Vừa bước vào đã thấy nơi đây nhộn nhịp không kém gì trên thành phố lớn, chỉ khác là bệnh viện này không hiện đại nhưng đối với máy móc phẫu thuật và khám thì vô cùng tốt, hiện đại.

"Tôi có hẹn với giáo sư Lý không biết có trong phòng không?"

Y Na đến quầy thông tin, những người bác sĩ đứng ở đó nghe xong quay sang nhìn cô. Đây chẳng phải là giáo sư Y trẻ tuổi sao lại đến nơi vùng quê vậy chứ.

"Giáo sư Lý đang phẫu thuật, chị có cần tôi gọi không?"

"Vậy tôi sẽ vô phòng đợi."

Sau khi đã ra xe, Phác Tử Du dặn dò quản lý về trước còn cậu sẽ về sau. Đi theo cô vào trong thấy đi lên tầng làm việc của các bác sĩ. Sao lại đi đến đây chứ không lẽ chuyển công tác về đây làm? Mà làm thì cũng phải có đồ đạc còn Y Na lại chỉ có túi xách.

Nhìn đồng hồ đã hơn giờ trưa, lúc này một người đàn ông mở cửa bước vào phòng. Tóc ngắn màu đen gọn gàng, hàng mày đẹp tới nỗi khiến người ta kinh ngạc, hàng mi rậm và dài, ánh mắt đen láy lại sâu thẳm.

Bên trong mặc áo sơ mi quân trang màu xanh, bên ngoài là áo blouse trắng, trên ngực phải in tên bệnh viện, túi áo bên ngực trái gắn bảng tên.

Trưởng khoa khoa Ung bướu - Lý Khắc Vỹ.

"Ôi chời ai đây."

Y Na đứng dậy dơ tay chào hỏi lịch sử: "Là hậu bối của anh đây."

"Hahaha... anh tưởng em quên bệnh tình của mình mà quên đến đây luôn."

Lý Khắc Vỹ lấy nước mời cô.

"Anh cứ đùa!!"

"Sao thế khó chịu ở đâu sao?"

Y Na lấy tờ giấy trong túi xách đưa cho Lý Khắc Vỹ cầm ly nước lên. Lý Khắc Vỹ xem tờ giấy xong thì có chút sợ hãi lo lắng, thở dài một cái, quan sát sắc mặt của cô rồi quyết định nói ra.

"Em biết là anh sẽ lộ bộ mặt đó ra mà."

"Yaaaa....Bệnh tình của em đang dần chuyển biến xấu đi, anh nghĩ là em biết mình bị bệnh ung thư máu rồi phải không? Nếu không mau chóng tìm được người hiến tủy phù hợp và tiến hành phẫu thuật, thì lo chuẩn bị về...nơi nào đó đi."

Lý Khắc Vỹ lắc đầu nhìn cô đang cười tươi trước mặt mình.

"Em không lo lắng? Sắp chết đến nơi rồi mà còn cười được nữa."

"Lo chứ lo chứ nhưng mà cơ hội em sống còn khoảng bao lâu? Còn nhiều điều em chưa làm được."

"3 tháng. Em uống thuốc chịu đựng 20 năm rồi bây giờ ngưng đi. Anh sẽ kê đơn thuốc khác trong lúc chờ người phù hợp hiến tủy tốt nhất nên tịnh dưỡng đi đừng có mà lao đầu vào phẫu thuật."

Cô rơi nước mắt, cười xong khóc, gia đình thấy cô uống tưởng đâu sẽ đỡ nhưng bây giờ khi nghe Lý Khắc Vỹ tuyên bố cô chỉ sống được khoảng 3 tháng mọi thứ trở nên sụp đổ.

"Anh sẽ liên hệ bên phía nước ngoài và vài bệnh viện khác xem chừng có nhiều người hợp ghép tủy nữa đó."

"Ừm."

Lúc này ở bên ngoài phòng, Phác Tử Du đã nghe hết mọi chuyện nãy giờ. Cậu không tin được bên ngoài cô mạnh mẽ bao nhiêu nhưng bên trong lại nhiều thứ che dấu đến vậy. Có nên báo lại cho Âu Dương Hàn Thiên không? Sống được 3 tháng? Không đùa chứ.

"Anh à!! Đừng gọi cho ông với anh em nha nếu họ biết được càng lo hơn."

"Được nhưng em phải hứa với anh với anh là cứ cuối tuần hoặc cứ cách vài ngày phải đến đây liền. Bệnh em không thể đùa được đâu."

"Em biết rồi. Khi nào kiếm được thì nhớ gọi cho em."

"Bây giờ anh còn dự hội chẩn bữa khác mời em ăn trưa."

"Không cần đâu, anh đi đi. Em cũng về đây."

Lý Khắc Vỹ lấy trong tủ đưa cho cô một hộp quà.

"Đưa cho Vũ Gia giúp anh dù sao cũng qua sinh nhật em ấy rồi mà anh thì bận việc không gặp được."

"Em sẽ đưa anh đừng lo."

Lý Khắc Vỹ và Vũ Gia đang quen nhau được 2 năm tại Anh, ngưỡng mộ thật. Cô đi ra khỏi phòng, đập vào mắt cô là Phác Tử Du đang đứng nhìn cô như cái xác không hồn. Không lẽ cậu ta nghe được tất cả mọi chuyện?

"Phác Tử Du! Đừng nói với tôi là nãy giờ cậu đã nghe hết cuộc trò chuyện?"

"Phải."

"Cậu nghe được gì?" Cô không khỏi hồi hộp được cuối cùng lại là người mà cô không ngờ đến sẽ biết chuyện.

"Mợ sống không đến 3 tháng. Tại sao lại giấu chứ."

Y Na không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười khi thấy sắc mặt của Phác Tử Du đang đơ đơ. Ra sân sau của bệnh viện, cô châm một điếu thuốc ngỏ ý mời Phác Tử Du bị từ chối.

"Đừng xưng hô mợ, cậu cứ xưng bình thường khi nào về nhà rồi hãy xưng."

"Được...mà chị không tính nói cho cậu em biết sao?"

"Tôi và cậu của cậu sắp ly hôn rồi."

Phác Tử Du không tin vào tai mình nhìn cô khó hiểu.

"Cậu đang nghĩ là chỉ mới kết hôn được 1 tháng mà đã ly hôn? Tôi bị ám ảnh về một chuyện 6 năm trước khi anh ấy làm điều đó thì tôi lại nhớ tới cái mùi hương và ánh mắt của người đó ở quá khứ. Mỗi lần nhắm mắt là sẽ nhớ lại, tôi không thể chịu được cơn đau đó."

Y Na rít một hơi thuốc xong dụi đầu thuốc dưới đất: "Cậu đừng làm bộ mặt đơ đó ra nữa, đi thôi tôi đưa cậu về. Coi như tiện đường."

Trên đường về, hai người không ai nói chuyện với ai. Phác Tử Du từ lúc lên xe đã ngủ không biết trời đất ra sao còn cô vẫn tập trung lái xe. Nhìn sang cậu thấy ngủ ngon cũng ghen tị chẳng trách làm người nổi tiếng cũng khổ.

Thời gian trôi đi cũng đã về đến nhà, Phác Tử Du cũng đã tỉnh ngó nghiêng ngơ ngác.

"Đến nơi rồi à."

"Ừm về nhà cậu của cậu hay căn hộ?"

"Về nhà cậu Thiên."

Trở về với bầu không khí yên lặng, Y Na hít thở đều đều ngắm nhìn con đường thành phố đầy ánh đèn rực rỡ. Dừng trước cổng chính, cô liền im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng.

"Chuyện hôm nay tôi mong cậu đừng nói cho bất kỳ ai khác."

Phác Tử Du mím chặt môi nhìn Y Na không nói gì mở cửa xe đi ra. Lẽ nào cô không thể nói cho Âu Dương Hàn Thiên sao? Lại phải đi giấu giếm.