Đêm hôm ấy, khách làng chơi ở hoa lâu phường Tuyền có chút bị nhiễu loạn, có một vị khách quần là áo lụa bị người đập gãy nát chân nhét vào trong vườn, mãi đến rạng sáng canh ba mới được phát hiện.

Vị khách quần là áo lụa kia không biết đắc tội người nào, xương đùi bị đập gãy thành mấy đoạn, sợ là cả năm tiếp theo chắc không thể xuống đất được.

Mặt Lý Thanh trắng bệch, nghiêm nghị nằm ở trên giường, đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, miệng còn nói lẩm bẩm.

Lão thái giám một mực hầu hạ hắn thay hắn lau mồ hôi, đầy mắt đau lòng nói: "Điện hạ, cố nhịn thêm một chút, thái y lập tức tới ngay."

"Chân...!Chân...!Đổi chân." Lý Thanh nắm lấy tay hắn, thần chí có chút không minh mẫn lắm.

"Lão nô biết, nhưng vị đại nhân kia không biết đi đến nơi nào, cũng chỉ có thể để thái y giảm đau cho điện hạ trước vậy."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác được phía sau chợt thoảng lên một trận gió mát, lão thái giám quay đầu nhìn lại, lại suýt chút bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngất đi.

Chỉ thấy trong phòng có một quái vật đầu rồng thân người đang đứng, sau lưng còn vung vẩy cái đuôi rồng thật dài, trong tay hắn còn ôm một cặp chân có chút nghiêng lệch, trong mắt rồng lộ ra thần sắc dò xét.

"A nha, Long Vương Gia gia rốt cục trở về, điện hạ chúng ta sắp chịu không được nữa rồi!" Lão thái giám đã gặp quái nhân này mấy lần, nhưng mỗi lần gặp lại vẫn bị giật mình, lần này vì chân Lý Thanh, hắn đành phải cưỡng ép dằn xuống sợ hãi trong lòng, tiến lên thỉnh cầu.

Hai mắt Lý Thanh sáng lên, nhìn chằm chằm cặp chân trong tay hắn, lập tức chống thân thể rướn người lên hô: "Nhanh đổi về cho ta! Ta muốn đau chết rồi!"

"Bị làm sao vậy?" Quái nhân kia há miệng ra liền nghe mùi rượu ngút trời, thanh âm khàn khàn như lão hán bảy mươi.

Lão thái giám tiến lên phía trước nói: "Có tặc tử hại điện hạ, đập gãy chân điện hạ."

Ai ngờ quái nhân kia nghe xong lại cất tiếng cười to, bước chân còn có chút bất ổn, "Thú vị, thú vị nha, hoàng tử mà cũng bị người ta đánh gãy chân, thật sự là lần đầu mới thấy."

"Mau đưa chân cho ta!" Ngũ quan Lý Thanh vặn vẹo thành một cụm, cắn răng hô, " ta thật sự sắp đau chết rồi đây này!"

"Ngươi kêu một tiếng Long Vương gia gia cho ta nghe một chút, ta liền đổi cho ngươi." Cái đuôi rồng sau lưng quái nhân lắc lắc, dường như tâm tình thật tốt.

Lý Thanh thoáng chần chờ, liền không thèm để tâm đến thân phận hoàng tử của mình nữa, than thở khóc lóc hô: "Gia gia, Long Vương Gia gia! Mau đem chân của ta cho ta!"

"Điện hạ..." Lão thái giám ở một bên đau lòng nhìn hắn, bất mãn trừng mắt nhìn cái "Long Vương Gia gia" này.

"Tốt tốt tốt!" Quái nhân bỗng nhiên há lớn miệng rồng, trực tiếp nuốt cặp chân trên tay vào trong bụng, lại đi đến trước mặt Lý Thanh, cười hì hì nói: "Gia gia liền đổi chân cho tôn tử ngoan nha."

Lý Thanh vội vàng nhắm chặt hai mắt, một luồng khí tức tanh hôi xông vào mũi, chỉ cảm thấy tất cả thanh âm bên tai đều biến mất, mình bị nuốt vào trong một mảnh hư vô, thật lâu, bên tai mới vang lên thanh âm khàn đục của thái giám, "Điện hạ khỏe rồi!"

Lý Thanh nhìn nhìn cặp chân vặn vẹo của mình, đau đớn đến tê tâm liệt phế đã tan thành mây khói, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người vô lực co quắp ngã xuống giường.

"Nhanh kể ta nghe một chút, tại sao lại bị người đánh gãy chân?" Quái nhân miệng rồng còn đang không ngừng nhấm nuốt, dường như đang thưởng thức cái mỹ vị gì.

"Nhất định là tên thất phu Lý Hoài kia!" Nắm tay Lý Thanh nện một cái lên ván giường, hung ác nói: "Nhất định là hắn trả thù ta đùa giỡn Vương phi hắn!"

Quái nhân nghe xong lời này, lại mừng rỡ vỗ tay, "Người này thật đủ hung ác, ta thích! Ngươi đã nghĩ kỹ làm thế nào trả thù chưa?"

Lý Thanh sững sờ, bên trong ánh mắt có một vẻ bối rối, lại rất nhanh bị cơn tức giận che mất.

Nhưng biến hóa trong một chớp mắt này đều bị quái nhân nhìn ở trong mắt, mặt hắn lộ vẻ khinh bỉ nói: "Ngươi không dám hay sao? Không phải nói còn muốn thay thế lão tử ngươi làm hoàng đế, chút chuyện nhỏ này cũng không dám?"

"Ai nói ta không dám, ta chỉ là chưa nhớ ra mà thôi!" Lý Thanh đỏ mặt lên, hô: "Nếu như Lý Hoài xem Vương phi hắn như bảo bối vậy, ta liền càng muốn nàng ta!"

"Ngươi muốn như thế nào?" Quái nhân có chút hăng hái hỏi thăm.

Đáy mắt Lý Thanh hiejn lên vẻ lo lắng, tay hắn dùng sức bóp lấy ván giường, hồi lâu cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hắn đúng là muốn quái nhân dùng biện pháp đổi thân thể này, canh theo diện mạo ngũ quan của Tấn Vương phi, lọc các chi tiết giác quan, tạo ra một nữ tử tương tự Vương phi, chắp vá hưởng lạc.

Ai ngờ quái nhân nghe vậy lại cực kỳ thất vọng, cười nhạo một tiếng nói: "Lừa mình dối người."

"Vậy...!Vậy ta sẽ để cho Lý Hoài biết việc này, cho hắn tức gần chết, dù sao hắn chỉ dám đập gãy chân của ta, làm sao dám lấy mạng của ta!"

Quái nhân ợ một ngụm hơi rượu, lảo đảo đi ra ngoài cửa, "Biện pháp này cũng...!Miễn miễn cưỡng cưỡng đi."

"Ngươi đi đâu vậy!" Lý Thanh sợ hắn thất vọng với mình nên muốn rời đi, vội vàng hô.

Quái nhân quay đầu nhìn hắn một cái, yếu ớt nói: "Trả chân mẫu thân ngươi lại."

Dứt lời, cái tên quái nhân đầu rồng thân người này liền hóa thành một sợi khói xanh, bay ra khỏi dinh thự của Lý Thanh, trôi về hướng cung Đại Minh đèn đuốc sáng trưng.

"Nương nương, nên tắt đèn rồi." Nha hoàn cách rèm cừa lên tiếng nói với Tương Phi nương nương đang nằm ở trên giường.

Hồi lâu, mới nghe thanh âm Tương Phi nhỏ như muỗi kêu truyền đến, "Ngươi lui xuống trước đi, tự ta tắt."

Nha hoàn dù trong lòng có nghi hoặc, vẫn nghe theo lời bà phân phó lui xuống, nàng vừa khép lại cửa phòng, liền thấy ánh nến trong phòng tắt đi.

"Ngươi rốt cục đến rồi." Tương Phi khó khăn từ chống thân ngồi lên trên giường, nếu như nha hoàn kia vẫn còn ở đây, chắc chắn kinh ngạc phát hiện, dưới đầu gối Tương Phi nương nương hiện giờ đang trống rỗng, chỗ vốn dĩ là chân chỉ có thể nhìn thấy những nếp uốn mềm như tơ.

"Chân này của ngươi đã bị người ta đập gãy nát, ngươi còn muốn gắn trở về?" Thanh âm khàn khàn mang theo trêu chọc vang lên.

Tương Phi giật mình, chân của bà ta bị đập nát, chẳng phải là Thanh nhi bị tội rồi?

"Sao lại như thế!" Bà liền vội vàng hỏi.

"Hắn nói là bị cái tên gọi là Lý Hoài kia đập nát." Quái nhân lơ đễnh đem chuyện Lý Thanh đùa giỡn Tấn Vương phi rồi bị đánh gãy chân nói ra.

Tương Phi nghe vậy giận dữ, "Mẹ hắn khi còn sống thì ức hiếp ta, sau khi chết con trai của ả còn bắt nạt nhi tử ta, thực là đáng ghét! Mối nợ này nhất định phải đòi lại!"

Quái nhân kia thấy mẫu thân Lý Thanh thần sắc tàn nhẫn, dường như còn quyết đoán hơn Lý Thanh nhiều, lại hào hứng hỏi, "Ngươi muốn đòi lại thế nào, nói nghe một chút! Nếu thú vị, ta liền giúp ngươi!"

Tương Phi hoài nghi đánh giá quái nhân đầu rồng mình người trước mắt, bà không xác định được tên quái vật này có thể tin được hay không, nhưng hắn xác thực có bản lĩnh thay đổi thân thể người, trong lòng xoắn xuýt một phen, sau đó mới hung ác hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: "Bản lĩnh của thần tiên thông thiên, ta có một kế này, vừa có thể giúp Du nhi của ta một chút, lại có thể trút giận thay cho Thanh nhi của ta, không biết thần tiên có nguyện giúp đỡ?"

Quái nhân tiến đến trước mặt Tương Phi, kề tai nghe bà nói xong, trong mắt rồng hiện ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, "Hay đấy, thú vị, rất thú vị, khi nào thì thi kế?"

"Hai ngày sau là sinh thần Lý Hoài, chính là cơ hội tuyệt hảo."

"Vậy một lời đã định!" Quái nhân vỗ bàn tay xuống, vừa muốn hóa thành khói biến mất, chợt nhớ tới mục đích ban đầu, vội vàng nói: "Cái chân gãy này gươi còn muốn hay không?"

Sắc mặt Tương Phi trắng nhợt, hồi lâu mới cắn cắn môi nói: "Đương nhiên muốn."

Quái nhân kia không hiểu nhân tình, mấy ngày nay hắn lượn lờ trong chốn phường thị, ngược lại là học xong cái từ gọi là "Nghĩa khí", hắn chỉ cảm thấy mẫu thân Lý Thanh đúng là người có nghĩa khí, thú vị hơn cái tên Lý Thanh kia nhiều.

Hắn không đợi Tương Phi phản ứng, liền há miệng rồng nuốt toàn bộ bà ta vào, khi phun ra trở lại, cặp kia chân gãy đã trở lại trên người Tương Phi.

"Ưm!!" Một cơn đau đớn kịch liệt tiến vào đùi Tương Phi, bà phải mất sức lực thật lớn mới không để cho bản thân mình la lên,đợi qua một lúc mới bình tĩnh lại được, vừa định lại dặn dò quái nhân kia vài câu, nhưng chỉ thấy trong phòng không có một ai.

Quái nhân hóa thành một sợi khói xanh phiêu đãng trong hoàng cung, mưu đồ của bà Tương Phi kia rất được lòng hắn, nghĩ đến vở kịch hai ngày sau, trong lòng của hắn lại có chút nôn nóng không muốn chờ đợi.

Lúc hắn bay tới một trong một viện không biết là nơi nào, thấy giữa viện có đặt một chum đựng nước, trong chum nước nuôi mấy con cá chép vàng, bên cạnh còn có mấy con chim sẻ đang nhảy nhót.

Bởi vì hôm nay uống rượu rất nhiều, hắn chợt thấy khát nước khó nhịn, chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền Hóa Thần thành bộ dáng đầu rồng thân người, mở to cái miệng rồng nuốt hết cái chum nước vào bụng, đợi đỡ khát nước mới phun ra.

Hắn đi không lâu, một tiểu thái giám đi tiểu đêm đi ngang qua trong viện, thấy chum nước trong viện bị dời vị trí, đi đến phía trước nhìn một cái, lại nhìn thấy có một con cá chép vàng mọc ra hai cánh ở dưới đáy chum.

Trên mặt tiểu thái giám không có một tia kinh ngạc, hắn lạnh lùng đưa tay nắm con cá chép đang giãy đành đạch lên, lại sờ sờ đôi cánh ướt đẫm của nó, mới ngẩng đầu nhìn tứ phương lên không trung.

Ánh trăng chiếu vào trên khuôn mặt thanh tú của hắn, lại nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt, một hồi lâu, mới nghe hắn thấp giọng nói câu: "Nơi này thật tốt.".