Hà Hòa nghĩ ngợi lung lắm, một hồi lâu sau mới nghĩ thông toàn bộ ý của Chu Dục nói. Hiểu rốt ráo rồi, cậu không thể không thừa nhận Chu Dục nói cũng có lý. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của anh lúc đó có lẽ mình cũng sẽ hành động tương tự thôi. Nói thẳng ra “Tôi là XXX, là người quen cũ của cậu, cậu không nhớ tôi sao” có khi còn làm người ta thấy khả nghi hơn.

Như vậy thì những chuyện tiếp diễn sau đó cũng có thể thông cảm được phần nào.

Dù sao anh không nói ra sự thật cũng vì có điều khó nói.

Hà Hòa hơi xoắn xuýt, không biết có nên tiếp tục tức giận hay không. Cuối cùng vẫn là lòng hiếu kì chiến thắng tất cả. Cậu không nén được hỏi: “Là anh…thật sao?” Sau đó cậu lại thắc mắc: “Sao hình như người nhà họ Hà cũng không biết anh vậy?” Cứ cho là sau khi lớn lên ngoại hình Chu Dục thay đổi đi thì tên họ cũng đâu có khác gì?

Chu Dục nghe câu hỏi của cậu liền biết ngay cậu đã nguôi giận chuyện mình lừa gạt, thầm tạ ơn trời đất, cười nói: “Lúc đó sức khỏe anh không tốt lắm, chỉ ở loanh quanh trong nhà, rất hạn chế đi ra ngoài nên nhà bên đó không hề biết anh là ai. Còn em hả? Có một lần anh đang ngồi phơi nắng trong sân thì đột nhiên nghe được tiếng khóc thút thít trong lùm cây gần đó. Anh đi qua xem thử thì suýt sợ muốn xỉu, ở đâu ra một đứa bé con ngồi chóc ngóc trong đó khóc thê khóc thảm như con mèo hoa. Thế là anh lượm đứa nhỏ đó về chơi.”

Anh vừa nói vừa khởi động xe, mặt mày tươi như hoa.

Hà Hòa càu nhàu trong bụng, lượm về chơi cái đầu anh.

“Thế rồi từ đó chúng ta mới quen nhau hở?”

“Ừm, sau đó em thường hay lẻn qua nhà anh chơi. Mỗi buổi chiều anh đều dặn người làm nấu đồ ăn ngon chờ em qua. Nếu như em không đến thì anh sẽ đưa đồ sang nhà em. Người nhà họ Hà không biết anh nhưng cũng chỉ cho rằng anh là một đứa con nít cùng lứa với em thôi nên không thèm để tâm hay ngăn cản gì. Hà Kỳ Hâm và một người chị họ nào đó của em cũng từng tò mò muốn theo dõi em để xem anh là ai nhưng đều bị anh ngăn lại hết.”

Chu Dục chậm rãi kể lại chuyện xưa, Hà Hòa nghe chỉ cảm thấy như đang nghe kể về một người nào khác vậy, không có ấn tượng gì. Nhưng sau đó ngẫm lại thì hình như lại có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Cậu nghe được sự vui vẻ trong giọng nói của Chu Dục, chợt hỏi: “Có phải lúc đó người nhà họ Hà rất ghét tôi không?”

Chu Dục ngừng một lát mới nói: “Ừ. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến em. Do chính bọn họ xử lý không tốt mối quan hệ của hai nhà, rõ ràng có thù oán từ trước mà cứ phải khăng khăng kết thông gia làm cái gì kia chứ? Cha mẹ em không làm gì được bèn trút giận lên đầu em, vô lý không nói nổi. Mà anh…phải chi lúc đó anh dẫn em theo thì tốt rồi.”

“Anh rời đi lúc nào? Tại sao lại phải đi? Chúng ta đã chơi với nhau bao lâu?”

Hà Hòa hỏi tới tấp mấy câu hỏi, Chu Dục đều tỉ mỉ trả lời hết.

Mà lúc này, chuyện của hai người cũng bị đồn ầm lên. Mọi người đều kinh ngạc, người thấp thỏm lo âu ngoài nhà họ Hà ra còn có nhà họ Hạ nữa.

“Ông nói cái gì? Thằng nhóc đó vịn được người nhà họ Chu? Nhà họ Chu nào?” Hạ Thiên Trà đang làm móng sửng sốt đến suýt nữa đã ném điện thoại đi mất, lớn giọng đến nỗi mọi người đều quay đầu nhìn bà ta, thậm chí có người lộ vẻ chê trách. Nhưng Hạ Thiên Trà không còn tâm tình đâu mà để ý đến người khác. Sau khi nghe xong đầu đuôi mọi chuyện bà ta liền bảo thợ làm móng làm nhanh nhanh lên, xong rồi vội vàng bỏ đi như ma đuổi.

Mà Hạ Thiên Nhuế còn biết tin sớm hơn em gái mình. Bà ta đang ngồi ở phòng khách nghĩ vẩn vơ đủ chuyện, đôi mày nhíu chặt lại, trợ lý của bà ta thì ngối đối diện.

“Tổng giám đốc, chị xem chúng ta có cần làm gì không?”

Hạ Thiên Nhuế định thần lại, trấn tĩnh nói: “Đây cũng không hẳn là tin tức xấu, mấy năm nay tôi không có mâu thuẫn gì với Hà Hòa. Người đang nhức đầu phải là nhà họ Hà mới đúng. Hà Hòa đã đáp lên thuyền của nhà họ Chu, nếu bây giờ nó muốn làm khó dễ ai thì chắc chắn nhà họ Hà mới là sự lựa chọn hàng đầu.”

Trợ lý lại dò hỏi: “Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên thôi sao?”

Hạ Thiên Nhuế hơi mệt mỏi, day day trán, thở dài. “Để tôi thử liên lạc hẹn nó ra nói chuyện xem sao.”

“Nó” ở đây đương nhiên là chỉ Hà Hòa.

Trợ lý gật đầu: “Theo tin tức tôi nghe ngóng được thì cậu Chu kia vô cùng yêu thương cậu Hà, hai người họ đã quen nhau từ hồi còn ở thành phố H. Lần này cậu Chu trở về chính là để dẫn cậu Hà đi gặp người lớn trong nhà.”

Một khi hai người chính thức xác nhận quan hệ hay thậm chí là kết hôn thì giá trị con người của Hà Hòa chắc chắc sẽ tăng lên đáng kể, không còn là đứa cháu chỉ cần chia chút hoa hồng để trấn an là được. Mà ngược lại, Hà Hòa sẽ trở thành đối tượng mọi người chỉ muốn lấy lòng chứ không dám đắc tội.

Cũng may nhà họ Hạ không giống với nhà họ Hà, đắc tội Hà Hòa không chừa mặt trận nào. Hơn nữa nói gì thì nói, Hạ Thiên Nhuế vẫn là mẹ ruột của Hà Hòa, giữa mẹ với con còn có thể có mâu thuẫn gì lớn hay sao?

Trợ lý rất lạc quan, nhưng Hạ Thiên Nhuế thì không được như vậy. Tuy rằng bà ta chưa từng xung đột gì với Hà Hòa, nhưng cũng chẳng có tình cảm gì đáng nhắc tới. Bà ta chưa bao giờ quan tâm đến cậu. Ngày xưa lúc Hà Côn Minh đánh chửi cậu bà ta thờ ơ mặc kệ, sau đó cả nhà họ Hà hợp mưu lại lừa gạt cậu bà ta cũng chẳng thèm giúp đỡ gì, ngay cả đến lúc Hà Hòa trở mặt với bên kia Hạ Thiên Nhuế cũng chẳng hề nhúng tay.

Bà ta không thèm đếm xỉa tới là bởi vì Hà Hòa nắm cổ phần nhưng không có quyền định đoạt nó, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề. Mà bà ta tin rằng dù Hà Hòa có đủ tuổi kết hôn đi nữa cũng sẽ nuốt không nổi 10% cổ phần kia.

Bà ta không thích đứa nhỏ đó, trước giờ luôn không thích, càng không muốn nghe gì đến chuyện liên quan tới nó.

Nhưng mà bây giờ bà ta lại không có cách nào làm lơ cậu nữa.

Sau khi trợ lý đi về, Hạ Thiên Nhuế vẫn ngồi ngẩn người trên sô pha. Lúc này, Hạ Tình lặng lẽ đi tới. “Mẹ.”

Hạ Thiên Nhuế mỉm cười: “Tiểu Tình.”

Hạ Tình dựa vào người mẹ cô ta, hỏi: “Mẹ, việc của anh cả rất phiền sao?”

Hạ Thiên Nhuế vuốt tóc cô ta, không nói gì.

Hạ Tình không nghe được câu trả lời, lại hỏi tiếp: “Cậu Chu gì đó rất có vai vế sao? Trước giờ có nghe ai nhắc đến đâu chứ.”

Hạ Thiên Nhuế cảm thấy con gái cũng đã trưởng thành, cũng cần biết vài chuyện của người lớn rồi. Bà ta nói: “Cậu ta tên là Chu Dục. Cha cậu ta từng là đứa con được ông Chu yêu thương nhất, rất có tài kinh doanh. Việc làm ăn của nhà họ đạt được tầm cao như bây giờ có không ít công lao của cha cậu ta trong đó. Mẹ cậu ta từng là đội trưởng đội phòng chống ma túy, bây giờ đã trở thành cục trưởng Cục công an thành phố H.”

Hạ Tình trợn tròn mắt: “Gia thế thật khủng đến như vậy sao?”

Đêm nay Chu Dục chắc chắn trở thành đề tài bàn tán của rất nhiều người.

“Thật không ngờ cậu ta lại trở về đây.”

“Về cũng có ích gì đâu. Nhà họ Chu làm gì còn vị trí nào cho cậu ta? Năm xưa Trần Kính Vân mang cậu ta đi có nói sẽ từ bỏ quyền thừa kế, ngay cả tên cũng sửa lại còn gì.”

“Quyền thừa kế quan trọng như vậy sao? Mấy người không nghe chính miệng Chu Thịnh nói cậu ta được ông nội cưng nhất hả? Lại thêm được người thừa kế đương nhiệm công nhận nữa, chẳng phải tốt hơn nhiều so với chuyện đâm đầu đi đấu đá tranh giành tài sản với Chu Thịnh hay sao?”

“Đừng có mở miệng ra là nhà họ Chu mãi nữa. Cho dù không có nhà họ Chu chống lưng thì Chu Dục kia cũng không phải dạng vừa đâu. Mấy người không nghe nói sao? Cậu ta tự mình mở một công ty lớn, sáng chế ra con chip theo dõi định vị gì đó, được mấy ở trên coi trọng lắm, còn hợp tác làm ăn nhiều lần rồi nữa. Ai mà muốn gây sự với cậu ta thì mấy ông kẹ đó là người đầu tiên nhảy dựng lên đó.”

“Thiệt không đó?”

“Chậc chậc, quả nhiên không hổ là người nhà họ Chu. Thấy cậu ta về không biết có bao nhiêu người chờ hóng kịch hay, mà bây giờ tình tiết đảo ngược hẳn, coi bộ lần này nhà họ Chu như hổ thêm cánh thì có.”

“Cái đứa nhóc nhà họ Hà kia may thật, coi như đời này vớ bẫm rồi còn gì.”

Hà Hòa – kẻ vớ bẫm – lúc này cũng không có ý thức gì về chuyện vớ bẫm hết. Cậu không thèm để ý đến ánh mắt năn nỉ của Chu Dục, mặc cho anh cam kết là chỉ đơn thuần tán gẫu trò chuyện, chỉ vì muốn ở bên cậu nhiều hơn mà thôi, cậu vẫn cứ tuyệt tình từ chối lời gạ gẫm qua đêm của anh. Hà Hòa cương quyết bảo anh đưa mình đến chỗ của Văn Duyên.

Chu Dục: “…”

Chu Dục ai oán sầu thảm nói: “Em không thật sự muốn kết hôn với cái người đó đó chứ? Anh nói cho em biết, anh sẽ tới phá đám cho em coi.”

Chu Dục bu lại tự tiến cử bản thân: “Nếu em muốn xử lý mớ cổ phần kia thì cưới anh nè. Anh đẹp trai, gia đình cũng khá, biết bao nhiêu người thèm muốn chết mà không được đó, cưới anh rồi ai cũng hâm mộ em luôn.”

Hà Hòa liếc xéo anh một cái, không thèm nói chuyện với người mặt dày nữa, mở cửa xuống xe.

Chu Dục vội vàng đi theo xuống, lúc đưa cậu lên lầu còn chưa từ bỏ, lải nhải liên tục, nhân lúc Văn Duyên ra mở cửa mà trừng người ta muốn nứt mắt, xong rồi mới rầu rĩ đi về.

Hà Hòa đứng bên cửa sổ nhìn theo xe của Chu Dục từ từ khuất xa, không kìm được cười ngọt ngào.

Văn Duyên dĩ nhiên cũng biết được những chuyện đã xảy ra tối nay, cười cười chọc ghẹo cậu: “Bây giờ chắc không cần anh đi đăng ký chung nữa rồi chứ gì?”

“Vâng.” Hà Hòa cũng không thèm ngại ngần gì nói thẳng.

Chu Dục đã gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy, bây giờ ai ai cũng biết hai người là một đôi. Nếu bây giờ mà cậu còn đi kết hôn với người khác thì có khác gì vả cho Chu Dục một cú trời giáng đâu. Hà Hòa hết sức nghi ngờ là Chu Dục cố ý làm thế để chặn hết đường lui của mình.

Lẽ ra cậu nên tức giận mới phải, nhưng sau khi biết được chuyện anh là người bạn hàng xóm chơi cùng lúc nhỏ bị mình lãng quên thì cậu không giận anh nổi nữa.

Văn Duyên thở dài, vừa thật lòng mừng thay cho cậu em long đong lận đận, vừa đau đớn trong lòng vì mười triệu đã vỗ cánh chia xa.

Hà Hòa đi vào bếp, múc một muỗng đường cát trắng ngậm vào miệng. Ngọt, ngọt tới nỗi hóa chua luôn, cậu nôn khan rồi phun ra hết.

Cậu bình tĩnh súc miệng, mặt mày vô cảm. Vừa rồi lúc ở trên xe Chu Dục có nói khi còn bé cậu thích ăn bánh ngọt nhất. Chu Dục thường xuyên dặn người làm chuẩn bị đồ ngọt cho Hà Hòa, nhưng lạ là bây giờ Hà Hòa lại không tài nào ăn ngọt được. Nếu chỉ là vị ngọt thanh vừa phải trong các món mặn thì không sao, nhưng đồ ngọt thì Hà Hòa hoàn toàn không nuốt nổi.

Rốt cuộc tại sao mình lại mất trí nhớ?

Có lẽ phải đi hỏi người nhà họ Hà mới biết được đáp án, nhưng cậu không hề muốn gặp lại đám người chỉ biết có dối trá kia nữa.

Ngoài người nhà họ Hà ra, có lẽ chỉ còn một người duy nhất trên đời biết được sự thật.

Hà Hòa đang định tìm dịp nào gặp người kia hỏi cho ra lẽ, còn chưa kịp đi thì người nhà của bà ta đã tự vác mặt tới.

Hà Hòa nhìn người đàn bà tỏ vẻ ta đây là bà chủ nhà giàu trước mặt, khẽ nhíu mày, mà trong khi đó, bà ta còn không biết quan sát tình thế mà cười nịnh nọt suốt: “A Hòa, dì là dì của con nè, chắc con không nhớ rõ dì đâu hả? Haai, khi con còn nhỏ dì còn ẵm con trong lòng đó, chỉ tiếc không biết tại sao mà mẹ con lại không thích người khác tiếp xúc nhiều với con.”

Hạ Thiên Trà vừa nói vừa thở dài, chẳng qua chỉ là muốn châm ngòi khiến Hà Hòa xích mích với Hạ Thiên Nhuế rồi thừa cơ bắt quàng làm họ đây mà.

Hà Hòa nghe bà ta ca một bài, cũng biết được chút chút về tình hình bên nhà họ Hạ. Ngồi nghe cả buổi xong cậu lịch sự tiễn khách đi, không cho bà ta cơ hội dây dưa nào.

Bà dì vừa mới đi thì bà mẹ tìm đến.

Vừa gặp mặt, Hạ Thiên Nhuế như vừa cảm khái vừa thảng thốt nhìn Hà Hòa: “Mới chớp mắt đây thôi mà con đã lớn thế này rồi.”

Hà Hòa cười tỉnh bơ: “Bà Hạ, trò lấy tình thân ép người đám người nhà họ Hà đã dùng nát rồi, không lẽ mẹ còn muốn dùng lại nữa à?”

Khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng của Hạ Thiên Nhuế cứng đờ, quả nhiên bà ta không tài nào thích đứa con trai này được.

Bà ta cười cười: “Vậy chi bằng chúng ta nói thẳng đi, con dự định làm thế nào với cổ phần của Hạ thị?”

“Mẹ hi vọng tôi làm thế nào?”

“Nếu có thể, đương nhiên ta hi vọng con vẫn giữ cổ phần lại cho mình.”

Hà Hòa hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng Hạ Thiên Nhuế cũng sẽ ra điều kiện để mua lại cổ phần chứ, nhưng rất nhanh cậu liền hiểu được uẩn khúc trong đó. Bây giờ cậu và Chu Dục đã coi như dính chặt với nhau rồi, nếu cậu không bán cổ phần đi, vẫn luôn là một trong những cổ đông của Hạ thị thì chẳng khác gì Hạ thị cũng có quan hệ với Chu Dục, từ đó bắc cầu sang cả nhà họ Chu.”

Hà Hòa bật cười: “Bà Hạ tính kế cũng được lắm.”

Hạ Thiên Nhuế nói: “Mỗi năm không cần làm gì mà vẫn được chia mấy trăm triệu tiền hoa hồng không tốt hay sao? Công ty nhà ta tuy kém nhà họ Chu thật nhưng dù gì cũng là một trong những xí nghiệp hàng đầu ở đất này. Cầm trong tay cổ phần của Hạ thị thì đương nhiên giá trị con người của con cũng tăng theo.” Hạ Thiên Nhuế hiện giờ trông không khác gì một người làm ăn, đang đưa ra các loại ích lợi để lôi kéo đối tác cùng lên chung một con thuyền với mình. “Đối tượng của con là người nhà họ Chu, nếu trong tay con không có gì đảm bảo thì khó tránh khỏi bị người ta coi nhẹ, ta nói đúng không?”

Hà Hòa nhìn khuôn mặt người mẹ xa lạ này, nhìn vẻ khôn khéo lọc lõi không giấu được của người làm ăn trong mắt bà, cười nhạt: “Đúng vậy.”

Hạ Thiên Nhuế cũng cười.

“Nhưng mà trước khi bàn chuyện làm ăn tôi có chuyện muốn hỏi bà.”