Y Na lắc đầu, chậc lưỡi, để thẻ ra vào cửa và điện thoại trên bàn.

Âu Dương Hàn Thiên đỡ Phác Tử Du ngồi dựa lên giường, sau đó kêu người đàn ông vừa nãy gọi cô đi ra ngoài trông chừng.

Cô lướt nhìn người đàn ông đó sau đó nói: "Chỉ cần lấy viên đạn ra thôi, đây là viện đạn kiểu bắn như không bắn vậy. Sau 1 tiếng sẽ trở nên bất động cần phải lấy ra."

Y Na vừa mở cúc áo ra vừa hỏi anh: "Anh là gì của người này?"

"Cậu."

"Ồ!! Cậu mà còn trẻ thế sao?"

Nói rồi Y Na chạy vào phòng bếp lấy một con dao, một cái kéo và bao tay sau đó khử trùng. Âu Dương Hàn Thiên nhìn từng động tác của cô thì không nói gì, bước ra khỏi phòng để cô làm. Y Na thấy anh ra khỏi phòng thì dừng lại.

"Anh là người nhà nên cứ ở đây đi, tôi sợ thiếu dụng cụ thì lại không có người lấy dùm."

Âu Dương Hàn Thiên gật đầu sau đó đứng đầu giường nhì cô phẫu thuật. Từng thao tác của cô rất tỉ mỉ và có chút nhanh nhẹn.

Sau khi dọn sạch những vết máu đó, Y Na kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn rằng không còn điểm gì khác thường, rồi cô mới đi vệ sinh các dụng cụ vừa rồi.

Bước vào phòng, Y Na đưa mắt nhìn Phác Tử Du, hình như cậu ta sắp chịu không nổi vì mất máu quá nhiều rồi. Vừa hay, tiếng đập cửa xối xả vang lên, cả ba người đều nhìn nhau và cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Trần Hiệp lên tiếng: "Để tôi ra mở cửa."

Y Na quan sát Trần Hiệp mở cửa chẳng thấy ai chỉ là người chuyển phát nhanh đến đưa đồ. Âu Dương Hàn Thiên nhìn cô nói: "Liệu có cần đến bệnh viện không? Hay còn gì nữa..."

Y Na cầm thẻ phòng và điện thoại lên nhìn anh: "Thật ra thì không sao đâu nhưng trước hết anh hãy vệ sinh cá nhân cho cậu ấy đi tránh xa vết thương đó ra. Nếu có chuyện gì khó khăn cứ gọi cho tôi, phòng kế bên. Ngày mai đưa cậu ấy đến bệnh viện băng bó lại vết thương."

Anh tiễn cô ra tới cửa đưa cho một tấm phiếu trên đó có ghi 100 tệ, Y Na nhếch mép cười: "Nhà tôi không thiếu đâu nên anh cứ giữ lấy làm concert cho cháu trai anh đi."

Y Na mở cửa bước vào nhà để lại anh gương mặt ngây ra, nhưng dù sao thì chắc cũng gặp nhau nhiều nên sẽ giúp đỡ. Nhưng... khoan đã... cô gái này có chút quen quen hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.

Trở về căn phòng ngủ, xem điện thoại đã là 5 giờ sáng. Y Na bước vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt. Cô có sở thích tắm vào buổi sáng, vì tắm vào thời điểm này rất có ích cho sức khỏe, nó có thể hỗ trợ dòng máu chảy lên bề mặt da và giúp cải thiện lưu lượng máu.

Sau khi chuẩn bị xong, Y Na sửa soạn gọn gàng tóc tai, đeo ba lô của MCM rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Bước vào bệnh viện, mọi người trong khoa nhìn thấy cô đều cúi chào một tiếng "trưởng khoa" và "giáo sư". Cô không nói gì chỉ gật đầu, mỉm cười với họ.

Y Na rảo bước đi đến phòng làm việc của mình, cô cầm lấy bản chụp CT cùng với phiếu bệnh án tối qua mà mình đã liệt kê rồi đem nó đến phòng chụp phim.

Y Na mở cửa phòng bước vào, Uyển Nhi và bác sĩ Minh đã ở đó đợi cô từ trước. Thấy cô bước vào, hai người họ gật đầu chào cô và sau đó quan sát hành động của cô.

Y Na đặt bản chụp CT lên màn ảnh chiếu, dựa vào chiếc bàn gần đó, cô khoanh tay nhìn Uyển Nhi và bác sĩ Minh nghiêm túc hỏi: "Mổ DBS (Deep Brain Stimulation hay còn được gọi là kĩ thuật "kích não sâu") cần ghi tín hiệu vi điện cực. Lý do?"

Nghe cô hỏi, Uyển Nhi nhanh nhẹn trả lời: "Tìm đúng vị trí gây co giật."

Y Na nở nụ cười, hài lòng, cô gật đầu: "Đúng vậy."

"Hôm nay như đã nói trước, chúng ta sẽ thực hiện ca mổ này!" Y Na cầm phiếu bệnh án đưa cho Uyển Nhi.

"Lát nữa chị đưa cho người nhà cô ấy kí đi!"

Uyển Nhi nhận lấy, thắc mắc hỏi: "Có phải người hôm nay chúng ta nhận điều trị là xạ thủ Jikey từng đạt đạt giải nhất về môn xạ kích của câu lạc bộ Olympia quốc tế không?"

"Ừ...là anh ấy!" Bác sĩ Minh lên tiếng trả lời.

Y Na giải thích thêm: "Nói khái quát về việc ứng dụng vi phẫu và định vị thần kinh. Có năm ưu điểm cần phải để ý. Thứ nhất, hậu phẫu đơn giản hơn đối với bệnh nhân. Thứ hai, thời gian nằm viện sẽ ngắn hơn. Thứ ba, giảm các di chứng về thần kinh sau phẫu thuật. Thứ tư, có thể không cạo đầu và cuối cùng là tỉ lệ thành công sẽ cao hơn đối với một số tổn thương không thể phẫu thuật bằng kĩ thuật thông thường. Nhưng đối với trường hợp của Jikey là ngoại lệ nên một số ưu điểm này có thể trở thành nhược điểm."

"Bác sĩ Y, trước đây chị cũng có từng nghe nói sơ lược qua về loại bệnh này, cũng đã được chứng kiến một lần rồi. Nhưng trường hợp lần này hình như khá là khó đấy!" Uyển Nhi chau mày, vẻ mặt bất thần nói với cô.

Y Na đứng thẳng người, chăm chú nhìn vào tấm bản chụp CT trên màn ảnh chiếu, cô cười nhẹ: "Đúng là rất khó!" Cô quay sang nhìn Uyển Nhi và bác sĩ Minh: "Hai người không tin tôi sao?"

Hai người họ đều đồng loạt lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi, ở đây giáo sư không làm được thì còn ai làm được nữa!"

Cô phì cười, lấy bản chụp CT xuống: "Mổ DBS là ca mổ hiện đại, bệnh nhân trong quá trình mổ vẫn còn ý thức, nhưng không cảm nhận được cơn đau, đối với họ trong lần mổ này, tâm lý sẽ tụt giảm và cảm thấy rất áp lực vì vậy hai người sẽ là phụ mổ cho tôi và giúp tôi trấn an tinh thần cho cô ấy."

"Vâng." Cả Uyển Nhi và bác sĩ Minh đều đồng thanh trả lời.

"Bây giờ thì chúng ta đi thôi!"

Y Na nói xong rồi nhanh chóng rời khỏi phòng chụp phim, cùng Uyển Nhi, bác sĩ Minh tiến tới phòng rửa tay, sát khuẩn và chuẩn bị đồng phục mổ.