Già Thiên

Chương 285: Chiến Thuyền Đồng Đỏ

Vân Trạch Châu, cảnh sắc nơi đây thật như tên gọi: trăm bước là suối, mười dặm là sông, nơi nơi là hồ nước, sương mù ở khắp nơi.

Mấy người Diệp Phàm rời khỏi tiểu thế giới của Thanh Giao vương, một lần nữa đến ốc đảo đầy đầm nước này.

- Có người theo dõi!

Linh giác Hắc Hoàng rất nhạy cảm, cảm thấy đằng sau có người truy đuổi theo.

Bỗng nhiên, những đám mây ở chân trời bị đánh tan, cùng lúc đó yêu khí mãnh liệt xông thẳng lên trời, giống như có một con quái vật lớn đang nhanh chóng đuổi theo.

"Ô ô..."

Tiếng tù và vang khắp trường không, trầm thấp mà xa xưa, phá vỡ hư không truyền tới.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn, có thể thấy có một vật gì đó màu tím đang lướt nhanh tới đây, trông nó thật khổng lồ và nặng nề, không khác gì một ngọn núi nhỏ cả.

Khi nó xuyên qua các tầng mây, Diệp Phàm mới thấy rõ đó là một chiến thuyền khổng lồ, tỏa ánh sáng kim loại màu tím sáng bóng.

- Là chiến thuyền đồng đỏ của Yêu tộc!

Sắc mặt Đồ Phi trầm xuống, cảm thấy mọi chuyện không ổn. Hắn biết chỉ khi quyết tâm tiêu diệt kẻ địch, thì Yêu tộc mới sử dụng chiến thuyền này.

- Ba chiếc, có đến ba chiếc!

Đồ Phi tiếp tục ngạc nhiên và kinh hãi.

Có đến ba chiến thuyền đồng đỏ cùng nhau phá tan các đám mây trên trời, hóa thành những đạo ánh sáng màu tím lướt nhanh tới đây, làm cho ba người Diệp Phàm cảm thấy bị áp bách nặng nề.

- Rốt cuộc phải là người nào mới có thể điều khiển được chiến thuyền này?

Diệp Phàm hỏi, ba chiến thuyền này rõ ràng là vì bọn họ nên mới tới đây.

- Rất khó nói...một số Yêu tộc có bối cảnh là sử dụng được rồi.

Đồ Phi đáp.

- Không cần đoán nữa, thì ra là bọn họ...

Diệp Phàm nhìn về phía chân trời.

Ngay đằng trước chiến thuyền đồng đỏ thứ nhất có một nam tử mặc áo trắng đứng thẳng, thoạt nhìn người này có vẻ xuất trần, hắn chính là cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc - Bạch Phượng.

- Hắn mang theo không ít trợ thủ.

Trên chiến thuyền có không ít Yêu tộc, hiển nhiên những người này không phải là kẻ yếu, người nào người nấy tỏa yêu khí ngất trời, tổng cộng khoảng bảy tám chục người.

"Rầm", "rầm"...

Chiến thuyền thứ hai cũng nhanh chóng xông tới, thân ảnh đứng ở mũi thuyền xuất hiện trong tầm mắt mấy người Diệp Phàm, đó là một người mặc đạo y màu vàng, đây là Kim Vũ, hắn cũng dẫn theo nhiều trợ thủ.

"Rầm", "rầm"...

Trên chiến thuyền thứ ba, Khổ Trúc đứng yên bất động, nhưng tà áo màu xanh lục lại bay phất phới theo gió, phía sau hắn còn có rất nhiều cao thủ.

Ba vị thiên tài của tiểu thế giới Yêu tộc tại Vân Trạch châu cùng nhau đuổi theo tới đây, mục tiêu hiển nhiên là Diệp Phàm.

- Các ngươi làm vậy là có ý gì?

Đồ Phi quát hỏi.

Gia gia của hắn là thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ bảy, thân phận của hắn không tầm thường, nên cũng không cần sợ hãi mấy tên Yêu tộc này.

- Chúng ta không có ác ý với Đồ công tử, chẳng qua có mấy lời muốn nói với Diệp tiểu huynh đệ.

Bạch Phượng truyền âm.

Diệp Phàm bình tĩnh, hỏi:

- Ngươi muốn nói việc gì?

- Khi ngươi rời đi, Yêu tộc ta bị mất một bí bảo, vì vậy muốn bắt ngươi quay lại.

Bạch Phượng đáp.

- Nói như vậy, chẳng phải Đồ Phi ta cũng là nghi phạm?

Đồ Phi hỏi.

- Không có liên quan tới Đồ công tử, chúng ta chỉ cảm ứng được khí tức của bí bảo trên người hắn.

Kim Vũ đứng ở mũi thuyền cất tiếng nói.

- Thật buồn cười, các ngươi mất bí bảo gì? Hay là muốn lấy nguyên căn vạn vật mẫu khí trên người ta?

Diệp Phàm cười lạnh, nói.

Người mặc áo xanh lục - Khổ Trúc, bình tĩnh mở miệng nói:

- Trên người ngươi đúng là có khí tức bí bảo Yêu tộc ta, chúng ta sẽ làm rõ chuyện này. Bây giờ phải áp tải ngươi đi, giao cho các cao nhân xử lý.

Diệp Phàm rùng mình một cái, hắn liền nghĩ tới mấy lão yêu gần hết thọ nguyên kia. Hắn trầm giọng, nói:

- Các ngươi còn không thể nói rõ đó là bí bảo gì, vậy mà còn có mặt mũi giội nước bẩn lên người ta?

- Đại la tinh bàn trên người của ngươi, hôm nay phải bắt ngươi trở về.

Bạch Phượng quát lên.

- Khi còn ở tiểu thế giới Yêu tộc chúng ta, ngươi thật quá ngông cuồng: hủy diệt cung điện Nhan công chúa cho ngươi ở tạm, chấn nát động phủ của Tần Dao tiên tử, trước khi đi lại lấy cắp một bí bảo, không bắt ngươi là không được.

Kim Vũ mở lời nói, giọng nói thật lạnh lùng.

- Nói gì cũng vô dụng, mau bắt hắn!

Khổ Trúc hét lớn.

Ba chiến thuyền bắn ra những tia sáng, các tia sáng này đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn, rồi bắt đầu phủ xuống Diệp Phàm.

- Rõ ràng các ngươi muốn lấy nguyên căn vạn vật mẫu khí của hắn, đây là giết người đoạt bảo mà, nhưng các ngươi còn nói đường hoàng như vậy, lẽ nào không biết xấu hổ sao?

Đồ Phi quát hỏi.

Ngay khi cái lưới lớn do linh khí đan vào tạo thành phủ xuống, Diệp Phàm liền hóa thành một tàn ảnh tránh thoát trong tíc tắc, không hề bị trói buộc.

- Hay là đoạt cả ba chiếc thuyền này nhỉ?

Hắc Hoàng tự nói.

Trong tay Hắc Hoàng có không ít lá cờ lớn, trên đó có khắc đạo văn cao thâm. Nó từng dùng những lá cờ đó để vây khốn cả Bất Lão điện, nên việc đoạt lấy ba chiếc thuyền này có lẽ không quá khó với nó.

- Đi nhanh lên!

Diệp Phàm truyền âm, nói:

- Rất có thể chính mấy lão yêu đã gần hết thọ nguyên kia nói bọn họ ra tay đó.

Từ những lời Khổ Trúc nói khi nãy, Diệp Phàm có thể đoán được một chút. Dẫn hắn về giao cho các cao nhân xử trí? Chắc chắn không phải là việc tốt gì.

"Xoẹt"

Hắc Hoàng không có nghĩa khí chút nào, nó vội vàng lấy mai rùa màu đen ra rồi bỏ trốn, không hề quay đầu lại nhìn chút nào. Nó sợ trên chiến thuyền có lão yêu.

- Đồ nhiều chuyện, ngươi cũng đi nhanh đi.

- Còn ngươi?

- Bọn họ không đuổi kịp ta.

Vừa nói xong, Diệp Phàm liền xoay người rời đi.

Đồ Phi cũng không dám ở lại lâu, vội vàng dùng hết sức bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa. Tuy gia gia của hắn là thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ bảy, nhưng chỉ nhiêu đó thì còn chưa đủ để uy hiếp cả Bắc vực, lỡ như có lão yêu nào đó xuất hiện rồi ra tay giết người diệt khẩu, gia gia hắn cũng không làm gì được.

Nhưng, hiển nhiên ba người Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc không muốn va chạm với Đồ Phi, càng không muốn đuổi bắt Hắc Hoàng, cả ba chỉ có một mục tiêu duy nhất: Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, ngươi trốn không thoát đâu. Mặc dù bộ pháp của ngươi lợi hại, có thể so với Thiên Bằng cực tốc, nhưng không thể nào thoát khỏi chiến thuyền đồng đỏ.

Bạch Phượng lộ sát khí vô hạn, không còn che giấu ý đồ mình nữa.

Kim Vũ và Khổ Trúc cũng sai người khu sử chiến thuyền đuổi theo, ba chiến thuyền to lớn như những con quái vật đó xuyên phá các đám mây, bám sát Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy nói tốc độ của Diệp Phàm bây giờ là độc bộ bí cảnh Đạo Cung, nhưng cũng không thể thoát khỏi chiến thuyền đồng đỏ, khoảng cách giữa hai bên không thể kéo dài ra được.

- Chỉ vì muốn giết người đoạt bảo mà các ngươi cũng chịu khó ra tay thật đó, sử dụng nhiều người như vậy.

Diệp Phàm châm chọc.

- Ngươi cần phải biết một điều, không phải chúng ta muốn lấy nguyên cặn vạn vật mẫu khí của ngươi, tất cả là do ngươi lấy trộm bí bảo của chúng ta trước, nên chúng ta phải bắt ngươi lại.

Bạch Phượng đáp lại.

- Cần gì nói dối như vậy, ở đây không có người ngoài, nhưng các ngươi lại mang mặt nạ nói chuyện như vậy, các ngươi không thấy mệt à?

Diệp Phàm cười nói.

Kim Vũ bình tĩnh, nói lại:

- Nếu như ngươi đã biết như vậy, chúng ta cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay phải bắt ngươi quay lại.

- Ba người các ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay bọn ngươi muốn giết ta đoạt bảo, ngày khác ta sẽ trả lại.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ngươi còn có tương lai gì? Cả đời này chỉ có thể dừng bước ở bí cảnh Đạo Cung thôi. Hơn nữa, ngươi cho rằng hôm nay có thể thoát sao?

Khổ Trúc bình thản mở miệng.

Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, liền tế đỉnh ra. Tiểu đỉnh liền biến lớn cao một thước, huyền phù trên đỉnh đầu rồi rủ từng tia khí Huyền Hoàng xuống, bảo vệ thân thể Diệp Phàm.

Trong quá trình chạy trốn nãy giờ, hắn không cảm ứng được khí tức của mấy lão yêu kia, điều này giúp hắn khẽ thở nhẹ một hơi, xem ra mọi chuyện còn chưa tệ đến mức như hắn nghĩ.

Vừa nhìn thấy nguyên căn vạn vật mẫu khí, thần sắc ba người Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc nhất thời có chút kích động, cái đỉnh này chính là nguyên nhân làm bọn hắn phải đến đây bắt Diệp Phàm.

- Ngươi đánh cắp bí bảo tộc ta, chắc chắn khó thoát chết. Đỉnh của ngươi...chúng ta sẽ thay ngươi bảo quản.

Bạch Phượng nói.

- Ngụy quân tử! Đã đến lúc này rồi, mà ngươi còn nói được mấy lời đường hoàng?

Diệp Phàm châm chọc.

Trong ba người, chỉ có Kim Vũ là người trực tiếp nhất, sát khí của người này lộ rõ ra bên ngoài, bình thản nói:

- Ta không muốn nói nhiều với người chết, lấy đỉnh của ngươi ra đi.

Hắn há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu vàng đánh tới phía trước, đạo ánh sáng này nhanh chóng xé rách bầu trời, tốc độ rất nhanh.

"Xoẹt"

Diệp Phàm khẽ lách người qua, đạo ánh sáng màu vàng đó liền đánh lên hư không. Hắn không muốn đối chiến trực tiếp, dù sao đối phương đã đạt tới cảnh giới thứ năm bí cảnh Đạo Cung, cao hơn hắn khoảng ba cảnh giới.

Bề ngoài hắn không có hành động gì, nhưng thực chất lại đang vận chuyển Cửu Bí. Dĩ nhiên hắn vận chuyển Cửu Bí không phải là muốn dùng nó để chiến đấu đối phương, hắn làm vậy là muốn tăng tốc độ của mình lên gấp mười lần.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương thật quá kiêu ngạo, lại muốn cùng giai chiến đấu với ngươi, thật quá buồn cười.

Khổ Trúc bình thản truyền âm, nói:

- Chúng ta sẽ không làm như vậy, một phế thể mà thôi, cứ giết chết là được.

- Điều này cũng chứng minh các ngươi vĩnh viễn không thể sánh ngang với Kim Sí Tiểu Bằng vương, các ngươi chỉ biết vô sỉ liên thủ truy sát ta thôi.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã vận chuyển được Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí thành công, tốc độ của hắn trong nháy mắt tăng lên gấp mười lần. Cũng ngay lúc đó, hắn đã hành động.

Ba chiến thuyền đồng đỏ này song song cùng đi tới, khoảng cách đôi bên rất gần, nếu như đánh lật úp một thuyền, chắc chắn hai thuyền khác cũng gặp khó khăn.

Diệp Phàm đột nhiên quay trở lại, Ly Hỏa thần lô đã hiện ở trong tay. Hắn mở nắp lò ra, lập tức có một ngọn lửa màu đen tràn ra thiêu đốt dữ dội.

Tốc độ của hắn vốn đã rất nhanh, ngay cả một pháp bảo phi hành như chiến thuyền đồng đỏ này cũng khó đuổi theo được. Bây giờ lại tăng lên gấp mười lần, tốc độ của hắn đã đạt đến mức làm cho tu sĩ bí cảnh Đạo Cung phải rung động.

Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc, và những người khác trên ba chiến thuyền đều xuất thủ, muốn nghiền nát hắn ra. Nhưng tốc độ của Diệp Phàm thật quá nhanh, dễ dàng né tránh tất cả công kích. Khi hắn đi tới gần chiến thuyền thì ngọn lửa màu đen đã mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.

Người trên thuyền có thể tránh lui, nhưng ba chiến thuyền trong lúc nhất thời không thể thay đổi phương vị, cả ba chiến thuyền liền bị ngọn lửa lớn kia bao phủ.

Nhiệt độ của ngọn lửa được lấy ra từ Đọa Thiên lĩnh vô cùng kinh khủng, pháp bảo cũng không thể ngăn cản nổi. Cho đến nay, chỉ có Yêu Đế cửu trảm - Diệt Hình mới có thể dập tắt được nó.

"Rầm"

Chiến thuyền đồng đỏ ở giữa nhanh chóng nứt vỡ. Kiện pháp bảo này vừa gặp phải công kích hủy diệt, liền bộc phát năng lượng làm người ta sợ hết hồn hết vía.

Ánh sáng chói mắt, năng lượng dao động như thủy triều dâng cao, rồi tràn ra tám hướng, càn quét cả phương trời này.

"Rầm", "rầm"..

Hai chiến thuyền khác song song với chiến thuyền này cũng bị liên lụy nặng nề, tuy không bị chấn vỡ, nhưng năng lượng kinh khủng lại đánh xuyên qua thân thuyền, làm cho thân thuyền bị đánh vỡ nhiều chỗ.

Hai chiến thuyền đồng đỏ này gần như bị phá hủy hoàn toàn, từ trên trời cao rớt xuống dưới đất. Hiển nhiên chúng không thể nào phi hành được, coi như đã bị hủy diệt.

Diệp Phàm cũng không nghĩ tới công kích của mình lại tạo thành hậu quả kinh khủng đến thế, một chiêu khi nãy chỉ là một đòn mạo hiểm mà thôi, thật không ngờ lại cùng lúc đánh rớt cả ba chiến thuyền.

Quan trọng nhất là khoảng sáu bảy chục tên tu sĩ Yêu tộc ở chiến thuyền giữa đã bị tan xương nát thịt toàn bộ, chỉ có Bạch Phượng trốn thoát ra ngoài. Nhưng người này cũng bị thương nặng, liên tục ho ra máu.

Tu sĩ ở hai chiến thuyền bên cạnh cũng chết một số, trong đó, cánh tay trái của Khổ Trúc đã bị vỡ nát hoàn toàn, thần sắc người này không còn bình tĩnh như lúc đầu nữa.

Trong ba cao thủ tới đây, chỉ có Kim Vũ là không bị thương. Hắn ta đang thống lĩnh chín mươi mấy tên tu sĩ Yêu tộc còn lại truy kích Diệp Phàm.

Bạch Phượng nghiến răng nghiến lợi, hét lớn:

- Bao vây hắn, không được để hắn bỏ chạy!

Sắc mặt Khổ Trúc bây giờ xanh mét, khi nãy hắn còn nói giết chết phế thể Hoang Cổ chỉ là một việc dễ dàng, nhưng mới chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị đứt một cánh tay.

Ba chiến thuyền sang quý bị hủy, việc làm cho các tu sĩ Yêu tộc tức giận, cả bọn gào thét xông tới phía trước đánh giết.

Diệp Phàm lấy vạn vật mẫu khí đỉnh ra hộ thể, nhanh chóng xông ra bên ngoài. Hắn cũng không muốn dừng ở đây liều mạng, bởi vì ngọn lửa màu đen trong Ly Hỏa thần lô đã hết rồi.

- Ha ha ha...

Diệp Phàm cười to, nói:

- Các ngươi muốn giết ta, nhưng ba chiến thuyền lại bị hủy trước. Đúng là tự mình cắt đứt gân cốt của mình, thật buonf cười.

Ba đại cao thủ thống lĩnh nhiều người như vậy đuổi giết, nhưng đối phương mới chỉ tập kích một lần đã hủy diệt cả ba chiến thuyền, sắc mặt mấy người sống sót bên Yêu tộc lúc này rất khó coi.

Bạch Phượng, kim vũ, Khổ Trúc không nói chuyện, im lặng đuổi theo ở đằng sau, sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét. Nhưng tốc độ của Diệp Phàm thật quá nhanh, không có chiến thuyền không thể đuổi kịp được.

- Diệp Phàm, ngươi có dám đánh một trận?

- Nói mấy lời như vậy các ngươi không biết xấu hổ à? Vậy ta hỏi lại các ngươi, các ngươi có dám liều chết lấy đầu đá với con gà mái không?

Lời nói của Diệp Phàm thật sự quá lưu manh, ba người hận không thể giết chết hắn ngay lập tức được, đáng tiếc là bọn họ không thể đuổi kịp.

Diệp Phàm cũng không dám dừng lại. Vân Trạch châu này vô cùng nguy hiểm, mà nơi hắn đang đứng không cách xa tiểu thế giới của Thanh Giao vương lắm, lỡ như có mấy lão yêu xuất hiện thì hắn không còn cơ hội nào nữa. Cho nên, hắn phải tranh thủ thời gian để ra khỏi Vân Trạch châu này.

- Đa tạ ba vị thiên tài tiễn ta ngàn dặm, nhưng đã đến lúc nói lời từ biệt rồi, mời trở về đi. À, đừng có quên việc này, lần sau nhớ mang thêm mấy chiến thuyền lớn lớn nữa đấy, ta rất thích xem pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời.

Sắc mặt ba người Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc trầm hẳn xuống, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm biến mất.

Sáu ngày sau, Diệp Phàm vào bên trong Lệ Châu.

Lệ Châu, cảnh sắc như tên gọi: quang cảnh ở đây rất đẹp, hoàn toàn khác với cảnh tượng hoang vu thường thấy ở Bắc vực. Khoảng cách từ Lệ Châu tới Thánh thành không xa lắm, nếu như dùng hết sức phi hành thì chỉ cần nửa tháng là tới được.

Diện tích của ốc đảo này khoảng năm sáu nghìn dặm, thành trì ở trung tâm có tên là Lệ thành. Lệ thành là một tòa thành vô cùng mỹ lệ, hơi nổi tiếng ở Bắc vực, trong thành có rất nhiều kỳ cảnh, xinh đẹp không thể kể hết.

Vừa mới tiến vào Lệ thành không được bao lâu, Diệp Phàm liền giật mình một chút. Bởi vì hắn thấy một thân ảnh quen thuộc - Cơ Tử Nguyệt.