Dáng người của Tần Dao tuyệt đối xứng với câu nói
"kinh tâm động phách", duyên dáng thướt tha động lòng người, thật giống như một vưu vật được trời cao tỉ mỉ điêu khắc. Nàng nhẹ nhàng bước tới tựa như một cánh liều mềm mại đong đưa, thật là xinh đẹp.
Nụ cười của nàng có thể mê hoặc tâm thần người khác, mái tóc đen nhánh được xỏa xuống, da thịt trắng như ngọc, sáng bóng non mịn. Ngoài ra, nàng còn có đôi mắt hấp dẫn người nhìn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm vô cùng gợi cảm, có thể làm điên đảo cả chúng sinh.
Tuy đang nhìn thấy một vưu vật của thế gian, nhưng Diệp Phàm cảm thấy mọi chuyện không ổn, bởi vì hắn cảm giác được có sát khí ở đâu đấy. Hắn vội vàng giải thích:
- Nàng đừng nghe hắn nói lung tung, hắn nhiều chuyện thôi!
Đồ Phi bị Hắc Hoàng đuổi ra đằng xa, nhưng vẫn cố gắng quay lại nói:
- Rõ ràng là ngươi nói mà.
Diệp Phàm tức giận nói:
- Đồ nhiều chuyện nhà ngươi muốn ăn đòn sao? Bị chó đuổi theo cắn là đúng rồi!
- Sao ta lại muốn ăn đòn? Những gì ta nói là sự thật!
Đồ Phi cãi lại.
- Con bà nó, tiểu tử ngươi đang sỉ nhục ta, sao ngươi lại nói bị chó đuổi theo cắn?
Hắc Hoàng tức giận.
- Ta không có gì nói với các ngươi!
Diệp Phàm tức giận xoay người lại, sau đó ngượng ngùng mở miệng nói với Tần Dao:
- Đó là một người không biết nói chuyện, toàn ăn nói bậy bạ, nàng đừng chú ý.
Bộ quần áo bằng lụa mỏng manh của Tần Dao ôm sát vào người, làm lộ rõ những đường cong mê người. Nàng ta nhẹ nhàng đi tới, để tay lên trên vai của hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói:
- Ngươi nói
"tỷ thí" gì?
Lời nói của nàng ôn hòa, cười nói quyến rũ đến mức làm người ta có cảm giác cả người muốn hóa thành nước, sóng mắt nhấp nháy gợi tình, nhưng Diệp Phàm hoàn toàn chỉ có cảm giác là bão tố sắp nổi lên.
- Không có gì cả, tên kia chỉ nói bậy bạ thôi.
- Nếu như không có chuyện gì, hắn nói lung tung được sao?
Tần Dao cắn răng, đôi tay trắng bắt đầu dùng sức, các đầu ngón tay chế trụ đầu vai hắn.
...
Ở nơi xa, Đồ Phi đã bay lên trên bầu trời, Hắc Hoàng liền bước lên mai rùa màu đen, quyết tâm đuổi theo chứ không buông tha.
"Ầm"Đột nhiên có một tiếng nổ lớn từ phía sau truyền tới, làm cho một người một chó phải dừng lại. Sau đó, cả đỉnh núi bắt đầu lay động, Diệp Phàm xông thẳng lên trời, nhanh chóng bỏ chạy, Tần Dao theo sát ngay ở phía sau.
- Tiểu Diệp tử, chuyện gì vậy? Tại sao lại chạy trốn?
Đồ Phi hỏi.
- Còn không phải tại ngươi sao?
Diệp Phàm thật muốn tát Đồ Phi một tát, nhưng lại kiềm chế được. Hắn nói:
- Đi nhanh lên, mau rời khỏi tiểu thế giới này.
Vừa dứt lời, hắn liền hóa thành một luồng hư ảnh, nhanh chóng xông tới cửa ra vào tiểu thế giới này. Tần Dao ở đằng sau thấy vậy, ánh mắt liền trở nên sắc bén, bám sát không rời.
- Chờ một chút, đừng chạy nhanh như thế.
Đồ Phi kêu lên.
- Nhất định tiểu tử này đã gây đại họa, ta chưa từng thấy người nào phải chật vật chạy trốn như hắn.
Hắc Hoàng thầm nói.
Bộ pháp của lão điên có thể so với Thiên Bằng cực tốc, tuyệt đối là thiên hạ vô song. Diệp Phàm thi triển bộ pháp này đến cực hạn, nhanh chóng xông tới trước cửa ra vào tiểu thế giới này.
Đáng tiếc, Yêu tộc ở đây lại không dễ dàng tha cho hắn, luôn luôn coi chừng hắn giống như đang đề phòng giặc cướp vậy. Tuy họ không trực tiếp ra tay, nhưng chắc chắn không để hắn rời đi dễ dàng.
- Tần Dao tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?
Cách đó không xa, một bóng ảnh màu vàng đang lướt tới. Người này là thiếu nữ Kim Yến, nàng ta mặc một bộ quần áo màu vàng, từ từ đi tới gần.
- Không có gì!
Tần Dao bình tĩnh đáp, hiển nhiên nàng ta không muốn làm lớn chuyện.
- Ngươi đã làm gì?
Kim Yến quay sang hỏi Diệp Phàm, người này có địch ý rất lớn với Thánh thể Hoang Cổ này.
Nhưng tất nhiên Diệp Phàm không muốn dây dưa với nàng, nên hắn nói:
- Không có gì! Ở đây làm khách quá lâu, nên ta muốn rời đi, Tần tiên tử tới đây chào ta thôi.
- Ngươi muốn rời đi thật sao?
Kim Yến vẫn luôn ước muốn hắn rời khỏi chỗ này, nay nghe thấy như vậy rất vui mừng. Nàng ta vội nói với mấy người canh cổng ở đằng xa:
- Mau để hắn rời đi, chỗ của chúng ta không nuôi người rảnh rỗi.
Thần sắc Tần Dao hơi đổi, nói:
- Không được, hắn còn chưa thể rời đi.
- Tại sao?
Kim Yến không hiểu.
- Ta biết tại sao...
Đồ Phi nhiều chuyện chạy tới, nói:
- Tần tiên tử và Tiểu Diệp tử tỷ thí với nhau, làm cả một tòa cung điện sụp đổ. Chắc nàng ta bị thua thiệt, nên quyết tâm tính sổ với hắn đấy.
- Ngươi có thể không nói chuyện được không, ngươi không nói chuyện thì có ai bảo ngươi câm đâu?
Diệp Phàm thật muốn giết chết người này.
Lúc này, mái tóc đen của Tần Dao khẽ bay theo gió, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng đôi mắt đẹp lại đang trợn tròn, giống như là muốn giết người vậy. Nàng ta khẽ cắn chặt hàm răng trong suốt, khó giữ được bình tĩnh nữa.
Kim Yến không tin những gì Đồ Phi nói, nên trách mắng:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tần Dao tỷ tỷ đã gần bước chân vào cảnh giới thứ năm rồi, sao có thể không đánh lại hắn?
- Ta tận mắt nhìn thấy, nếu không tin, ngươi có thể tự mình đi xem xem, tòa cung điện ở đó biến thành một đống gạch vụn rồi. Con chó chết này cũng bị chôn sống ở dưới, suýt nữa đã chết.
Đồ Phi đáp.
"Gâu"Vừa nghe tới đây, Hắc Hoàng liền nhào tới cắn hắn.
- Sao có thể như vậy? Tần Dao tỷ tỷ, chuyện này có thật không? Tỷ bị một tên tu sĩ cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung đánh bại?
Kim Yến nghi ngờ, cảm thấy không thể nào tin được.
- Tất nhiên là thế, bọn họ đại chiến một đêm, kết quả là có thêm một Thánh thể Hoang Cổ nữa.
Đồ Phi cảm giác được có gì đó kỳ lạ, nên nói thêm bớt lung tung.
- Tần Dao tỷ tỷ, tỷ đấu với hắn một lần nữa đi, muội không tin tỷ không đánh lại hắn.
Kim Yến mở miệng.
- Tiểu Diệp tử, nam nhân phải biết rộng lượng, ngươi nên thương hoa tiếc ngọc đi, cùng lắm thì thua cuộc thôi.
Đồ Phi ủng hộ ý kiến của Kim Yến.
Diệp Phàm:
-....
Sắc mặt Tần Dao khẽ hồng lên, nhưng thật muốn điên lên rồi, bàn tay nắm chặt lại đến mức trắng bệch.
- Nếu không đấu thì coi như xong đi, Tần tiên tử đại nhân đại lượng, không phải chỉ là thua một trận thôi sao? Lần sau có thời gian thì ngươi và Tiểu Diệp tử tỷ thí tiếp, bây giờ ta và hắn phải đi rồi.
Bây giờ Đồ Phi lại muốn đứng ra làm người hòa giải.
- Không được, bây giờ các ngươi còn chưa đi được!
Tần Dao quát nhẹ.
- Đúng, không thể đi, phải đánh một trận đã.
Kim Yến mở miệng nói, nàng ta rất muốn thấy Diệp Phàm bị đánh bại.
Diệp Phàm cẩn thận mở miệng, nói:
- Tần tiên tử, để lần sau tỷ thí đi, bây giờ ta phải rời đi đã.
- Lần sau tỷ thí...ngươi muốn chết!
Rốt cuộc Tần Dao cũng không nhịn được nữa, mới nhắc tới hai chữ
"tỷ thí" là nàng ta đã nhớ tới hình ảnh ướt át của hai người đêm qua.
Bàn tay trắng noãn của nàng khẽ vung nhẹ, lập tức có một đạo ánh sáng năm màu đánh tới chỗ Diệp Phàm.
- Tại sao lại như vậy...
Đồ Phi kêu lên.
- Nếu không phải ngươi ăn nói bậy bạ, sao có những chuyện như vậy được?
Diệp Phàm đẩy Đồ Phi ra xa, xong rồi bay thẳng lên trời.
Tần Dao đã đạt tới cảnh giới thứ năm bí cảnh Đạo Cung, không những có thực lực cường đại, mà thuật pháp cũng rất kinh người. Còn Diệp Phàm mới chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai, nếu như không liều mạng chống lại thì chắc chắn sẽ bị thua. Nhưng mà Diệp Phàm lại không thể quyết chiến sinh tử với Tần Dao, nên chỉ còn cách bỏ chạy.
- Đứng lại, không được đi!
Kim Yến khẽ kêu.
Tần Dao không nói gì, chỉ bám sát ở ngay sau. Lúc nàng bay lên, tà áo trắng phất phơ theo gió, vô cùng mê người, thật giống như Lăng Ba tiên tử.
- Tần tiên tử, nàng nói những người khác tránh sang chỗ khác đi, hai chúng ta lại tỷ thí tiếp!
Diệp Phàm muốn tìm cơ hội giải thích với nàng.
Nhưng những lời này khi vào trong tai Tần Dao lại có ý nghĩa hoàn toàn khác, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Tiểu tặc tử ngươi đã chiếm được tiện nghi mà còn đi khoe khoang, hôm nay ta không lột da được ngươi thì sẽ không thôi!
- Là hiểu lầm thôi, ta không nói gì sai cả, tất cả là do tên nhiều chuyện kia đoán mò, tự mình nói lung tung.
Diệp Phàm truyền âm, hắn cũng không muốn đối phương càng lúc càng hiểu lầm mình hơn.
Kim Yến đi tới gần, có chút nghi ngờ, hỏi Tần Dao:
- Tần Dao tỷ tỷ, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
- Không có!
Tần Dao dứt khoát trả lời, rồi tiếp tục nhẹ nhàng theo sau Diệp Phàm.
- Tiểu Diệp tử, hay là ngươi ở lại tỷ thí với Tần Dao tiên tử một lát đi, để cho nàng ta được thỏa mãn rồi chúng ta rời đi cũng được.
Đồ Phi ở phía sau truyền âm.
- Ngươi có thể im miệng được không>
Diệp Phàm tức giận, không nhịn được nguyền rủa hắn:
- Ta #&(^@...ngươi.
- Tiểu Diệp tử, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.
Tần Dao tức giận đến nỗi thân thể mềm mại khẽ run lên, vội vàng tăng tốc đuổi theo. Nàng nghĩ dù mình không đuổi kịp được Diệp Phàm thì cũng phải bắt Đồ Phi lại để trút giận.
Nhưng không ngờ ngay lúc này Diệp Phàm lại tăng tốc lên, nhanh chóng biến mất sâu trong tiểu thế giới, tạm thời thoát khỏi mấy người ở đây.
Nửa ngày sau, Hắc Hoàng dùng mũi đánh hơi tìm được chỗ Diệp Phàm ẩn thân, thuận tiện dẫn Đồ Phi tới cùng.
- Đồ nhiều chuyện, ta muốn đánh ngươi một trận.
Thần sắc của Diệp Phàm lúc này không tốt lắm.
- Bổn Hoàng nhìn hắn cũng không vừa mắt, chôn sống hắn đi.
Hắc Hoàng nhe răng.
- Đừng có tức giận như vậy, mà rốt cuộc ngưi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì?
Đồ Phi hỏi.
- Vốn không có chuyện gì, tất cả là vì mi nhiều chuyện.
Diệp Phàm cắn răng.
- Là do ta nói mấy câu kia sao?
Đồ Phi suy nghĩ trong chốc lát, rồi sau đó gầm rú lên một cách kỳ lạ:
- Chẳng lẽ là ban đêm gây họa? Các ngươi...trời ạ, ngươi là đồ cầm thú!
* * * * *
Hai người một chó, cả ba muốn lặng lẽ trốn ra bên ngoài, nhưng tiểu thế giới này được canh phòng cẩn mật, bọn họ không dám xông bừa ra.
- Hình như bọn họ không có ý ra tay với chúng ta, nhưng lại canh phòng như thế...ta nghĩ ngươi nên tự mình tới chỗ Tần Dao một chuyến, nói nàng dẫn chúng ta ra ngoài.
Đồ Phi nghĩ kế, nói ra.
Tiểu thế giới này có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, các dãy núi nhấp nhô giống như sừng rồng. Xung quanh còn có hồ suối tô vẽ thêm, cỏ cây xanh tươi, linh khí và khí tức trời đất hòa hợp với nhau.
Ba người Diệp Phàm đáp xuống một ngọn núi, đây là nơi tu hành của nữ yêu tinh Kim Yến. Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Phàm muốn nhờ người này đưa cả bọn ra khỏi tiểu thế giới này.
- Là ngươi? Thật to gan, lại dám chạy đến nơi tu hành của ta!
Kim Yến cười lạnh.
- Tiểu nha đầu, đừng có tức giận như thế. Không phải ngươi luôn hi vọng ta rời khỏi chỗ này sao, cơ hội đang ở trước mắt đấy, mau mau dẫn ta ra bên ngoài đi.
Kim Yến cười lanh, trêu chọc hắn:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, bây giờ thấy thất bại nên muốn lặng lẽ rời đi sao?
Diệp Phàm không muốn tranh chấp với nàng, nên nói:
- Nếu như ngươi không muốn ta ở chỗ này nữa thì mau mau dẫn ra ngoài.
- Bây giờ ta đổi ý rồi! Tần Dao tỷ tỷ muốn bắt ngươi, ta cảm thấy mình nên tự tay bắt ngươi, rồi dẫn tới chỗ tỷ ấy.
Kim Yến phất tay lên, lập tức có mấy đạo ánh sáng màu vàng bay thẳng lên trời cao rồi xông tới các ngọn núi xa xa, nàng ta đang truyền tin tức.
Không lâu sau, có ba đạo yêu khí từ các ngọn núi xinh đẹp đằng xa xông thẳng lên trời cao, rồi nhanh chóng bay tới chỗ này.
Bạch Phượng, đầu đội một cái mũ lông, áo trắng như tuyết, thoạt nhìn rất thoát tục, tỏ rõ phong thái xuất trần.
Kim Vũ, thân mặc đạo y màu vàng lấp lánh, khí thế bức người, đôi ngươi hé mở tản phát ánh sáng như điện.
Khổ Trúc, người khoác một bộ quần áo màu lam, toàn thân thấu phát khí tức tự nhiên, thanh lịch tao nhã.
- Bạch Phượng ca, Kim Vũ ca, Khổ Trúc ca, mau mau bắt phế thể Hoang Cổ này lại, hắn đắc tội với Tần Dao tỷ tỷ.
Kim Yến mở miệng, nói:
- Nếu như mấy huynh bắt được hắn, rồi giao nộp cho Tần Dao tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ ấy sẽ rất cao hứng.
Ba người này đều là thiên tài đạt đến cảnh giới thứ năm bí cảnh Đạo Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bí cảnh Tứ Cực. Nếu như đổi lại là người khác và cũng trong trường hợp này, bọn họ sẽ không xuất thủ, nhưng Diệp Phàm lại khác. Trên người hắn có nguyên căn vạn vật mẫu khí, tuy ba người họ vẫn luôn tỏ vẻ không chú ý tới, nhưng thực chất vẫn luôn nhìn ngắm.
Bây giờ lại có một cái cớ ra tay, tất nhiên họ sẽ không thanh cao, hơn nữa bọn họ còn có ý với Tần Dao, có thể nói là một công đôi chuyện.
- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi nên bó tay chịu trói đi, cũng tránh chúng ta tổn thương hòa khí.
- Diệp huynh, xin yên tâm. Chúng ta ra tay sẽ có chừng mực, không làm hại đến tính mạng huynh đâu.
Lời nói ba người nhẹ nhàng, không có chút sát khí nào. Nhưng nếu như động thủ thật, và ở trong một tình cảnh khác, chắn chắn Diệp Phàm sẽ bị ba người đánh chết.
Đồ Phi và Hắc Hoàng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng Diệp Phàm lại xoay người rời đi. Đây là địa bàn của Yêu tộc, nếu như có đại chiến xảy ra, người thiệt thòi chính là bọn họ.
- Ta đi tìm Thanh Y Tiểu Giao vương!
Đồ Phi nói.
- Không cần, ta đi tìm Tần Dao!
Diệp Phàm lắc đầi, hắn trực tiếp bay tới nơi tu hành của Tần Dao.
Phía sau, mấy người Kim Yến, Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc bám sát theo hắn, sát khí của bốn người xông thẳng lên trời cao, làm cho mây trời cũng bị cuốn động.
Diệp Phàm và mấy người kia tới nơi tu hành của mình, Tần Dao bị kinh động nên bay ra ngoài. Nàng nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Ngươi còn dám tới chỗ của ta...
- Không sai, ta muốn nói chuyện với nàng.
Diệp Phàm trực tiếp đi vào trong cung điện.
Lúc này, mấy người Kim Yến ở sau đã đuổi kịp, cùng nhau đáp xuống.
- Các ngươi về đi, nếu như có chuyện gì đó không đúng, chính ta sẽ tự xử lý.
Tần Dao quét mắt nhìn bọn hắn.
- Vậy...được rồi!
Bạch Phượng gật đầu, hai người Khổ Trúc và Kim Vũ không nói thêm gì.
Chỉ có Kim Yến không cam lòng, nhưng nàng ta cũng không dám mạnh mẽ xông tới, đành ấm ức rời đi.
- Không phải sẽ đánh nhau chứ?
Đồ Phi tự nói.
- Không có chuyện gì, tên tiểu tử kia da dày thịt béo, đánh không chết đâu.
Hắc Hoàng tỏ ra không quan tâm.
Không qua được bao lâu, trong cung điện lại có những tiếng vang lớn truyền ra, thật lâu sau mới dừng lại.
Đồ Phi chờ ở bên ngoài, thấy Diệp Phàm mãi mà không ra bên ngoài, nên hắn có chút lo lắng, nói:
- Chẳng lẽ quyết chiến sinh tử thật sao?
Ngay lúc này, Diệp Phàm truyền âm, nói:
- Các ngươi về trước đi, tự ta sẽ đi tìm các ngươi.
- Được rồi, chúng ta sẽ chờ ngươi ở cửa ra vào tiểu thế giới.
Đồ Phi và Hắc Hoàng cùng nhau bay đi.
Nhưng mà, khi đã tới cửa ra vào, bọn họ chờ rất lâu mà vẫn không thấy Diệp Phàm xuất hiện.
- Con bà nó, sao tên tiểu tử này còn chưa tới?
Hắc Hoàng bất mãn. Lúc này trời đã tối rồi, hiển nhiên hôm nay chưa thể rời khỏi nơi này được.
- Tên cầm thú này!
Đồ Phi cũng nguyền rủa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn họ chờ đến nửa đêm, nhưng Diệp Phàm vẫn không xuất hiện.
Sáng sớm ngày thứ hai, viên Hỏa châu to lớn từ hướng đông bay lên cao, chiếu sáng cả tiểu thế giới này.
- Tiểu tử này không gặp chuyện gì chứ? Đây là địa bàn của Yêu tộc, trên người hắn lại có nguyên căn vạn vật mẫu khí, có rất nhiều người muốn ra tay với hắn đó.
Hắc Hoàng nói.
- Đi, đi tới đó xem một chút.
Đồ Phi cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi đi tới chỗ ở của Tần Dao, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ lớn, rồi cả tòa cung điện này theo đó sụp đổ. Hắc Hoàng thật là xui xẻo, vừa mới đi vào đã bị chôn sống.
- Con bà nó, hôm nay ta không uống rượu say, rõ ràng không phải là động đất mà.
Đồ Phi cũng bị đống gạch nát đè lên, toàn người đều là bụi bậm. Hắn không ngừng nguyền rủa, chật vật bò đi ra ngoài.
Vào lúc này, Hỏa châu mới dâng lên cao, Diệp Phàm từ bên trong bay ra huyền phù ở trên không trung, hắn vội vàng nói:
- Đi thôi, chúng ta nhanh chóng rời đi.
Lần này, bọn họ thuận lợi rời khỏi tiểu thế giới.
Mặc dù đã rời xa tiểu thế giới đó, nhưng Đồ Phi vẫn nguyền rủa:
- Ngươi là đồ cầm thú...
- Ý nghĩ của ngươi xấu xa, hoàn toàn không có gì cả, tất cả chỉ là do ngươi loạn tưởng.
Diệp Phàm bác bỏ.
- Ngươi là đồ cầm thú, hay là ngươi đừng đi Dao Trì thánh địa với ta, ta sợ ngươi lại gây...
- Đồ nhiều chuyện, ngươi đừng bôi nhọ ta nữa!
Diệp Phàm trách cứ.