- Thời đại thần thoại... Luân Hồi Ấn?! Đó là gì?

Không chỉ Diệp Phàm, ngay cả Hắc Hoàng cũng lẩm bẩm, cả đám người đều rất giật mình.

Từ cái tên này đã biểu lộ vài điều nhưng rất khó nói rõ, khiến người ta không dám khẳng định điều gì.

- Nghĩa là... Hắn đang luân hồi!

Nhân Ma nói.

Trên đời này thật sự có cái gọi là Luân Hồi sao?! Tất cả mọi người ngây ra, không khỏi có chút điên đảo, chưa bao giờ nghe nói có người thành công. Ngay cả Đại đế Cổ cũng không thể chuyển kiếp, tọa hóa chính là tọa hóa.

- Tổ tông, đây là sự thật sao?!

Mọi người cảm thấy quá khó tin.

- Là một loại tái sinh khác. Thời đại thần thoại, có người từng thôi diễn ra nhưng đều không dám bước lên con đường đó vì quá khó để thành công!

Nhân Ma nói.

Trong vô số năm tháng trước, thiên địa từng sinh ra những nhân vật khủng bố, vì trường sinh mà thôi diễn ra đủ loại pháp môn.

- Đoạn Đức... Hắn thành công sao?! Thật sự đã tiến hành được luân hồi. Hắn tiền sử là nhân loại?!

Thánh Hoàng tử hỏi.

Mọi người như nín thở, hết thảy đều quá khó tin, sự việc hôm nay đánh mạnh vào nhận thức của bọn họ, khiến thế giới trong lòng cũng xảy ra biến hóa.

- Hắn tiến hành tới lần luân hồi thứ tư, thật sự không thể tường tượng được!

Ánh mắt lão dã nhân này như đuốc, tràn ngập một loại chờ mong, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

- Tổ tông, đừng ăn hắn, hắn còn có trọng dụng!

Mọi người lo sợ hắn bất chấp tất cả, ăn mất Đoạn Đức.

Bọn họ đã quá lo lắng rồi. Nhân Ma có thể tu tới cảnh giới vô địch như hiện tại, đâu thể vì thòa mãn ăn uống mà ra tay loạn được. Điều hắn để ý chính là Luân Hồi Ấn.

- Thật sự là luân hồi sao?!

Diệp Phàm không quá tin tưởng. Từ xưa tới nay có nhiều người chết đi như vậy, chẳng phải mọi người đều có một ngày sẽ sống lại và xuất hiện sao?

Thử nghĩ, những nhân kiệt kinh diễm từ vạn cổ, mỗi người đều huy hoàng, đủ chấn cổ thước kim, nếu lại tái hiện chẳng phải sẽ khiến thiên địa đại loạn sao?!

- Cũng không phải là Luân Hồi theo ý nghĩa truyền thông!

Nhân Ma lắc đầu.

Loại tình huống như Đoạn Đức chỉ có thể dùng hai từ "thần tích" để hình dung. Lão dã nhân cẩn thận quan sát, tin tưởng linh hồn trong cơ thể này sớm đã thay đổi, không phải là cường giả hắn chứng kiến ở thời thái cổ.

Người bình thường từ khi sinh ra đến khi chết đi, trong thân thể sẽ kết xuất một đạo tử ấn, mà trong cơ thể Đoạn Đức lại có tới bốn đạo, chứng từ thân thể này từng chết tới bốn lần.

Đó là Luân Hồi Ấn.

Mọi người sợ hãi. Trong cơ thể Đoạn Đức có tới bốn đạo Luân Hồi Ấn, đây là điều như thế nào?! Nếu đúng là vậy, thật sự có thể nói là nghịch thiên.

Dựa theo lời Nhân Ma thì thời đại thần thoại có người trải qua như vậy, từ đó về sau đã không còn loại bí pháp này nữa.

Thân thể chết đi nếu đủ cường đại thì tới mấy chục vạn năm vẫn không hủ, sinh ra linh hồn hoàn toàn không quan hệ với đời trước, là một sinh mệnh thể mới.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói đây không phải là Luân Hồi. Người ta khi chết, nguyên thần liền diệt, chỉ có điều là trong cơ thể lưu lại có thể sinh ra một tinh thần thể khác.

- Đoạn Đức... Đây là điều hắn làm sao?! Hắn là muốn nghịch thế sống lại!?

Đại hắc cẩu cảm thấy mồm miệng khô khốc.

- Thật đáng sợ... Hắn là một con quỷ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Hoa trắng bệch, thầm tụng Kinh Phật nhưng không ưu thích cái gọi là Luân Hồi, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ hãi.

Mọi người cảm thụ khác nhau, Cơ Tử thờ dài. Hắn càng muốn có Luân Hồi trên thế gian, như vậy hắn sẽ có cơ hội gặp lại Hư Không Đại đế.

- Là như vậy... Thế gian vạn vật thật kỳ diệu, tương sinh tương khắc, có tử có sinh, có âm có dương...

Diệp Phàm câm khái.

- Ồ, ngươi nói không sai, tương sinh tương khắc, có tử có sinh, có âm có dương...

Ánh mắt Nhân Ma sáng bừng, như đang rất xúc động.

Hắn tu luyện Thái Âm và Thái Dương, giờ thấy trạng thái của Đoạn Đức, nghe lời nói của Diệp Phàm càng thêm cảm khái, làm như suy nghĩ, lộ ra vẻ trầm tư.

Cả đám người đều bị Đoạn Đức làm cho kinh hãi. Lai lịch tên đạo sĩ bất lương này nếu theo đuổi thì có thể vô cũng dọa người.

Lúc này, bọn họ nghĩ tới rất nhiều.

Trung Châu tổ mạch, trong Vũ Hóa tổ miếu của Thần triều, hai gã đạo đồng đi theo Vù Hóa Đại đế khi còn sống là Thánh, sau khi chết, được người ta chôn trong Tổ căn long mạch đệ nhất thiên hạ, hai mươi mấy vạn năm sau cũng có thần trí, chính là như vậy.

Nhưng hai người này sớm không phải là đạo đồng mà là sinh mệnh thể hoàn toàn mới, chỉ có thân thể là như trước.

Chân chính vây khốn tu sĩ không thể bất tử chính là nguyên thần. Một ngày nào đó, nguyên thần sẽ rợn vỡ, thần thức khó có thể bất hủ, càng không thể bất diệt.

Thể tẩm bổ thần mà thần có thể sử thể càng tăng, đây là một cái Luân Hồi.

Mọi người rời khỏi pháp trận Đại đế Cổ, về tới Cổ Miếu to lớn trong mặt trời, vẫn không mang Đoạn Đức đang ngủ say ra.

Dựa theo lời Nhân Ma, Đoạn Đức chính là Đoạn Đức, không quan hệ gì với kiếp trước, là một sinh mệnh thể mới, chỉ khác là những người khác do cha mẹ sinh ra còn hắn tới cõi đời này bằng một phương thức quá đặc biệt.

- Nói như vậy, ngoại trừ khối thân thể, hết thảy không có quan hệ gì với thái cổ?!

Lý Hắc Thủy chau mày.

Nhân Ma nói:

- Thân thể kia từng rất mạnh, xưa nay ít người bằng được, nhưng dường như bị phá, trên ý nghĩa nào đó cần phải làm lại từ đầu.

Không khí trong ngôi miếu này có chút quỷ dị, mãi tới khi Diệp Đồng bắt đầu thỉnh giáo Nhân Ma về các vấn đề của Thái Dương Chân Kinh, mọi người mới bắt đầu suy nghĩ khác đi, không khí cũng trở nên vui vẻ hơn.

- Lão nhân gia không cần đi vội!

Diệp Phàm quyết định sẽ đề cử Nhân Ma một đệ tử thật tốt.

Hắn nhanh chóng rời đi, tiến nhập Bắc Vực Khương gia, tìm Tiểu Đình Đình.

- Ca ca!

Nữ đại thập bát biến, Đình Đình qua nhiều năm đã lớn nhiều, mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều, khác trước rất lớn.

Có thể gặp lại Diệp Phàm, nàng tự nhiên vô cũng cao hứng, bên nhau thì ít mà xa cách quá nhiều. Nhiều năm qua, hai người cũng không được cạnh nhau vài ngày.

- Đi, Đình Đình, ta đưa muội một hồi đại cơ duyên!

Diệp Phàm nói, trực tiếp mang nàng vào trong Thái Dương Tinh, đến trước mặt Nhân Ma.

- Ồ!

Nhân Ma vốn thô lỗ nhưng lúc này cũng không kìm nổi phải hít sâu một hơi khí lạnh. Diệp Phàm đưa một Thái Dương Thể tới trước mặt hắn còn chưa tính, giờ lại mang tới một người với Thái Âm Thể. Điều này khiến hắn vô cũng động dung.

Thái Âm Nhân Hoàng và Thái Dương Thánh Hoàng là hai đại Hoàng giả, uy danh hiển hách truyền khắp cổ kim. Đây là những người có thể chất giống y đúc bọn họ, nếu tu luyện hai loại cổ pháp, thành tựu sẽ đạt tới loại cảnh giới nào?!

Diệp Đồng may mắn là trong Tiên Thai có một bộ Cổ Kinh, mà Tiểu Đình Đình chỉ có một quyển tàn kinh, là do Diệp Phàm mang về từ Vực ngoại đưa cho nàng.

Ngay nay, gặp Nhân Ma, Diệp Phàm không nghĩ nhiều, muốn hắn truyền hai đại Cổ Kinh xuống, dạy cho đệ tử và Đình Đình.

- Ta...

Nhân Ma chưa cự tuyệt, chỉ là biết tình trạng thân thể hắn rất hỗn loạn. Hiện tại tuy không phải ngày là thần, đêm là ma nhưng cũng thi thoảng phát tác, gián đoạn.

- Thái Âm, Thái Dương, ai yếu ai mạnh?!

Sâu trong Cổ Miếu mang lên âm thanh già nua, Nhân Ma đang bắt đầu truyền đạo, Diệp Đồng và Tiểu Đình Đình ngoan ngoãn học tập, tiếp thu chỉ điểm.

Diệp Phàm ngồ bên cạnh. May mắn lần này ngồi nghe như có hai cánh cửa thần bí cổ xưa chậm rãi mở ra cho hắn.

Lò dưỡng bách kinh, duyệt vạn pháp, chú luyện đạo. Đây không phải là bắt chước mà là một sự thể ngộ ở trình độ cao thâm, xem cổ pháp mà sáng đạo.

- Ta nắm được huyền pháp hai bộ Cổ Kinh nhưng không có bí thuật cấm kỵ cuối cùng...

Nhân Ma nói.

Năm đó, hắn có thể đạt được nội dung hai bộ Cổ Kinh đã thật nghịch thiên, mặc dù là không đầy đủ nhưng cũng khiến khắp Tinh vực sôi trào.

Hơn nữa, huyền pháp là không hề sứt mử. Đây là căn bản tu luyện hai bộ Cổ Kinh, bí thuật chỉ là thủ đoạn công kích, là chiêu số sau khi nắm được cách sử dụng huyền pháp mà diễn biến ra.

Nhân Ma nói rằng dù không có được diệu thuật cấm kỵ nhưng dựa vào bản nghĩa huyền kinh cũng đã đủ. Nếu muốn chứng đạo thì đó mới là căn bản.

Diệp Phàm cũng gia nhập, giảng ra thần đồ thái cực khiến lão Thánh nhân liên tục gật đầu, lúc này vận chuyển ra Âm Dương Ngư, khí cơ khủng bố kinh thiên.

- Có lẽ, bệnh căn của ta tương lai có thể hoàn toàn xóa rồi!

Lão cười phá lên, âm thanh như tiếng chuông đồng.

Trong máu Diệp Đồng cũng có thần pháp tổ tiên nhưng lại không thể hiển lộ đầy đủ, phải chờ hắn trường thành mới dần dần công bố, vì vậy chỉ có thể nghe pháp mà không thể cung cấp pháp môn.

Thiên Đình lại có thu hoạch rất lớn. Thái Âm Chân Kinh trở thành huyền pháp chủ tu của nàng, nhất định sẽ đi lên một con đường phi phàm, tiền đồ không thể hạn lượng.

- Thái Âm và Thái Dương...

Diệp Phàm cân nhắc, những điều hắn lĩnh ngộ còn sâu sắc hơn cả đệ tử mình.

Hai người kia bị cảnh giới giới hạn, chỉ có thể ghi nhớ pháp môn, chậm rài tìm hiểu, mà hắn lại ngộ ra rất nhiều, liên tiếp mở ra một ít bảo tàng nhân thể.

Ví dụ như bảo thể thủy hỏa bất xâm, trong mi tâm ầm sinh thụ nhãn, lực lượng huyết dịch màu vàng càng thêm cường đại, diễn biến ra Thần minh dị tượng...

Mùi thơm thịt nướng truyền ra, thịt Kim Ô vàng óng khiến mọi người cảm thấy thèm ăn vô cũng, có thêm mấy bầu rượu ngon khiến cả tòa cổ điện tràn ngập hương khí.

Nhân Ma, Diệp Phàm, Thiên Đình, Diệp Đồng xuất quan, mọi người chúc mừng. Một đám người thế này cũng chỉ ăn một ít Thánh nhục.

Mà Nhân Ma lão gia lại một mình xử lý toàn bộ Kim Ô, thật khiến người ta líu lười. Hơn nữa, dường như lão còn chưa hoàn toàn hài lòng, thi thoảng còn liếc mắt nhìn đại hắc cẩu.

- Bổn hoàng có chút việc phải đi trước! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đại hắc cẩu lập tức bỏ chạy, nó câm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Sau đó không lâu, Long Mã cũng có cảm giác, Nhân Ma sau khi uống nhiều rượu cũng thi thoảng nhìn về phía nó.

- Các ngươi ăn từ từ, bổn tọa... có chút không thoải mái, đi trước vậy!

Long Mã lập tức lao đi, cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Sau nửa canh giờ, ánh mắt Nhân Ma híp lại, tinh khí khiếp người, nhìn thẳng Thánh Hoàng tử.

Mọi người không ai bảo ai, đều nghĩ tới một món đại bổ - năo khi!

Hầu tử lập tức nổi giận, nếu không phải cố kỵ sự cường đại của lão dã nhân này, hắn thật muốn nện xuống một côn.

- Ta có việc đi trước!

Thánh Hoàng tử xoay người rời đi.

- Tổ tông, ngài đều muốn ăn hết?!

Đông Phương Dã sầu thảm nói một câu khiến Nhân Ma thanh tinh hơn không ít.

- Mau, mang thần liên xích kim tới đây!

Hắn bắt đầu tự trói mình lại, tự phong ấn. Hắn thất thố như vậy chính là do vừa rồi hắn suýt nhập ma, chỉ là một loại phản ứng bản năng.

- Hắc khí trên người ta không tiêu tan hết, ngàn vạn lần không được đánh thức ta!

Nhân Ma dặn dò.

Diệp Phàm khiến mọi người rời đi hết, tự mình chờ đợi vài ngày, mãi tới khi lão dã nhân khôi phục lại mới gọi hắn dậy.

- Tiền bối, ta thấy ngài còn chưa thỏa mãn thịt Kim Ô, không bằng ta dẫn ngài ra ngoài một chuyến.

Nhân Ma gật đầu, hắn cũng đang có ý này. Một già một trẻ rời đi, xuất hiện ở trên một mảnh địa sơn ở Đông Hoang.

- Tiền bối ngài nói thịt Kỳ Lân ngon nhất hay thịt rồng mới là cực phẩm?

Diệp Phàm hỏi.