Một đám người đều sợ hãi kêu lớn. Điều này thật quá khó tin, dĩ nhiên là người thái cổ, vị lão nhân trước mắt đã từng tận mắt nhìn thấy.

Lưu động ra lực lượng Thần minh tiền sử, bị pháp trận chuẩn của Đại đế Cổ bảo hộ, chẳng lẽ đây chính là Hoàng thái cổ sao?!

Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Hầu tử. Nhân Ma từng nhìn thấy nhân vật cấp bậc này, khả năng lớn nhất có thể chính là Đấu Chiến Thánh Hoàng!

Thánh Hoàng tử bị nhìn chằm chằm cũng thấy bối rối. Tuy rằng thương cảm nhưng hắn có thể khẳng định phụ thân mình thật sự đã tọa hóa, không thể lưu lại thân thể được!

Vậy đó có thể là ai?! Một đám người đều vô cũng kinh ngạc.

- Hẳn không phải là Thánh Viên, bởi vì công pháp của bản tộc bá liệt vô cũng, không tương xứng với loại pháp tắc đại đạo này, có điểm giống với Độc Nhân Đại đế!

Lý Hắc Thủy nói.

Có pháp trận thượng cổ thủ hộ, mọi người cũng không thể cảm nhận được rõ ràng loại khí tức này, chỉ có thể cảm thụ được từng tia rất nhỏ cho nên không thể xác định nổi.

Mọi người nhìn về phía Nhân Ma, vị tổ tông còn sống này cũng lóe ra mâu quang dị thường, đang nhìn chằm chằm Tiên kiện kia, thần sắc rất quái dị.

Mọi người thỉnh giáo lão dã nhân, được đến đáp án chính xác, cũng không phải là Đấu Chiến Thánh Hoàng mà là một cường giả vô cũng quỷ dị.

Boong boong boong...

Mười vạn tám ngàn thanh thiên kiếm tề minh, đồng loạt bổ xuống. Nhân Ma huy động bạch cốt bổng của mình, đánh tan kiếm khí, nhấc chân bước về phía trước, ở trong trận bước ra vài bước quyết định.

Đây là một góc pháp trận Đại đế Cổ không trọn vẹn nhưng cũng vô cũng lợi hại, Thánh nhân nếu tiến vào cũng có thể bị luyện hóa thành tro, ngay cả đại hắc cẩu lần đầu tiên phá giải cũng thất bại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhân Ma hoành hành ở thời thái cổ, có thể nói là một vị cường giả cái thế nhưng ở nơi này không thể không cẩn thận từng bước, dùng đạo pháp thông huyền chậm rãi đi tới.

Trên đường này, đám người Diệp Phàm tự nhiên không thể tránh khỏi hỏi về thân phận của cường giả ngủ say ở thời thái cổ.

- Không, chỉ thấy qua một lần!

Nhân Ma lắc đầu, hắn cũng không thể xác định được.

Nhưng trong trí nhớ của hắn lại khắc ghi rất sâu. Hắn đồng tu Thái Âm và Thái Dương, thể xác và tinh thần xuất hiện vấn đề lớn, ban ngày là thần, ban đêm là ma, gặp phải vô số tai nạn và rắc rối.

Nơi bế quan này không có một ngọn cỏ, núi rừng bị phá hủy, khi hắn nổi điên đã xé mở đại địa. Nhưng lại có một người bế quan dưới địa mạch, giống y đúc thân thể trong Tiên kiện.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng trận hàn khí nhập thể.

Một người ngủ say từ thời thái cổ sao có thể là phàm tục, sau lại chạy vào sâu trong mặt trời, lúc này tản ra khí tức Thần minh, càng nghĩ càng kinh người.

- Sau đó sao?

Mọi người khẩn trương hỏi.

- Hắn chạy! Sau đó không gặp lại nữa,

Nhân Ma đáp.

Điều này làm cho người ta thật khó hiểu, tràn ngập hoài nghi. Một người mạnh mẽ tuyệt đối, không nói câu nào, lao ra khỏi địa mạch bỏ chạy, đúng là quỷ dị.

Nhân Ma nhớ mang máng khi chạy, người kia có vẻ mặt rất mê mang, thân thể xé rách vũ trụ, nhoáng cái đã biến mất.

Lúc ấy hắn rất đáng tiếc vì vừa lúc hóa thành ma, cần thật nhiều huyết thực nhưng kết quả con mồi lại chạy mất.

Tất cả mọi người đều hết chỗ nói. Lão dã nhân này thật là giản dị, ý tưởng năm đó mà hiện tại cũng không biết xấu hổ nói ra, đúng là người mà cũng dám ăn!

Đó có thể là một Thần minh mà hắn cũng có thể nảy sinh ý nghĩ như vậy!

Nhân Ma siêu cấp khủng bố, một phần trận văn của Đại đế Cổ lưu lại có thể diệt sát cường giả tuyệt đỉnh trên thế gian nhưng hắn vẫn từng bước đi tới, chậm rãi phá giải, đến gần Tiên kiện đang được hỗn độn khí bao phủ.

Điều này khiến đại hắc cẩu cũng phải kinh sợ. Đây là biểu hiện đạo hạnh cao thâm tới cực hạn, kết hợp pháp với trận, dùng sức mạnh thông quan.

- Một góc trận văn này đại khái chiếm một phần mời của một trận đồ hoàn chỉnh, người có thể thông qua ai mà không phải là nhân kiệt cái thế?!

Đây là phán đoán của Hắc Hoàng.

Đương nhiên, vô hình trung nó cũng đã nói quá vì nó cảm thấy nếu để nó chậm rãi nghiên cứu, hơn phân nửa cũng có thể phá ra một sinh lộ.

Khi đến gần cái kén mông lung kia, các loại quang vụ lưu động. Dưới khẩn cầu của mọi người, Nhân Ma đánh tan hỗn độn khí, hai tay hoa động, liền xuất hiện một khối thần kính.

Nó chiếu rọi hư vô, Phản Bản Hoàn Nguyên, phá vỡ hư vọng, khiến chiếc Tiên kiện kia hiện rõ.

Tất cả mọi người đều nín thở, muốn quan khán bộ dáng của vị Thần minh thái cổ này, lúc đầu chiếc kính mơ hồ, rồi dần trong suốt, hiển lộ một đạo thân ảnh.

Đây là một nam nhân, lúc này mọi người đều tin tưởng đây không thể là Độc Nhân Đại đế được.

- Thần minh thái cổ này rất bắt mắt, toàn thân đều là thần tài, đó chính là Thần Y trong truyền thuyết a!

Hắc Hoàng trào cả nước miếng.

- Thật nhiều bảo bối!

Tiểu quang đầu Hoa Hoa cũng chớp mắt, ánh mắt nóng cháy, bộ dáng trò còn hơn thầy.

- Từ dưới lên, từ chân đến ngực toàn là thần vật...

Hắc Hoàng nói, nhanh chóng lộ ra vẻ hồ nghi vì dường như có chút quen mắt.

- Trên ngực đặt một viên Chiêu hồn châu, đây chính là thần trân nghịch thiên, nghe nói dù nguyên thần bị đánh tan cũng có thể triệu hoán trọng tổ!

Đại hắc cẩu hoàn toàn đỏ mắt.

Nó hận không thể lập tức lao lên, cướp sạch của thần nhân thời thái cổ này.

- Trên cổ người này có vẻ như một cái Trường mệnh tỏa, như được mọi người cầu nguyên, tạo ra một thánh vật vô thượng... Nhưng thân thể hắn, sao ta nhìn lại thấy có chút quen mắt?!

Đại hắc cẩu vò đầu, vẻ mặt rất khó hiểu.

- Ta cũng thấy có chút quen mắt, béo như vậy, phúc hậu như vậy...

Hoa Hoa cũng nhỏ giọng thì thầm.

Không riêng gì bọn họ, ngay cả Long Mã cũng phun khói trắng, mấy người Diệp Phàm cảm thất ngạc nhiên. Khối thân thể này sao lại quái dị như vậy?!

Đây là một Thần minh tiền sử sao?!

Rất nhiều thần vật bên người, thân thể đầy đặn, không cao lớn, càng không thấy thần võ, lại có chút giống với một Thần côn!

Sương mù tan hết, thần kính hoàn toàn rõ ràng, lộ ra khuôn mặt người này, hiện rõ hình dáng Thần minh thái cổ này.

- Đoạn... Đức!

- Ta khinh, là hắn!

- Chuyện quái gì vậy!? Sao Đoạn Đức ngủ đây?! Không phải hắn chết ở Cổ Quáng Thái Sơ sao?!

- Chính là tên đạo sĩ bất lương này!?

Một đám người như đang gặp quỷ, đều trợn mắt há mồm, quả thực không dám tin hết thảy. Cái gọi là Thần minh thái cổ không ngờ chính là Thần côn này.

Không lâu trước, Đoạn Đức tiến nhập cấm địa thái cổ, bị nhân vật vô thượng trong đó đánh nát, hóa thành thanh khí. Tuy mọi người hoài nghi hắn hơn phân nửa không chết nhưng nhìn thấy hắn ở trung tâm mặt trời vẫn khiến mọi người kinh ngạc vô cũng.

Điều này thật ngoài sức tưởng tượng. Nhân Ma ở trăm vạn năm trước từng nhìn thấy hắn sao?!

- Đúng thật là cũng một người sao?!

Mọi người vô cũng hoài nghi.

Nhân Ma sắp bước qua trận văn, xuất hiện trước Tiên kiện kia nhưng đúng lúc này, hư không chấn động, một cỗ khí tức bàng bạc buông xuống, tản ra áp lực khiến người ta khó có thể kháng cự được.

Dao động lực lượng Đại đế Cổ.

Mọi người đều vô cũng kinh ngạc, Nhân Ma cũng cau mày, ngừng bước chân, nhìn về phía sâu trong hỏa tinh. Nơi đó có cất giấu một kiện đồ vật/

Mãi tới khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn nó mới bị từng đạo văn lạc kỳ dị thúc dục, tản mát ra từng đợt ô quang, khủng bố khôn cũng.

- Thôn Thiên Ma Quán!

Đại hắc cẩu hận không thể lập tức lao lên cướp đoạt, nhưng cũng không dám ra tay.

Không thể nghi ngờ, đây chính là Đoạn Đức. Có cái nắp kỳ bí này là đủ chứng

minh chân thân của hắn. Khí cơ vô thượng mọi người cảm ứng được cũng chính là do nó tràn ra.

- Tên Đoạn Đức chết tiệt thật sự không chết, chạy tới đây giả chết nữa chứ! Mau tinh lại đi!

Chỉ có Nhân Ma là cau mày, sau đó lui ra từng bước nói:

- Cái nắp kỳ bí này bị một loại thần văn thôi phát, nếu mạnh mẽ xâm phạp, nó sẽ lập tức đánh xuống, mang Tiên kiện này xé không bay đi!

- Tên mập mạp này đúng là thật cẩn thận, sớm an bài rất tốt. Dù phá giải thần trận không trọn vẹn này, hắn vẫn có thể chạy trốn được.

Đoạn Đức đang ở trong một trạng thái kỳ diệu, không ai có thể lay tinh, toàn thân bị chí dương khí bao phủ, đang tẩy luyện chân thân, tinh lọc huyết nhục.

- Hắn đang tu Độ Kiếp Thiên Công, tên vô liêm sỉ này đúng là đại tài khí thô, một cửa khó nhất chính là dùng tiên khí chí dương luyện thể, hắn lại mượn dùng nhân vật vô thượng trong Cổ Quáng bổ ra tiên khí, dẫn độ vào trong cơ thể, sau đó chạy tới mặt trời, vào nơi chí dương để dựng dục.

Mọi người cảm thán, nháy mắt hiểu rõ nhân quả.

Vạn vật tương sinh tương khắc, trong nhân thể có sinh tử nhị khí, không thể tránh né. Mà Đoạn Đức lại muốn luyện hóa một tia âm khí cuối cùng trong cơ thể, trở thành thần dương thể! Đây là con đường như thế nào?!

Độ Kiếp Thiên Công là một vị Thiên Tôn đạo giáo khai sáng, dù chứng đạo nhưng cũng chưa đạt tới đại viên măn. Chẳng lẽ tên chết tiệt này có đại khí phách, muốn đạt tới cảnh giới vô khuyết sao?!

- Ta cảm thấy Đoạn sư bá thật quỷ dị, có chút dọa người!

Hoa Hoa tránh sau lưng Diệp Phàm, lộ ra một cái đầu bóng lưỡng.

Những người nơi này ngẩn ra, sau khi nghĩ lúc lại thấy rất không tự nhiên. Người này đã từng xuất hiện ở hơn trăm vạn năm trước sao?!

Nhân Ma sẽ không nhầm, nếu là thật, trong đó ẩn chứa rất nhiều điều cổ quái. Hắn chẳng lẽ được niêm phong trong Thần Nguyên sao?!

Nhưng theo như lời lão dã nhân nói thì không phải là như vậy, không bị Thần Nguyên phong tỏa.

Cả đời Đoạn Đức lục lọi lăng mộ, nói hắn đang tìm bảo, muốn đào hết mọi thứ thì có chút lý giải không thông.

Thứ hắn muốn tìm dường như còn hơn xa những thứ quý báu này.

- Các ngươi nếu là quen biết hắn thì ta sẽ không ra tay.

Lão dã nhân này tuy nói vậy nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ nóng cháy, như đang nhìn thấy một con mồi béo bở.

- Thịt tên mập mạp này... không thể ăn!

- Tổ tông, naài ăn uống thật hay! Ta có thể mang ngài đi Hỏa Lân Động hay Vạn Long Sào. Nơi đó có kỳ lân và rồng, tuyệt đối có thể ăn thoải mái!

Một đám người lập tức ngăn cản, thật sự sợ hắn ăn mất Đoạn Đức. Tuy nói tên đạo sĩ bất lương này có lai lịch quỷ dị nhưng dù sao cũng có một hồi giao tình.

Nhân Ma không nhúc nhích, đôi mắt bắn ra từng lũ tiên mang, nhìn chằm chằm chiếc kén, như muốn nhìn thấu hết thảy.

- Hắn không phải là người năm đó...

Lão dã nhân này cuối cùng lại thốt ra một câu mơ hồ như vậy.

Mọi người khó hiểu, đồng loạt nhìn về phía hắn.

- Thể thể, khí tức giống nhau nhưng linh hồn lại khác. Linh hồn này không lưu lại dấu vết tháng năm, tuổi hẳn không lớn!

Nhân Ma nói tiếp.

Mọi người ngẩn ra, cảm thấy vô cũng quỷ dị nhưng vẫn không thể nhìn thấu được.

- Chỉ bằng thân thể, người ở thái cổ kia có thể giết hắn cả ngàn vạn lần!

Đây là một kết luận khác mà Nhân Ma khiến mọi người càng thêm sợ hãi.

- Tổ tông, ngài nói là sự thật sao?!

Mọi người không kìm nổi aiật mình.

- Khối thân thể này của hắn có ván đề lớn!

Nói tới đây, ánh mắt Nhân Ma như ngọn lửa hừng hực khiến mọi người đều lui lại.

Ai cũng không ngờ được thần sắc hắn động duna, thất thố như vậy. Đây là chuyện vô cũng khó lường.

Trong cơ thể hắn có... Luân Hồi Án trong truyền thuyết, hơn nữa có tới bốn đạo!

Nhân Ma cuồng dã lộ ra vẻ khiếp sợ.