Nguyên Tư Trăn tuy là nữ tử, nhưng lại chưa bao giờ làm nữ công.

Từ khi nàng có ký ức đến giờ, chuyện may may vá vá toàn là do tiểu sư muội làm, mà nàng mỗi ngày cũng chỉ mấy chuyện lấy yêu yêu quỷ quỷ mà thôi.

Sau khi thành thân cùng Lý Hoài lại có hạ nhân hầu hạ, càng chưa từng chạm qua kim khâu, huống chi hai người bọn họ là phu thê giả, cũng không cần làm tín vật đưa tình gì.

Bây giờ muốn trong thời gian ngắn ngủi chỉ hai ngày, thêu cho Lý Hoài một cái hầu bao, Nguyên Tư Trăn thực sự là bó tay toàn tập.

Nàng nhìn đồ án uyên ương Ngọc Thu vẽ trên vải lụa, mặt mày ủ rũ nói: "Uyên ương thực sự là quá phức tạp, không bằng đổi cái khác đi?"

"Uyên ương giao cổ, chính là tượng trưng cho Vương Gia cùng Vương phi, thêu cái này là chuẩn không sai." Ngọc Thu đem châm tuyến giao vào trong tay Nguyên Tư Trăn, quả quyết nói.

Nguyên Tư Trăn oán thầm, còn uyên ương giao cổ nữa chứ, nàng cùng Lý Hoài đồng sàng dị mộng, chỉ sợ là uyên ương mổ nhau mà thôi, bất quá bây giờ Lý Hoài mất trí nhớ, chỉ có thể bị nàng mổ.

Nghĩ đến chỗ này, Nguyên Tư Trăn không hề phát giác khóe miệng mình khẽ cong, lộ ra nụ cười có chút đắc ý.

Ngọc Thu nhìn ở trong mắt, lại cảm giác nàng đang xấu hổ, mỉm cười nói: "Vương Gia có thể nhận được hầu bào Vương phi tự tay thêu, trong lòng chắc chắn vui vẻ."

Nguyên Tư Trăn dưới ánh mắt chờ đợi của Ngọc Thu, bắt đầu thêu lên đồ án uyên ương mổ nhau, à nhầm, yêu ương giao cổ trên vải lụa.

Có lẽ là trời sinh nàng không có khiếu trong lĩnh vực này, hơn nửa canh giờ sau cũng chỉ có chút ít hình dáng mù mịt.

Con chó con tai người kia ngồi xổm bên chân nàng, một mặt tò mò nhìn nàng chơi đùa.

"Ai." Nguyên Tư Trăn nhìn cây kim nguệch ngoặc trên tay, lại đưa mắt nhìn chó con, vò đã mẻ không sợ sứt, nói: "Dứt khoát thêu con chó con đi, hai cái vòng tròn rồi này, thêm bốn chân, tất cả đều là màu vàng, bớt được nhiều việc!"

"Nào có ai tặng hầu bao thêu hình chó?" Ngọc Thu vội vàng khuyên nói, " Vương phi không phải đang thêu rất..."

Ngọc Thu đưa mắt nhìn đường cong bên trên vải lụa, yên lặng đem hai chữ "rất tốt" nuốt vào trong bụng.

Nguyên Tư Trăn liếc liếc, buông đồ thêu trên tay xuống, suy nghĩ hay là hiện tại vào trong phường thị chọn cho Lý Hoài ít đồ làm lễ vật sinh thần đi, ngày mai cũng không đến nỗi hai tay trống trơn.

Nàng ôm lấy con chó con đi đến trong sân, vừa định gọi Ngọc Thu nói muốn ra cửa, con chó con trong ngực bỗng nhiên dựng đầu lên, hướng phía không trung ngửi ngửi.

"Gâu Gâu!" Nó từ trong ngực Nguyên Tư Trăn vọt ra, nhanh chóng chạy nhanh về hướng tường vây, dường như muốn chui ra ngoài, vuốt chó càng không ngừng cào tường.

"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn không hiểu sao, liền đi đến bên tường, con chó này sau khi nàng nhặt về chưa từng cất tiếng kêu lên, đây là lần đầu nghe nó sủa loạn không thôi.

Con chó kia cào tường trong chốc, lại càng không ngừng đảo quanh tại chỗ, giống như lòng nóng như lửa đốt.

"Có phải là bên ngoài có con chó cái nào không?" Ngọc Thu ở một bên đoán nói, " nhà nô tỳ trước kia nuôi chó cũng thường xuyên thế này."

Ai ngờ nàng ta vừa dứt lời, chó con bỗng nhiên quay đầu chạy tới hướng ngoài viện, một đường xuyên qua chính viện, chạy ra khỏi Tấn vương phủ.

Nó đột nhiên chạy vọt ra, bọn hạ nhân cũng không kịp chặn nó lại.

Nguyên Tư Trăn cũng không quan tâm, nàng nắm váy lên chạy theo phía sau nó, đuổi theo ra khỏi Vương phủ.

"Vương phi chờ chút!" Ngọc Thu vội vàng lấy một kiện áo choàng từ trong nhà, cũng vội vã chạy theo ra.

Hai nàng đuổi theo chó con đến bên ngoài tường vây Vương phủ, thấy nó đi lòng vòng bên tường dạo vài vòng, dường như tìm được cái gì, con mắt thẳng tắp nhìn về một phương hướng, còn chưa chờ Nguyên Tư Trăn thở một ngụm, lại co giò chạy như bay đi.

"Cái gì..." Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, con chó này dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Thấy nó vội vàng như thế, có lẽ là chủ nhân lúc trước của nó, có lẽ gặp được người kia, nói không chừng có thể biết được chuyện cái tai người này từ đâu ra.

Nàng vội vàng một đường chạy theo sau lưng chó con, từ thành bắc đến thành đông, xuyên qua mấy phường thị, mới ngừng lại trước một lối nhỏ ở phường Thực Hoá.

"Vương phi!" Ngọc Thu đuổi theo sau lưng cũng thở hồng hộc, chống nạnh tựa vào bên tường, cầm áo choàng trong tay đưa cho nàng.

Nguyên Tư Trăn vội vàng nhận áo phủ thêm, thấy chó con ở trong ngõ hẻm ngửi tới ngửi lui, nhỏ giọng nói với Ngọc Thu nói: "Có lẽ nó tìm được chủ nhân lúc trước."

Hai người đi theo sau con chó con xuyên qua hẻm nhỏ, lại đi lòng vòng lèo vèo qua mấy nhà dân trong chốc lát, cuối cùng là chó con chui qua một cái lỗ chó, chui vào bên trong tường vây.

Nguyên Tư Trăn vô ý thức liền định chui theo, nhưng nhờ Ngọc Thu cản lại, đành phải đàng hoàng đi vòng qua cửa chính.

Khi nàng thấy rõ bảng hiệu trước cửa, mới ý thức được chỗ này là một miếu Bồ Tát.

Chỉ là cái miếu này cực nhỏ, chẳng qua tiến vào xong, lại hồi lâu không thấy ai quản lý, cỏ dại rậm rạp, cảnh tượng rách nát khắp chốn.

Nguyên Tư Trăn đi vào bên trong miếu, thấy trên hương án cung phụng là Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà Kim thân của Bồ Tát thì không giống chút nào với cảnh tượng xốc xếch bốn phía, có vẻ như thường xuyên có người đến lau chùi bảo quản.

"Gâu Gâu!" Chó con đuổi tới bên trong miếu hình như lại mất dấu, nó không ngừng đảo vòng quanh hương án.

Chờ khoảng nửa nén hương, Ngọc Thu thực sự là không chờ được nữa, mới nhỏ giọng nói với Nguyên Tư Trăn: "Hay là chúng ta mang nó về đi, chỗ này nhìn cũng thấy có phần ghê rợn, hình như không giống nơi có người lui tới đâu a!"

Ngay lúc Nguyên Tư Trăn muốn ôm chó lên, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hán tử cao gầy quải hai cái bình lớn, loạng choạng đi đến.

"Quấu!" Vừa thấy được cái người này, trên lưng chó con lập tức liền dựng lông lên, nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hắn tử cao gầy giật nảy mình, trong ngôi miếu đổ nát này có con chó thì thôi đi, sao còn có hai tiểu cô nương quần áo lộng lẫy, hắn buông đòn gánh trên vai đòn xuống, híp mắt dò xét hai người Nguyên Tư Trăn.

"Đến bái Bồ Tát sao?" Hán tử cao gầy gãi đầu một cái, hỏi.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới lưu ý đến, trên đầu của hắn đang buộc một vòng vải bố, chỉ là khăn trùm đầu này hắn mang thấp hơn bình thường nhiều, nhìn qua có chút kỳ quái.

Nàng gật đầu nói: "Bái Bồ Tát."

"Ai nha, uy danh của vị Bồ Tát này thật truyền xa a!" Hán tử cao gầy xoay người mở cái bình ra, trong nháy mắt, mùi rượu tràn ra bốn phía, "Mấy tiểu cô nương các ngươi đến đây thỉnh cầu, phỏng chừng có thể thật sự cầu được lang quân như ý đấy nha! Chỉ là không biết có thể chịu nổi hay không."

Ngọc Thu nghe vậy nhíu mày, chỉ cảm thấy người này ăn nói thô bỉ, muốn kéo Nguyên Tư Trăn rời đi.

Nguyên Tư Trăn lại hỏi hắn nói: "Ngươi đem nhiều rượu như vậy làm gì?"

"Cung phụng Bồ Tát." Hân tử cao gầy sau khi mở phong liền chuyển bình rượu tới bên cạnh hương án, sau đó lại đem toàn bộ rượu rót vào cái bát nhang đang tràn đầy tàn nhang.

Ai ngờ chó con thấy cái người này lại gần, chợt xông qua, nhảy lên trên đùi hắn cắn một cái.

Người kia kêu thảm một tiếng, vội vàng buông cái bình xuống, giơ chân đá về hướng con chó con, "Súc sinh nhà ai thế này! Đáng chết!"

Nguyên Tư Trăn sợ hắn đá chó con bị thương, tiện tay thi thuật Định Thân, làm cho một người một chó bị định lại cứng ngắc chỉ trong chớp mắt, vội vàng tiến lên ôm con ôm đi.

"A nha!" Hán tử cao gầy nhìn chân của mình một chút, "Còn may hôm nay trời lạnh, mặc hơi dày!"

Hắn không hề chú ý tới, sau một phen triền đấu với chó, miếng vải bố trùm đầu trên đầu hắn bị rớt xuống, lộ ra hai lỗ tai chó lông xù không thuộc về con người.

Ngọc Thu trừng lớn mắt hít sâu một hơi, chỉ vào hai lỗ tai rũ xuống hai bên đầu hắn, hô: "Ngươi là yêu quái?"

Hán tử cao gầy vội vàng che đầu của mình lại, kinh hoàng luống cuống nói: "Ta không phải quái vật! Ta thật không phải!"

Nguyên Tư Trăn nhìn nhìn cái tai người mọc ra trên đầu con chó con trong tay mình một chút, trong lòng nháy mắt liền sáng tỏ.

Nàng vội triệt hồi thuật che mắt trên lỗ tai chó, làm lộ ra một đôi tai người, hỏi người kia: "Đây chính là lỗ tai của ngươi?"

"Cái gì..." Hán tử cao gầy dụi dụi con mắt, không thể tin được mà nhìn chó con, bỗng nhiên hô to một tiếng, khóc lên, "Ta rốt cuộc tìm được rồi!"

Hắn than thở khóc lóc quỳ trên mặt đất, hướng Địa Tạng Vương Bồ Tát dập đầu ba cái, lại đổ luôn phần rượu còn dư lại vào bát nhang hương, ngoài miệng còn nói lẩm bẩm, "Cầu Bồ Tát trả lỗ tai ta lại cho ta, cầu Bồ Tát trả lỗ tai lại cho ta!"

"Bồ Tát này đã hoán đổi lỗ tai ngươi cùng lỗ tai chó hay sao?" Nguyên Tư Trăn vuốt vuốt con chó con trong ngực, nghi hoặc hỏi.

"Cô nương có chỗ không biết." Hán tử cao gầy lau lau nước mắt, "Cái Bồ Tát này rất linh, ta lúc trước bị bệnh, lỗ tai nghe không rõ ràng, chỗ làm việc lại muốn đuổi ngồi ta.

Ta nhất thời phiền muộn, mới đến cái miếu hoang không có người này uống chút rượu, thuận đường hứa nguyện với Bồ Tát, ai ngờ ngày thứ hai tỉnh lại, trên đầu đã mọc ra cái lỗ tai chó này."

Ngọc Thu lần đầu nhìn thấy chuyện ly kỳ như vậy, trợn to mắt nhìn Bồ Tát nói: "Đây không phải trêu người sao? Bồ Tát làm sao làm vậy được?"

Nam tử cao gầy lại bái một hồi lâu, mới đứng dậy tiếp tục nói: "Đừng có bất kính, vị Bồ Tát này rất lợi hại, dù cho đổi tai ta thành tai chó, nhưng không phải như thế cũng là chữa khỏi bệnh tai của ta sao? Huống hồ ai đến bái rồi đều nói linh nghiệm.

Hoàng lão đầu xóm trên muốn nương tử trẻ tuổi, ngày thứ hai thức dậy lão bà già xọm của hắn liền trở nên thủy linh, cẩn thận nhìn lại thì đúng là cô nương bán đậu hủ bên ngõ nhỏ."

Nguyên Tư Trăn trong lòng giật mình, cái biện pháp Bồ Tát này trị tai là đổi lỗ tai, biện pháp để người ta trẻ ra đúng là đổi đầu!

"Vậy cô nương bán đậu hũ kia liền mang khuôn mặt của lão bà bà?" Nguyên Tư Trăn vội vàng hỏi hắn: "Hoàng lão đầu ở chỗ nào?"

"Xuỵt!" Hán tử cao gầy cho là nàng là muốn đi chứng thực, sợ làm cho Hoàng lão đầu không cao hứng, còn nói thêm: "Chuyện ta nói đều là thật, các ngươi mau đưa con chó cho ta, ta trả lại cho Bồ Tát!".