Lô Uyển Chi xấu hổ quá đỗi trực tiếp rụt đầu vào ổ chăn, giờ phút này nàng hết sức phi thường nghĩ đem mấy lời thô tục phun ra khỏi miệng trượng phu đá đi.

Tô Việt mặc kệ nàng lúc này thẹn thùng cỡ nào, dù sao trước kia cũng giống như vậy, vừa nhắc tới chuyện này liền biến thành một bộ mặt khác.

"Uyển Chi, hôm chúng ta thành thân có mấy bằng hữu từ trấn trên đến uống rượu mừng, hiện tại bọn họ đều sẽ đi tòng quân" khi nói những lời này trên mặt hắn mang theo nét cô đơn.

Từ trong ổ chăn đầu Lô Uyển Chi mọc ra, chỉ lộ ra hai đôi mắt sáng ngời nhìn hắn hỏi, "Lần trước không phải nói chỉ có Đại Hồ Tử Lỗ Kính đi thôi sao? Làm sao mà hai người kia cũng đi nốt? Ta nhớ chàng từng nói qua, Lỗ Kính này là nha dịch trong huyện nha, tại sao lại bỏ lại nhiệm vụ đi tòng quân?"

Đột nhiên, trong lòng Lô Uyển Chi cảm thấy bất an vô cùng, nàng có thể từ trong lời nói của Tô Việt cảm nhận được sự bất an chắc chắn.

Nhìn thoáng qua Lô Uyển Chi, Tô Việt chậm rãi nói, "Trước hết, chỉ nhắc sơ qua mấy câu về thân thế của mấy người nọ, Đại Hồ Tử đi tòng quân bởi vì hắn coi trọng tiểu thư thế gia vọng tộc của Triệu gia trấn trên, kiên trì đi cầu hôn bị người ta xua đuổi trở về, việc này không ngờ là chuyện mất mặt lưu truyền trên đó, hơn nữa trong nhà hắn cha mẹ đều đã mất sớm, bỏ đi thế nhưng một mình thoải mái, đúng rồi, chìa khóa sân nhà hắn còn ở chỗ ta này, nói là về sau chúng ta lên trấn trên, nếu có cần thì có thể dùng đến, cứ tính như chúng ta thuê sân nhà người ta, ta thấy cái này làm kho hàng không tệ".

"Kỳ thực, hắn cũng không cần thiết phải bỏ đi thế này, nữ nhân tốt sợ nam nhân dây dưa, hắn chỉ cần da mặt dày một chút, cầu thân thêm nhiều lần chưa chắc là tiểu thư người ta sẽ không coi trọng hắn, cuộc sống an toàn ở nhà rất tốt, tại sao lại đi làm quân sĩ ăn bữa nay lo bữa mai làm gì?" Lô Uyển Chi tiếc hận nói.

Thật ra trên hết là, những người này nếu tất cả còn ở đó, về sau Tô Việt đi trấn trên không những có bạn, hơn nữa Lỗ Kính với thân phận từ nha môn ít nhiều gì Tô Việt cũng có thể khoác cái tiếng đó lên mình.

Tô Việt cười ha ha hai lần, "Nàng đương nhiên nhìn xem nam nhân trong thiên hạ đều giống như ta, da mặt dày, xương cốt tiện, đừng nhìn thấy thân thể hắn khỏe mạnh da dày thịt béo, thế nhưng da mặt cực kỳ mỏng, cũng giống như nàng, hay đỏ mặt, có điều bộ mặt này Đại Hồ Tử che giấu không để người ngoài nhìn thấy mà thôi, hắn là người có lòng tự tôn cực mạnh, cầu mà không được sau đó chỉ nói một câu 'Đại trượng phu không lo không có vợ', chúng ta đều cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt, ai ngờ thế mà hắn đã tìm đường lui".

"Còn hai người kia muốn tụ tập gây rối cái gì, còn muốn tòng quân?" Lô Uyển Chi buồn bực hỏi, nàng nghĩ thầm nếu trong bốn thợ giày thối mà có tới ba người đều sẽ đi quân doanh, cuối cùng Tô Việt này có thể yên ổn quyết tâm ở nhà chờ đợi hay sao.

Nàng càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, nhịn không được rướn người tới lấn Tô Việt, hai tay ôm chặt tay hắn, tựa như chỉ có như vậy mới có thể bắt giữ được cảm giác yên tâm lướt qua giờ phút này.

Cảm nhận được sự bất an của Lô Uyển Chi, hắn nắm chặt tay nàng, chậm rãi nói, "A Phúc nhỏ tuổi nhất, tên tiểu tử này từ nhỏ đã thích múa thương cầm gậy, nhưng mà phụ thân hắn thầm nghĩ muốn hắn trong trường yên ổn đọc sách, để có thể khảo được cái công danh vì gia tộc bọn họ quang tông diệu tổ, a Phúc lại cảm thấy đi tòng quân cũng có thể quang tông diệu tổ, với lại bản thân hắn còn ưa thích nên mới đi. Lưu Tứ thì thuần túy chỉ đi giúp vui thôi, hắn ấy mà, một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, ngày thường chờ đợi cùng vài người chúng ta, có thói quen giống nhau, Đại Hồ Tử và a Phúc đi rồi, ta cũng thành thân, hắn làm sao còn không đi theo".

Tô Việt giải thích giọng điệu biểu đạt lộ ra vẻ hồi tưởng nồng đậm, hắn cũng muốn đi, là một nam nhân nên vì triều đình dốc sức khi quốc gia lâm nguy.

Không biết có nên hỏi vấn đề này hay không, cho dù không hỏi, tâm tư của hắn cũng ở đây, vì thế Lô Uyển Chi dán mắt nhìn thẳng hai mắt Tô Việt, trịnh trọng hỏi, "Tô Việt, chàng nghĩ muốn đi có phải không? Muốn đi tòng quân phải không?"

Không trả lời trực tiếp câu hỏi Lô Uyển Chi, mà ngồi dậy nhìn nàng một lúc mới chậm rãi nói, "Uyển Chi, nàng nguyện ý để ta đi không?"

Lô Uyển Chi không đáp lời, mà đột nhiên ra vẻ thoải mái nói, "Đã nhanh tới trưa rồi, nhanh rời giường thôi".

Sau khi nói xong lập tức mặc quần áo, nàng không nghĩ muốn trả lời vấn đề của Tô Việt, cũng không biết trả lời như thế nào, nguyện ý hay không đều sẽ khiến khoảng cách giữa hai người nảy sinh.

Cười khổ một cái, Tô Việt cũng đứng lên theo, hắn từng tưởng tượng nàng sẽ kịch liệt phản đối, nhưng không nghĩ tới là nàng sẽ khéo léo tránh né.

Thế nhưng, vấn đề này không phải do nàng lãng tránh là có thể giải quyết, qua nửa tháng Đại Hồ Tử đã báo tin đến nói là, quân doanh này không phải bản thân không muốn đi thì sẽ không đi, đoán chừng trong vòng một hai tháng tới, nha dịch huyện nha trưng binh sẽ đến trong thôn, đến lúc đó gia đình có hai nam đinh khỏe mạnh như Tô gia, bất luận thế nào cũng phải có một người đi.

Thì ra, Khai Nguyên triều của bọn họ trong lúc hân hoan vui Tết cũng là lúc người Hồ phương Bắc đoạt hơn mười toa thành trì, tướng sĩ Khai Nguyên triều tử thương vô số, và số người tử vong đó cần được bổ sung vào.

Cho nên, Lưu Tứ và a Phúc ở trấn trên nghe được tin tức mọi người sẽ trùng phùng trong cuộc đại biến này, nỗi sầu nước lo dân chứa chan hoàn toàn bị kích động dâng trào, hai người suốt một đêm đi tìm nơi nương tựa chỗ Đại Hồ Tử.

Vì dậy trễ, nên điểm tâm và cơm trưa gộp thành một bữa, vẫn là Tô Việt đến phòng bếp làm cơm, hắn một mặt làm bên này, mặt kia không ngừng giảng giải cách ước lượng gạo đong đo thế nào, cắt thức ăn ra sao, nêm bao nhiêu muối.

Lô Uyển Chi đều quy củ không nhúc nhích theo dõi hắn làm, cuối cùng đột nhiên sâu kín nói, "Ta không học mấy thứ này, dù sao có chàng, có chàng ở đây, ta sẽ không bị đói".

Sửng sốt một chút, Tô Việt cười yếu ớt, gõ nhẹ lên đầu nàng, "Nói là nói như vậy, nhưng mà không đến mấy ngày nữa ta phải đi trấn trên, bữa trưa nàng phải tự tay làm, bằng không ta về không kịp".

Nàng dâu đã tình nguyện lựa chọn rụt đầu như rùa (trốn tránh), không muốn đối mặt chuyện kế tiếp thì hắn tìm một nguyên nhân dễ dàng để nàng dễ chấp nhận vậy. Làm thỏa mãn ý nghĩ của nàng, còn bản thân đã đánh động trước, đến lúc đó nếu hắn thực sự đi thì nàng cũng không đến mức trở tay không kịp.

"Ta sẽ cùng chàng đi trấn trên, không muốn chàng mỗi ngày qua lại bôn ba, ta đi trấn trên còn có thể giúp chàng chút việc, chàng đừng xem thường ta là nữ tử, tính toán sổ sách ta đều biết, hơn nữa ta cũng có thể giúp chàng giặt giũ, may vá y phục, hai người ở cùng nhau ít nhiều cũng chăm sóc lẫn nhau tốt hơn" Lô Uyển Chi vừa cải chính thái độ trước đó, giờ phút này kiên quyết tán thành bản thân nhớ nhung quấn quýt Tô Việt là việc hàng đầu.

Không nghĩ tới tư tưởng của Lô Uyển Chi nhanh chóng thay đổi như vậy, mấy ngày trước đây còn nói muốn hiếu kính cha mẹ chồng ở lại trong thôn, hiện tại vừa nghe thấy hắn muốn tòng quân thế nhưng lập tức thay đổi thành hai người chăm sóc lẫn nhau cùng sống ở trấn trên.

Bất đắc dĩ cười, Tô Việt gắt gỏng nói, "Nàng muốn thế nào đều được, đi trấn trên cùng nhau vốn là việc ta mong đợi, vả lại, nàng cũng biết ta không biết mấy cái chữ, xem sổ sách cũng không biết được hết, so với việc đi nhờ người khác chỉ dạy, không bằng nàng tới dạy ta còn nhanh hơn. Lúc trước ta cũng là lo lắng nguyên nhân này mới nghĩ để nàng cùng đi".

Kỳ thật trong lòng Tô Việt đã hạ quyết tâm, chính hắn sớm hay muộn cũng muốn rời khỏi nhà, mà hiện tại hai người ngay cả đứa con còn chưa có, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của hắn là liều mạng cày cấy, sớm ngày để Lô Uyển Chi mang thai, như vậy cho dù hắn có đi ra ngoài thì nàng không cảm thấy cô đơn, cũng là để cho bản thân nhớ nhung nhiều hơn, nghĩ muốn lưu lại cái mạng để quay về báo cho nhi tử mình.

Còn có một điểm chính đó là, quả thật hắn không nhận thức được nhiều chữ, đi ra ngoài khó tránh khỏi bỡ ngỡ trong lòng, tuy nói là đi chiến trường, thế nhưng Tô Việt vẫn cảm thấy nếu có thể học chữ cùng Lô Uyển Chi thì tình thú giữa vợ chồng càng nhiều hơn, tưởng tượng thử xem, hai vợ chồng bọn họ, một người mài mực một người tập viết, như thế thì ấm áp biết bao.

Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng, có thể ở chung với nàng như vậy cũng tốt. Ngày sau hắn ở quân doanh tịch mịch nhiều lúc khó nhịn, còn có thể nhớ đến những lần chuyện trò làm an ủi.

Tuy nhiên, cho dù Tô Việt nói là về sau hai người cùng đi trấn trên, trong lòng Lô Uyển Chi vẫn lo sợ bất an, tâm thần còn không yên, ăn cơm xong rồi viện cớ trở về nhà mẹ đẻ.

Vừa đúng lúc, ngày hôm nay phụ thân Lô Dũng ở nhà, Lô Uyển Chi trực tiếp đi tới thư phòng của ông, cha và con gái hai người khép cửa phòng bắt đầu cuộc nói chuyện lâu dài.

Nghe xong lời tự thuật của Lô Uyển Chi, vẻ mặt Lô Dũng vô cùng trầm trọng nhíu mày, tới nửa ngày cũng không mở miệng, Lô Uyển Chi sốt ruột hỏi ông có phải nghe được tin tức phong phanh gì đó không.

Ngước mắt lên nhìn khuê nữ được mình nuôi từ bé một cái, Lô Dũng nghiêm cẩn hỏi, "Hiện tại bên ngoài không ngừng loan truyền Khai Nguyên quốc chúng ta liên tiếp bị thất bại, trước đó tướng sĩ chết vô cùng tổn thất, đoán chừng là triều đình lại viết thư kêu gọi trưng binh truyền xuống huyện nha thôi".

Lô Uyển Chi nghe xong ngẩn ra, nàng cuối cùng đã hiểu được vì sao buổi sáng này Tô Việt muốn hỏi mình vấn đề này, xem ra hắn nhất định cũng nghe được tin tức rồi.

Ngữ khí của Lô Dũng khẩn thiết nhìn Lô Uyển Chi nói, "Uyển Chi, con cũng biết thù hận nước non lớn hơn trời, A Việt có ý nghĩ đền đáp nợ nước thực sự rất tốt. Nếu hắn thật sự muốn đi, con cũng không nên nhúng tay ngăn cản hắn, đây là chuyện tốt".

Lô Uyển Chi làm sao lại không biết chuyện đó, chỉ là trong lòng nàng không vượt qua hố sâu này, hai người mới thành thân chưa đến ba tháng, nếu lần này hắn thật sự đi rồi, chính mình phải làm sao bây giờ.

Nếu như chờ đợi hai ba năm trở lại mà thôi, hoặc là chờ mười năm tám năm bản thân nàng cũng không oán không hối, nhưng mà vạn nhất một đi không trở lại thì sao, trên chiến trường đao thương đều không có mắt, vạn nhất hắn có đi không có về, chính mình chẳng phải là một mình mong ngóng cả đời.

Nếu không có mấy tháng ngọt ngào ở chung này, có lẽ nàng còn có thể cảm thấy một mình cả đời không sao cả, thế nhưng hắn mang đến cho nàng nhiều rung động như vậy, nhiều ngọt ngào như thế, nhiều ôn nhu thế đó, cứ như vậy đột nhiên nói thu là thu lại toàn bộ, nàng không chịu nổi cái giá phải trả quá lớn thế này, nàng sợ bản thân sẽ suy sụp mất.

"Cha, người có nghĩ tới, A Việt nếu đi không về thì chuyện kia của chúng ta phải làm sao? Chính con sẽ phải thế nào?" Lô Uyển Chi đỏ hai mắt, nhìn chằm chằm Lô Dũng khẩn trương hỏi.

"Trên đời này, hàng ngàn hàng vạn nam nhi đều vì triều đình chết trận trên sa trường, bọn họ sao lại không có nhà, không có thê nhi, người khác đều có thể làm được, vì sao A Việt lại không được. Khí sĩ, (người có khí tiết) thê nhi, già trẻ cũng tương tự như thế còn muốn sống sót trên đời này" ánh mắt Lô Dũng nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói.

"Đó là người khác, chúng ta không nhất thiết phải vậy, trong nhà chúng ta có rất nhiều bạc, chúng ta tiêu bạc thì tiêu trừ được tai họa, đợi lần này khi nha dịch tới nhà nhận người chúng ta chỉ cần nhét chút tiền là được" Lô Uyển Chi sợ hãi nói, giọng nói có chút sắc bén.

Nàng đang sợ hãi, sự sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy, nàng sợ Tô Việt tòng quân đi rồi sẽ không trở về được nữa, không còn có người nhẹ lời mềm giọng giữ lấy tay nàng, không còn có người bởi vì nàng mà nấu canh, không còn có người sẽ yêu thương nàng tận đáy lòng.