Trước khi ngủ, Tiểu Tiện đem đầu chôn trước ngực Đỗ Hàng, hỏi: “Ông xã, anh thật không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”

Đỗ Hàng trên mặt cười thầm, miệng lại nói: “Không nhớ!”

Tiểu Tiện cắn hắn một ngụm, rầu rĩ nói: “Hôm nay là ngày tròn một tuần chúng ta quen nhau.”

Đỗ Hàng giả bộ bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, nguyên lai là vậy a!”

Tiểu Tiện lại cắn hắn một cái: “Anh là người xấu! Ngày quan trọng như vậy mà anh cũng quên! Em hận anh chết đi được!”

“Hảo hảo hảo, là tôi không đúng.” Đỗ Hàng thân thủ nâng mặt cậu lên, cười: “Tôi bồi thường cho cậu được không?”

Tiểu Tiện hừ hừ, “Bồi thường như thế nào?”

Đỗ Hàng hai nhát lột sạch quần áo của cậu, cười xấu xa: “Đương nhiên là làm cậu vừa lòng mới thôi.”

“Không cần!” Tiểu Tiện liều chết phản kháng, “Em ngày mai còn muốn đền bù kỉ niệm một tuần quen nhau này, em đều lên kế hoạch hết rồi, chúng ta đi dạo phố, xem phim, ăn bữa tối dưới nến. Em muốn đem thể lực lưu lại mai dùng.” Phản kháng không có hiệu quả, Đỗ Hàng trực tiếp áp lên: “Chuyện ngày mai để ngày mai tính.”