Hai người anh tới tôi đi vài câu, Chu Dục được Hà Hòa tạm thời nhượng bộ. Anh nắm tay Hà Hòa mãi không chịu buông, mà hành động thân mật này đương nhiên là bày ra trước mặt tất cả các quan khách.

Người nhà họ Hà vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc nhìn hai người chòng chọc. Hà Kỳ Hâm là người đầu tiên không nhịn được hỏi: “Hai người…”

Chu Dục vẫn nắm chặt tay Hà Hòa, liếc nhìn gã, vừa đắc ý vừa khoe khoang như gặp được việc gì nở mày nở mặt lắm vậy: “À, để tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn trai của A Hòa, A Hòa không có nói với người trong nhà sao?”

Lúc Chu Dục nói ra hai chữ “bạn trai” Hà Hòa hơi giật mình, nhưng cũng không có phản bác. Nếu đã chấp nhận đứng ở đây, để cho anh nắm tay lôi kéo mà lại chấp nhặt chuyện đó thì quá soi mói rồi, không khéo còn cho người khác cơ hội để chỉ trỏ.

Hà Hòa lạnh nhạt nhìn thoáng qua những người nhà họ Hà bị Chu Dục làm hết hồn, trong lòng cũng khá là hả hê.

Cậu nghĩ thầm quả nhiên làm người ai cũng có chút lòng ham thích hư vinh. Không thể không thừa nhận dù cậu không muốn dây dưa với Chu Dục nữa, cũng không hám cái danh bạn trai của cậu Chu, nhưng khi nhìn thấy những người này vì câu giới thiệu của anh mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hối hận, ghen ghét, bất ngờ…cậu vẫn cảm thấy sung sướng vì bọn họ khó chịu.

Cậu nhẹ nhàng trả lời: “Không cần nhắc với họ làm gì.”

Thấy Hà Hòa không phản đối xưng hô này, Chu Dục mừng thầm trong bụng.

Hai người đứng cùng nhau, Chu Dục cao hơn Hà Hòa một chút, dáng người cũng rắn rỏi hơn, nhưng hai người đều dong dỏng cao, mặt mày lại tuấn tú khôi ngô, đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi vừa lứa. Vì vậy, không có ai nghi ngờ lời Chu Dục vừa nói.

Chu Dục nhìn lướt qua những biểu cảm phong phú của mọi người, cảm thấy mục đích hôm nay tới đây đã đạt được, không muốn cà kê thêm nữa bèn gật đầu với Chu Thịnh: “Anh, em với Hà Hòa có việc phải đi trước đây.”

Chu Thịnh nghe vậy cũng quay đầu lại nói với ông nội Hà: “Quà mừng đã đưa xong, tôi cũng xin phép tạm biệt tại đây.” Nói rồi anh cũng đi một lượt với cậu em mình và Hà Hòa luôn, mà Hà Hòa còn chưa kịp chào hỏi gì người trong nhà đã bị xách đi. Hai đứa cháu trai nhà họ Chu cứ như là đến đây chỉ để rước Hà Hòa đi thôi vậy.

Người nhà họ Hà vừa rồi có bao nhiêu kích động khoái trá thì bây giờ có bấy nhiêu xấu hổ, không những thế mà còn có cảm giác nơm nớp lo lắng.

Hà Hòa vậy mà có quan hệ với người nhà họ Chu, thậm chí còn là bạn trai của cậu Chu kia? Hơn nữa quan hệ chắc phải vững chắc lắm mới có thể khiến Chu Thịnh tự mình đến đây một chuyến, mà bọn họ thì sao, đã hoàn toàn đắc tội với Hà Hòa từ lâu.

Những ý nghĩ này hiện đang chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của người nhà họ lúc này, cho nên cả nhà từ nhỏ đến lớn dù cho biểu cảm có khác nhau thì cũng chẳng có cái nào đẹp đẽ hết, người này tệ hơn người kia. Một bữa tiệc mừng thọ náo nhiệt cứ thế mà trở nên hỏng bét.

Mà những khách mời lúc nãy còn hâm mộ biết bao nhiêu, bây giờ thì chỉ còn lại thái độ hóng hớt, quả là một cú best vả mặt. Người bình thường có thể bám càng cậu Chu đã khiến người ta phải trầm trồ rồi, chưa nói tới được thừa nhận là bạn trai chính thức, chỉ làm tình nhân thôi cũng không thiếu người thèm nhỏ dãi. Bây giờ cậu Hà lại được người ta nâng niu trong tay thế kia, nhưng mà xem ra đối với người nhà họ Hà thì đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì cho cam.

Những người đang hợp tác làm ăn với nhà họ Hà đã bắt đầu dao động, nhưng không ai lộ ra mặt, chỉ cần trao nhau một ánh mắt là đã đủ hiểu rồi.

Bên kia, hai anh em họ Chu và Hà Hòa ra khỏi biệt thự, tuy rằng chỉ có hai người đi nhưng số lượng xe hộ tống lại không ít. Chu Thịnh ngồi lên một chiếc xe giữa đoàn, không đi ngay mà nhìn ra nói với Hà Hòa đứng cạnh xe: “Mấy năm nay Chu Dục lăn lộn ở bên ngoài nhiều nên tính cách hơi bất bình thường, cách xử lý vấn đề cũng không giống người ta. Nhưng tâm địa nó không xấu, cũng thật lòng thật dạ với cậu. Anh đây lần đầu tiên nhìn thấy nó mất ăn mất ngủ một người như vậy, cho nên nếu nó có làm cậu phật ý thì mong cậu xử khoan hồng cho nó với.”

Hà Hòa đương nhiên đã từng nghe đến danh tiếng nổi như cồn của Chu Thịnh, một người nhân vật sừng sỏ như vậy mà lại thân thiện ôn hòa thế này, thậm chí còn nói lời ra chiều nhờ vả mình làm Hà Hòa có phần ngạc nhiên.

Chu Thịnh còn chưa nói hết lời, Chu Dục đã mau mắn đuổi người ta: “Được rồi, anh về trước đi, hết việc của anh rồi đó.” Hoàn toàn không còn vẻ khiêm cung nho nhã trước mặt anh cả như khi nãy.

Chu Thịnh cạn lời.

Thật ra hai anh em bọn họ chỉ hơn kém nhau có mấy tháng tuổi thôi, lúc chơi với nhau đều gọi thẳng tên cả. Hồi còn nhỏ có chuyện gì không vừa ý là xáp lại đập nhau một trận, chẳng có cái gì gọi là tình huynh đệ thắm thiết hết.

Chẳng qua mấy năm nay Chu Dục đi theo mẹ đến nơi khác định cư, tự mình khởi nghiệp mở công ty, trên đầu không có ai áp bức, cũng không có áp lực gia tộc gì nên mặt ngoài thì có vẻ nhã nhặn điềm tĩnh chứ thật ra tính tình cũng trời ơi đất hỡi lắm.

Mà Chu Thịnh thì ngược lại, từ lâu đã được dạy dỗ nghiêm khắc theo tiêu chuẩn của người thừa kế, những năm gần đây đã tiếp quản việc trong nhà, trên người mang theo không ít trách nhiệm nên anh rất ít khi nói cười thoải mái. Mỗi lần Chu Dục về nhà đều chê bai anh cứng như tượng. Thật ra anh cũng hâm mộ cậu em mình, có thể thoải mái tự do làm những việc mình thích, theo đuổi người mình yêu.

Chu Thịnh nhìn Hà Hòa vẫn lặng im không nói, bảo tài xế lái xe đi.

Còn lại một chiếc xe trống, Chu Dục cẩn thận nhìn mặt Hà Hòa mời mọc: “Mình đi chỗ khác rồi hãy nói chuyện ha?”

Hà Hòa gật đầu: “Ừm, để tôi gọi điện thoại đã.” Cậu gọi điện dặn những vệ sĩ còn ở nhà họ Hà cứ thu dọn đồ đạc về trước luôn.

Căn nhà đó, có lẽ không cần trở lại làm gì nữa.

Hà Hòa ngồi lên xe, Chu Dục tự mình lái đi. Trên xe chỉ có hai người họ, bầu không khí yên tĩnh bình lặng. Qua một hồi lâu, lúc xe đã ra đến quốc lộ Chu Dục mới hỏi: “Ngày hôm đó em bỏ đi là vì phát hiện ra thân phận thật của anh phải không?”

Hà Hòa trầm ngâm nhìn đường. “Nếu anh đang nói tới thân phận cậu Chu thì ngày hôm nay tôi chỉ vừa mới biết, hôm đó là tôi nhìn thấy anh đi vào nhà xưởng của công ty Hưng Lập.” Hà Hòa bình tĩnh nói ra phán đoán của mình: “Anh là ông chủ của Hưng Lập, hoàn toàn không phải người đi bán sắc gì, cũng không phải người nghèo đến độ mua không nổi đồ nội thất, phải đi nấu cơm cho người ta, càng không phải quản lý công ty game gì đó.”

Chu Dục siết chặt tay lái, hạ giọng: “Xin lỗi em. Không phải anh cố ý giấu diếm đâu, thật ra việc này nói ra thì khá dài dòng. Ngày hôm đó, chính là ngày đầu tiên hai đứa mình gặp nhau đó, em muốn tìm người đóng giả bạn trai, thật ra anh vốn là đi xem mặt chứ không phải người được giới thiệu cho em.”

Hà Hòa hơi sửng sốt, sau đó cậu nhớ đến hình như đúng là Chu Dục có từng nói đến “xem mắt”, chỉ là sau đó đã bị anh lảng sang chuyện khác ngay, còn mình thì cũng không suy nghĩ sâu xa.

“Thì ra là vậy, nếu vậy sao lúc đó anh không nói luôn?”

Chu Dục cười khổ: “Người bình thường đang yên đang lành ai lại muốn đi mướn bạn trai giả? Yêu cầu của em quá kì lạ, anh lo em đang gặp vấn đề khó giải quyết. Nếu anh nói ra sự thật thì chắc chắn chẳng có cơ hội tiếp xúc với em nữa. Anh muốn biết rõ em đang gặp phải khó khăn gì.”

Hà Hòa cười nhạt: “Vậy anh đúng là người tốt nhiệt tình.” Cậu hít sâu một hơi. “Tôi hiểu rồi, thì ra tôi đã lầm ngay từ đầu. Vai diễn bạn trai giả này anh diễn rất khá, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Sau này anh còn giúp tôi mấy bận nữa, cũng cảm ơn anh một thể luôn. Đường đường là một ông chủ bận rộn, lại còn là cậu Chu danh giá mà lại bỏ công sức ra chơi đùa với tôi lâu như vậy, là vinh hạnh của tôi.”

Chu Dục tấp xe vào lề đường.

“A Hòa…”

Hà Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng loại trò chơi này cũng nên dừng lại ở đây thôi. Tôi không có hứng thú, cũng không có thời gian chơi tiếp với anh. Nhà họ Chu muốn mua cổ phần trong tay tôi là bởi vì anh ra mặt đúng chứ? Không cần phải làm như vậy, dù sao cũng là phi vụ hơn vài tỷ, tôi sẽ tìm người mua khác.”

Cậu nói xong toan mở cửa xe đi xuống, Chu Dục gấp gáp giữ chặt cậu lại: “A Hòa!”

Hà Hòa giãy mạnh ra.

Cậu mím chặt môi, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng vẻ chống đối và phẫn nộ thì không giấu được.

Thì ra bé con giận dỗi là như thế này.

Chu Dục đau lòng, nhưng cũng có hơi tức cười. Anh nắm tay Hà Hòa, cậu giãy hai lần nhưng cũng không thoát được. Anh dịu dàng nói: “Có phải em đang nghĩ lúc đầu anh chỉ thấy tò mò với yêu cầu lạ lùng của em nên mới tiếp cận em xem thế nào, sau rồi đâm lao phải theo lao, đến cuối cùng lại thấy em thú vị nên mới giả nghèo để lợi dụng em?”

Hà Hòa ngẩng đầu, quắc mắt lên nhìn anh: “Chẳng lẽ còn lý do nào khác hay sao? Chu Dục, tôi hận nhất những người lừa gạt tôi. Nếu anh có mục đích gì khác thì chẳng thà cứ quang minh chính đại mà nói ra, ít nhất tôi còn có thể cân nhắc, thế nhưng anh lại…” Cậu cắn chặt răng. “Lừa gạt tôi có phải vui lắm không? Nhìn tôi bị gạt đến quay vòng vòng như thế, nói cái gì tin cái nấy có phải anh thấy vẻ vang lắm không hả cậu Chu?”

Chu Dục vội vàng kêu oan uổng quá: “Không có không có. Thật sự không có! Anh… ầy, khi anh còn nhỏ trong nhà xảy ra chuyện, anh bỏ đi theo mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống, công ty cũng là do anh tay trắng lập nên, chẳng liên quan gì đến nhà họ Chu hết. Anh cũng chưa từng nghĩ mình là công tử nhà danh gia vọng tộc gì hết! Anh có gì ghê gớm đâu, ngay cả công ty của anh mà đem so với tài sản em có cũng chẳng bõ bẽn gì. Giữa hai người chúng ta thì em mới là người giàu hơn đó, làm sao anh lại có ý nghĩ chơi đùa em chứ!”

Hà Hòa nhất thời không nói lời nào, bầu không khí trong xe bất chợt im lặng đến đáng sợ. Chu Dục quan sát sắc mặt của Hà Hòa rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa tại vì anh biết rõ tình cảnh của em xong mới e dè không dám nói thật với em. Nếu anh chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi thì mới không có uy hiếp đối với em. Anh mà nói ra là có công ty riêng chẳng phải sẽ làm em dễ liên tưởng tới vụ cổ phần hay sao? Nếu vậy thì chỉ còn cách nói rõ thân phận thật của anh ra, nhưng anh cũng sợ em nghe đến nhà họ Chu thì càng không muốn dính líu đến anh nữa. Quả thật tiến thoái lưỡng nan mà.”

Chu Dục vừa ra vẻ tủi thân vừa lấy lòng nói: “Anh chỉ muốn đến gần cuộc sống của em, dẹp hết những chướng ngại vật đó qua một bên, dùng chính bản thân anh đến với em thôi.”

Hà Hòa vẫn lạnh lùng. “Có nói đẹp cỡ nào đi nữa thì cũng đã lường gạt rồi. Anh cảm thấy mục đích ban đầu của mình tốt, vậy có khác lý do bao biện của Triệu Nhuận Trạch đâu, chỉ cần lôi cái danh quan tâm tôi ra thì kể cả gạt lấy cổ phần của tôi cũng là tốt.”

Chu Dục suy sụp luôn. “Làm sao em so thằng chó Triệu Nhuận Trạch với anh được. Ngay từ đầu bọn họ đã chẳng có ý tốt gì, lừa em chỉ để mưu tính cướp tài sản, còn anh lúc đầu là muốn giúp em thật mà.”

Anh mò mò sờ tay Hà Hòa, do dự một chút rồi quyết định nói thẳng: “Anh biết em nghi ngờ mục đích ban đầu của anh. Em nói đúng, nếu một người thấy một người xa lạ đang gặp phiền phức sẽ bất chấp tất cả mà đi giúp người kia hay sao? Nếu như là anh gặp phải chuyện này thì chắc chắn anh cũng cảm thấy người nọ đang rắp tâm mưu đồ gì đó. Nhưng em không phải người xa lạ với anh.”

Hà Hòa ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Dục cười nói: “Em bị mất đi kí ức từ năm tám tuổi trở về trước đúng không? Triệu Nhuận Trạch là “bạn tốt chơi cùng từ nhỏ” được sắp đặt sẵn cho em, vì vậy em mới tin tưởng hắn ta chứ gì? Vậy em đã từng nghĩ tới chưa, trước năm tám tuổi ai mới là thanh mai trúc mã thực sự của em?”

Hà Hòa mở to mắt ngỡ ngàng: “Anh…ý của anh là…?”

Chu Dục cười hiền, gật đầu, khẳng định ý nghĩ của cậu: “Ngay từ lần đầu gặp lại anh vừa nhìn một cái đã nhận ra em ngay. Nhưng em lại hoàn toàn không nhớ gì về anh, em nói xem anh có nên nghi ngờ muốn tìm hiểu không? Hơn nữa em còn đưa ra yêu cầu muốn thuê bạn trai, em nói xem anh có nên lo lắng không? Giả sử hai người chúng ta đổi vai cho nhau em có nói thẳng với anh “xin lỗi, hình như chúng ta nhầm người rồi”, sau đó đem người bạn thời thơ ấu không những mất trí nhớ mà còn đang gặp rắc rối đẩy vào tay một người nào đó lai lịch chưa rõ ràng, không biết tốt xấu thế nào không?”