tay Thủy Linh Lung cũng rới xuống đất. Thủy Lung Linh ngây ngốc nhìn Lư Nhã Giang, lẩm bẩm: “Hàn thiếu hiệp, có người đến cướp hôn, ta vừa đáp ứng lời cầu thân của ngươi xem ra không thể giữ!”

“Tiên tử ngươi!” Hàn Sính giận tím mặt, bật dậy khỏi ghế, vươn tay chụp tới bên chân, lúc này kéo ra không phải cây búa to mà là hai cây xích chùy. Hàn Sính nắm xích chùy chỉ hướng Lư Nhã Giang, căm giận nói: “Tại sao ngươi lại làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Lư Nhã Giang không nói gì.

Hàn Sính nói: “Lần trước ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta không tới làm phiền Linh Lung, ngươi còn đến đây làm gì?”

Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Ta không cần tính mạng của ả, ta tới tìm ngươi.”

“Hở?” Hàn Sính thu hồi xích chùy, sờ sờ lỗ tai: “Ngươi tìm ta làm gì? Chẳng lẽ… tới nghe ta giảng đạo lý?”

Lư Nhã Giang đi vào trong nhà thủy tạ, Hàn Sính vẫn có chút đề phòng với y, dời bước đến chắn trước Thủy Linh Lung. Lư Nhã Giang lại chỉ tìm một băng ghế đá ngồi xuống, đặt nhuyễn kiếm trong tay lên bàn. Hành động này của y không thể nghi ngờ khiến Hàn Sính buông lỏng không ít cảnh giác, Hàn Sính cũng thôi chắn trước mặt Thủy Linh Lung, ngồi một bên.

Lư Nhã Giang lạnh nhạt nói: “Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai vị, Hàn công tử cùng Linh Lung cô nương đã đính hôn? Tại hạ trước hết tại đât chúc mừng hai vị.”

Thủy Linh Lung vẻ mặt trinh liệt: “Tiểu nữ tử vừa rồi đồng ý lời cầu thân của Hàn thiếu hiệp, cho dù… Ưm, tâm Xích Luyện công tử ở chỗ tiểu nữ tử, tiểu nữ tử cũng không thể phản bội Hàn thiếu hiệp!” Trộm liếc Lư Nhã Giang, hai bên tóc mai ửng hồng, lộ mười phần nữ tính, cắn cắn môi, “Nếu Xích Luyện công tử thật sự kiên trì, vậy tiểu nữ tử cũng chỉ đành…”

Da mặt Lư Nhã Giang giật giật. Lấy đánh giá bản thân ra nói, thì một nam một nữ trước mặt thật xứng đôi.

“Khụ!” Hàn Sính rõ ràng khó chịu, nện mạnh xích chùy xuống đất một cái, “Xích Luyện Ma Sứ, ngươi không mời mà tới, rốt cuộc có chuyện gì!” Dùng ánh mắt tràn ngập cảnh báo cùng uy hiếp trừng Lư Nhã Giang, còn có chút tủi tủi nói không rõ.

Lư Ngã Giang cười khẽ, không hiểu sao thấy tâm tình không tệ. Y ở Xuất Tụ Sơn chưa từng gặp qua người nào kỳ quái như vậy, y trong lúc huấn luyện cùng các sư huynh đệ nếu nói chuyện không hợp lập tức vung tay, mà thường thường nếu động thủ sẽ liều mạng ngươi sống ta chết, sau khi làm Tả hộ pháp, tất cả mọi người đều nhất mực cung kính với y, ngay cả nhìn thẳng vào mắt y cũng không dám, mà y đối với Giáo chủ cùng Hữu hộ pháp cũng là như vậy.

Y thấy trên bàn có một ly trà, tiện tay cầm lên, vừa chạm môi, chợt nghe giọng yểu điệu của Thủy Linh Lung: “A, đấy là ly ta vừa uống.” Hàn Sính chua lè nói: “Trước khi tiên tử uống ta đã nhổ nước miếng vào.”

Động tác của Lư Nhã Giang cứng đờ, không nhanh không chậm đặt ly xuống, đột nhiên sửng sốt, chỉ vào giữa dòng nước: “Đó là gì?”

Hàn Sính cùng Thủy Linh Lung đồng thời nhìn sang phương hướng y chỉ, cùng lúc thân hình Lư Nhã Giang nhoáng lên, ba ngón tay giữ chặt cổ Thủy Linh Lung.

“Ngươi chỉ gì vậy?” Hàn Sính mờ mịt xoay đầu lại, nhìn thấy vẻ thong thả của Lư Nhã Giang cùng sự kinh ngạc trên mặt Thủy Linh Lung, sửng sốt.

“Ngươi… Không phải ngươi đã nói không tổn thương Linh Lung nữa sao?” Hàn Sính sửng sốt hỏi.

Lữ Nhã Giang cười lạnh một tiếng: “Ta không cần tính mạng vị hôn thê của ngươi, chẳng qua nếu ngươi muốn lưu lại tính mạng ả, vậy phải dùng một vật để đổi.”

Hàn Sính buồn bực: “Ngươi muốn gì?”

Lư Nhã Giang nói: “Ngũ Luân bí tịch trong tay ngươi!”

Lừa vừa thốt, Hàn Sính cùng Thủy Linh Lung đều sợ ngây người. Thủy Linh Lung mắt ngấn nước: “Xích Luyện công tử, ta ở trong lòng chàng, chẳng lẽ không bằng một cuốn bí tịch?”

Mặt Hàn Sính đỏ rồi lại xanh, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Ngươi… Ta… Ài, ngươi làm việc sao lại thẳng thắng như vậy, nếu ngươi muốn bí tịch của ta, dựa vào tư sắc của mình hóa trang thành cô nương đến quyến rũ ta, đừng nói bí tịch Ngũ Luân, ngay cả muốn tim ta muốn gan ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho ngươi.”

Lự Nhã Giang bị hắn trêu đùa, giận tái mặt nói: “Bớt vớ vẩn đi! Giao bí tịch ra đây!” Tay lại ấn chặt thêm, gương mặt trắng hồng của Thủy Linh Lung nghẹn đỏ bừng, nói không ra hơi.

“Đừng đừng đừng, đừng tổn thương nàng!” Hàn Sính vội la lên, “Ta đưa ngươi, ta đưa ngươi, nhưng bí tịch hiện không trên người ta làm sao bây giờ?”

Điều này Lư Nhã Giang sớm đã dự liệu. Bí tịch Ngũ Luân là tinh túy chắt lọc từ trên dưới một trăm môn phái, trên giang hồ không biết bao nhiêu người như hổ đói mơ ước nó. Nếu Hàn Sính thật sự mang theo vật quan trọng như vậy bên người, hắn sao có thể mạnh khỏe sống tới bây giờ.

Lư Nhã Giang ném cho hắn một lọ thuốc xanh biếc: “Uống hết đống này vào, ta sẽ tha cho vị hôn thê của ngươi.”

Hàn Sính tiếp lọ, hơi chút do dự: “Thuốc này uống vào sẽ thế nào?”

“Uống nó rồi nội lực của ngươi sẽ bị phong bế năm phần. Mà mỗi nửa tháng độc tính phát tác một lần, nếu ngươi không có thuốc giải của ta sẽ đau đứt gan đứt ruột. Nếu liên tục ba tháng không có thuốc giải sẽ bị vỡ nát dạ dày mà chết. Ngươi yên tâm, lấy được bí tịch, ta sẽ đưa ngươi thuốc giải giải hết độc tính.”

Hàn Sính vẫn chần chừ: “Vậy… có… ảnh hưởng đến uy phong nam tử của ta không? Ngươi biết đó, ta nói là…”

Sắc mặt Lư Nhã Giang tối sầm: “Không.” Trong lòng thầm mắng: Ngũ Luân Giáo sao lại sinh ra một tên sắc quỷ bại hoại như thế, ngày sau chết trong tay ta, cũng không tính là đáng tiếc.

Hàn Sính thở phào, lập tức mặt mày hớn hở: “Được, vậy ta uống, ngươi mau thả tiên tử.” Dứt lời ngửa đầu, ực ực nuốt toàn bộ những viên thuốc nhỏ trong lọ xanh biếc đó xuống. Qua một lúc, đột nhiên sắc mặt đại biến, ôm bụng từ từ ngã xuống đất, ban đầu còn có thể nhịn, không bao lâu sau đau đến mức lớn tiếng rên rỉ lăn lộn.

Lư Nhã Giang từ trên cao nhìn xuống, lộ ra nụ cười trào phúng, mà Thủy Linh Lung đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, thân thể run bần bật dưới tay Lư Nhã Giang, khép hai mắt không dám nhìn.

Hàn Sính lăn đủ nửa nén nhang mới dừng lại, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt vàng vọt, hình tượng công tử cười đùa phong lưu vừa rồi mất sạch, trở về bộ dáng chật vật dính đầy bụi đất lần đầu Lư Nhã Giang gặp hắn. Hắn suy yếu chống bàn đứng lên, miễn cưỡng kéo một nụ cười: “Xích Luyện Ma Sứ, hiện tại ngươi có thể thả Linh Lung rồi chứ.”

Lư Nhã Giang cũng không lập tức buông Thủy Linh Lung mà chỉ nói: “Ngươi qua đây, đưa tay, để ta xem mạch tượng của ngươi.”

Hàn Sính theo lời tiến lên, Lư Nhã Giang đưa một tay ấn lên mạch hắn, tập trung cẩn thận dò xét chốc lát, quả nhiên mạch tượng tắc nghẽn, lúc này mới thong thả buông Thủy Linh Lung ra, nói: “Trước hết để ngươi nếm thử lợi hại, về sau đàng hoàng một chút, đừng giở trò với ta, đỡ phải ăn khổ. Ta cho ngươi thời gian nửa nén nhang, thu thập tốt đồ của ngươi, xuất phát đi tìm bí tịch.”

Hàn Sính dùng thời gian nửa nén nhang cùng Thủy Linh Lung cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, sau đó nhấc xích chùy trên mặt đất lên: “Đi thôi.”