Lô Uyển Chi không nghĩ vậy, nàng không muốn Tô Việt đi chiến trường, nghĩ đến bộ dáng hắn dùng đao chém giết, thậm chí là vẻ mặt thị huyết, nàng không chịu được ruột gan đứt ra từng khúc.

"Cha, chẳng lẽ Tô Việt không thể không đi chiến trường? Thiên hạ này có hàng nghìn hàng vạn tráng đinh, cũng không thiếu một người như hắn" Lô Uyển Chi nói xong lời cuối cùng thanh âm lộ ra nỗi vô vọng vội vàng, giờ phút này nàng muốn giơ tay bắt lấy gì đó giữa dòng lạc lõng, nhưng lại phát hiện chỉ là phí công.

"Hàng nghìn hàng vạn nam tử đều có thể lên chiến trường, vì sao A Việt không thể đi? Uyển Chi, nếu như từ gốc độ của một phụ thân hoặc gia trưởng suy nghĩ, ta cũng không muốn A Việt đi tòng quân, đó là suy nghĩ liên quan tới chuỗi chuyện sinh tồn, người đối với hắn có một chút tình cảm sẽ không để hắn đi. Nhưng mà Uyển Chi, mối thù của nhà chúng ta con đã từng nghĩ tới chưa? Trông cậy vào đệ đệ Văn Hiên của ngươi làm sao so được cao thấp với người kia, ít nhất phải đợi mười mấy năm, ở thời điểm đó kẻ thù đều đã chết già cả rồi, chúng ta chỉ còn lại sự tiếc nuối mà thôi. Mà A Việt là người thông minh, đi chiến trường có thể xông pha ra thế giới, nơi đó lập công kiến nghiệp cũng nhanh, hơn nữa con không phải nói mấy bằng hữu của hắn đều đi hay sao, mấy người bọn họ ở cùng nhau có thể chiếu cố lẫn nhau, Lỗ Kính này trước kia ta cũng quen biết, hắn đã từng đi Thiếu Lâm Tự học nghệ, cho nên con có thể yên tâm, có người này ở cạnh hắn, tính mạng của A Việt chắc chắn sẽ không đáng lo. Huống hồ, theo thế cục này của triều đình, ta thấy trận đánh này mà nổi lên chắc chắn không chỉ là chuyện một hai năm, A Việt có rất nhiều cơ hội. A Việt có thể đi tòng quân đối với chúng ta mà nói là tốt nhất. Sự hy vọng một mình chúng ta chuẩn bị bấy lâu không nhiều, Văn Hiên bên này năm nay sẽ tham gia thi Hương. Nếu hắn thi không xong cử nhân, trở về là phải ăn roi mây" Lô Dũng suy trước nghĩ sau rốt cuộc nói ra mấy lời nói thấm thía này.

Nâng lên hai mắt mông lung đẫm lệ, Lô Uyển Chi nghẹn ngào hỏi, "Cha, thù này nhất định phải báo sao? Chúng ta không báo được không? Đệ đệ mới mười hai tuổi, con và A Việt mới thành thân".

Lô Dũng vừa nghe giận vô cùng, chỉ là ông không bùng phát với Lô Uyển Chi, lạnh mặt nói, "Uyển Chi, ngươi đừng nói như thế nữa, lão gia trước khi đem ngươi ủy thác cho ta đã nói cực kỳ rõ ràng, để ta nhất định phải đem những cái đó cho ngươi, để ngươi nhất định phải vì bọn họ báo thù, ông ấy biết rõ ngươi là nữ hài tử nhưng vẫn gửi gấm phó thác lớn lao này, ta và nương ngươi càng không dám chậm trễ, chúng ta tận sức cố gắng dạy ngươi đọc sách biết chữ, còn không phải vì một ngày kia có thể phát huy tác dụng của chúng"

Lô Uyển Chi cũng không nghe ông, ngừng tiếng khóc, có chút tức giận hỏi, "Thời điểm ông ấy ủy thác trong lòng chính khí (quang minh chính đại), nói là báo thù thì có thể lý giải, còn bây giờ nếu ông ấy dưới suối vàng biết được, sẽ không hy vọng nữ nhi duy nhất quá thống khổ thế này".

Lô Dũng nghe xong thở dài một hơi, thế mà phù phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Lô Uyển Chi, "Tiểu thư, vậy coi như là ta cầu xin tiểu thư, thù của lão gia phải báo!" Nói xong còn gạt đi nước mắt nổi lên trong mắt.

Lô Uyển Chi sợ tới mức vội vàng quỳ trước mặt ông, dù sao cũng là phụ thân dưỡng dục bản thân lớn lên, tuy rằng không phải thân sinh nhưng mà ông cũng vì bản thân mà đã tốn rất nhiều tâm sức, nàng làm sao có thể nhẫn tâm để ông quỳ trước mặt mình.

Vì thế, cha và con gái hai người quỳ đối diện nhau ôm đầu khóc ồ lên.

Cuối cùng hai người đều thỏa hiệp một bước, Lô Dũng đồng ý nếu chính Tô Việt mở miệng nói không muốn đi chiến trường thì sẽ làm thỏa mãn ý nguyện của hắn, không để hắn đi; mà Lô Uyển Chi cũng gật đầu nói nếu chính Tô Việt đồng ý đi, vậy thì nàng cũng không ngăn cản. Hiện tại, trước mắt để Tô Việt đi lên cửa hàng trấn trên phụ việc. Dù sao thì việc đi tòng quân cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Ra khỏi thư phòng, nhìn thất Trương thị đang đứng trước cửa sốt ruột chờ đợi, bà cũng nghe được tiếng khóc bên trong mới đến đây, nghĩ muốn đi vào lại không dám, đành phải đứng trước cửa chờ hai cha con bọn họ kết thúc.

Nhìn đến hai hốc mắt sưng đỏ của Lô Uyển Chi và hai mắt đỏ au của Lô Dũng là biết hai người bọn họ nhất định là có chuyện, tuy vậy bà cũng không nhẫn tâm giống như Lô Dũng, dù sao cũng là khuê nữ mình nuôi từ nhỏ, bà thật tâm yêu thương Lô Uyển Chi đến tận đáy lòng, vội vàng chuẩn bị nước ấm để nàng đắp mắt.

Bà cũng không mở miệng hỏi Lô Uyển Chi chuyện gì xảy ra, dù sa buổi tối Lô Dũng sẽ nói rõ với mình, nếu hỏi chỉ làm tăng thương cảm hơn thôi.

Tuy vậy Lô Uyển Chi dù sao cũng do bà dạy dỗ, vẻ phiền muộn không đồng nhất trên mặt tuy là không tan hết, dẫu là không tươi cười nhưng thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Lại cùng Trương thị chuyện trò đây đó vu vơ rồi vác giỏ đi trở về, mặc dù không cần nàng nấu cơm nhưng bởi vì thời điểm □ cơm cần phải xuất hiện một chút.

Về nhà, nàng cứ tựa như chuyện xảy ra ban ngày chưa từng phát sinh, dù sao Tô Việt cũng không biết, lại thấy Tô Việt mang theo cái bay trở về.

Hai người cùng nhau vào phòng bếp, Lô Uyển Chi nhóm lửa, Tô Việt đảm đương chức vụ Vương thị ngày thường, đứng trước bếp lò vôi bận trước bận sau, lưu loát hỏi sức khỏe nhạc phụ nhạc mẫu thế nào.

Lô Uyển Chi gật đầu nói một tiếng tốt, liền mở miệng nói đến chuyện đi trấn trên đã cùng hắn thương lượng, "Tô Việt, cha ta bảo ngày mai trước khi chàng bắt đầu làm việc đến chỗ ông một chuyến, hình như là nói xây cất nhà này xong sẽ không muốn cho chàng làm việc xây nhà nữa, gần đây chúng ta nói là muốn đi trấn trên, hình như nhà ở trấn trên cha ta đều giúp chúng ta tìm xong ổn thỏa cả rồi, chẳng qua là cha mẹ cách vách chỗ ấy còn phải nói một tiếng".

Tô Việt đầu tiên là thất thần không nói chuyện, suy nghĩ một lúc mới gật đầu, "Tốt, hiện tại hoa màu còn chưa bắt đầu gieo trồng, xây nhà ở lần này đoán chừng khoảng hai ngày này là cất xong cái nóc, nay mai ta đi xem nhà nàng".

Buổi tối, dùng đèn dầu mở rương lấy ra vài khối vải, Lô Uyển Chi khoa chân múa tay một phen với Tô Việt nói muốn làm một bộ áo dài mùa hè.

Cười khổ, Tô Việt ôm lấy bờ vai Lô Uyển Chi nói, "Uyển Chi, sau khi nàng gả đến đây không làm gì nhiều, chỉ mỗi việc làm quần áo cho ta, nàng đi đếm xem hiện thời y phục của ta trong ngăn tủ, tổng cộng có bao nhiêu bộ, không cần, thật đã đủ rồi, áo mùa xuân có tới năm bộ, áo mùa hè cũng đã có ba bộ rồi".

Lô Uyển Chi gượng cười nói trái lại chính mình ở nhà không có chuyện gì làm, về sau đi trấn trên, người ta làm chưởng quầy đều ăn mặc vui vẻ sáng láng (风风光光 = phong phong quang quang), ta cũng không thể keo kiệt được.

Buổi tối, sau khi tắt đèn hai người nằm song song trên giường được một lúc đều không nói chuyện, nhưng mà cả hai đều biết đối phương không ngủ.

Cuối cùng vẫn là Lô Uyển Chi nhịn không được, nàng thấp giọng gọi tên Tô Việt, Tô Việt quay người đối mặt với nàng, một đôi mắt sáng ngời vẫn có vẻ sáng rỡ, chỉ có Lô Uyển Chi vẫn có thể nhận ra trong mắt hắn manh theo sự quyến luyến sâu sắc, còn có ba phần bất an.

Nâng tay xoa mặt hắn, Lô Uyển Chi nhẹ giọng nói, "Chuyện chàng sáng hôm nay hỏi ta, ta hôm nay suy nghĩ một ngày, có cố ý quay trở về nhà mẹ đẻ nói với cha ta, nói về ý kiến của ta và chàng trước kia, chàng nói cho ta biết trước, chàng là thật tâm muốn đi tòng quân sao?"

Tô Việt nghiêm túc gật đầu, "Uyển Chi, là ta nghiêm túc".

"Vậy chàng nói cho ta biết, chàng muốn đi tòng quân là vì nhóm bằng hữu của chàng đều đi, vậy thì chàng nghĩ nước chảy bèo trôi hay sao? Hay là muốn ép buộc gây áp lực cho nhà ta?" Lô Uyển Chi hỏi liên tiếp, bất quá không đợi Tô Việt trả lời nàng cũng có chút ngại ngùng mở miệng, "Ta biết, tình huống nhà chúng ta gây gáp lực rất lớn cho chàng, hoặc là nói không thoải mái, nói thí dụ như chúng ta biết rõ ràng chàng không muốn đi quản cửa hàng trấn trên, bây giờ lại vì ta mà đi".

Tô Việt nhìn chăm chú vào hai mắt nàng, gật đầu nói, "Hai nguyên nhân này đều có đôi chút, nhưng quan trọng hơn là, bản thân ta muốn đi, ta muốn xứng với nàng".

Lô Uyển Chi nghe xong trong lòng chấn động, nàng thật không ngờ bản thân thật sự gây cho hắn áp lực lớn như vậy, nhịn không được áp người vào người hắn ôm ấp, hai tay vươn ra sau lưng ôm chặt lấy vòng eo hắn.

"A Việt, gả cho chàng ta chưa từng hối hận!" Một lát sau nàng mới từ trong ngực hắn thì thầm một câu.

Tô Việt cười lên, "Ta biết" sau đó nâng tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Qua một lúc Lô Uyển Chi mới đột nhiên ngẩng đầu, mổ xuống xánh môi Tô Việt, trầm giọng nói, "A Việt, về sau đừng bao giờ nói cái gì mà xứng với không xứng, trên đời này chẳng có nam nữ nào xứng hay không xứng, chỉ có thích hợp hay không thôi, mà thích hợp hay không thì chỉ có người uống nước nóng lạnh tự biết, ta hiện tại rất rõ ràng, chúng ta rất thích hợp, gả cho chàng trong lòng ta rất vui mừng, ta cũng có thể cảm nhận được cảm thụ của chàng cũng giống như của ta, lần trước chàng nói chàng hợp ý ta, ta cũng vừa ý chàng. Chỉ hy vọng chúng ta có thể cầm tay đến bạc đầu. Cho nên không muốn chàng đi".

Tô Việt không trả lời nàng, tiếp tục nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, chiếc cằm trên tóc nàng cọ qua cọ lại.

Cảm nhận được nội tâm kiên định của hắn, Lô Uyển Chi cười khổ một tiếng, "Cho dù ta không muốn chàng đi, chàng vẫn sẽ đi. Chàng là người không bởi vì ý kiến nữ nhân mà thay đổi suy nghĩ"

Tô Việt giờ phút này thế nhưng còn có tâm tình trêu ghẹo, "Cảm ơn phu nhân khen".

Lô Uyển Chi xí hắn một cái, tâm tình u ám thoáng chút đã giảm bớt.

Hai người chuyện trò một lúc, biết lần trưng binh lần sau ít nhất là một hai tháng nữa mới tới, cho nên trong khoảng thời gian này sẽ quyết định đi trấn trên, hỗ trợ trông nom việc buôn bán, đối ngoại thì nói là cửa tiệm này là Tô Việt được bán lại, về sau hắn đi rồi sau đó sẽ để Lô Uyển Chi tiếp quản, lấy danh nghĩa phụ nhân Tô gia.

Tô Việt biết Lô Uyển Chi vẫn còn có điều giấu diếm với mình, nói thí dụ như vì sao cửa tiệm kia tồn tại đã lâu như vậy mà không treo tên hiệu nào của Lô gia, mà mang lên cái tên của người mới thành thân không bao lâu Tô Việt, chỉ là Lô Uyển Chi không chủ động nói với hắn, nên hắn cũng không hỏi.

Vừa đúng lúc, sau đầu xuân Lô Văn Hiên cũng phải đi học ở trường trấn trên, sau này còn có thể cùng đại tỷ làm bạn.

Nói tới ba mẫu đất trong nhà, Tô Việt đề nghị vẫn nên để cha mẹ hắn tự trồng trọt, đoán chừng là nếu chúng đem cho mướn Tô Căn tuyệt đối sẽ không đồng ý, đến thời điểm vụ mùa chỉ cần thuê người đến làm công là được.

Về phần chuyện đi tòng quân này làm thế nào để nói với ông bà lão Tô gia thì bọn họ hoàn toàn không nỡ. Tô Việt nói trước hết đừng nhắc tới, đến khi người trong nha môn tới, cho dù bọn họ không đồng ý cũng không được.

Lô Uyển Chi ngẫm lại, như vậy cũng tốt, đắc tội với người khác là chuyện bản thân chưa từng làm.

Cởi bỏ xong khúc mắt, Tô Việt ngã đầu liền gáy o o, còn Lô Uyển Chi vẫn tiếp tục lăn qua lộn lại không ngủ được.

Nàng vẫn còn chưa đem mối thù sâu tận biển nói với Tô Việt, đó là mối hận của Lô gia, theo lý thuyết thì chuyện này của Lô gia và con rể Tô Việt không có chút quan hệ nào, nhưng mà hiện tại trên người hắn đang gánh vác một nửa hy vọng.

Thở dài không một tiếng động, xem ra trước khi hắn đi chính nàng nhất định phải nói. Bất kể sau khi nói rõ chuyện này thái độ của Tô Việt là gì đều phải nói.

Nhưng mà, lấy mức độ để tâm của Tô Việt đối với nàng để lý giải, hắn sẽ phải đồng ý gánh vác chấp nhận chuyện này, sau đó sẽ cướp giật lấy lòng can đảm trên người, đây là nam nhân của nàng, nam nhân có trách nhiệm.