Âu Dương Hàn Thiên đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, lưng dựa về sau hai tay đan vào nhau, mặt không cảm xúc nhìn đống tài liệu về bệnh viện Triều Nhất. Anh đưa tài liệu cho Trần Hiệp.
Trần Hiệp nhận lấy tài liệu lật xem từng trang không thiếu xót nhưng điều mà Trần Hiệp thấy được ở mặt đầu tiên là giám đốc bệnh viện này là Chu Tân, con trai của người này là Chu Tử Hạ. Đây chẳng lẽ...
"Âu Dương tổng, phu nhân muốn anh mua lại bệnh viện này sao?"
"Ừ."
Từ một người đầu tư đến chủ của bệnh viện việc này e là khó khăn đến Âu Dương Hàn Thiên. Anh biết là Y Na đã tìm hiểu kĩ càng mới nói anh.
"Kêu Giám đốc Đình đại diện đi mua lại nếu không mua được thì đừng về đây."
"Vâng."
Nói xong lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn lại anh. Anh đứng bật dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa kính lớn, nhìn xuống dòng xe cộ đang hối hả chạy bên dưới. Vẻ mặt anh đang trầm tư điều gì đó. Rốt cuộc là Chu Tử Hạ này liên quan gì đến Y Na mà lại khiến cô muốn thu mua cái bệnh viện này chứ.
Tại bệnh viện Triều Nhất.
"Bệnh tình của bệnh nhân cần nhập viện theo dõi thêm."
Y Na nhìn người phụ nữ ngoài 30 đang khóc lóc ôm lấy bé gái chỉ mới 15,16 tuổi. Cảm giác nhìn người thân bệnh nhân khóc vậy cô không nỡ lòng nói thêm.
"Bác sĩ liệu con tôi có khỏi không?"
Nhìn 2 màn hình vi tính: một bên là kết quả tổng quát còn một bên kia là phần chụp MRI sọ não của bệnh nhân. Cô nhìn một lượt qua nhìn người phụ nữ gật đầu.
"Không có gì đâu, tôi sẽ làm đơn giản thôi đảm bảo con chị sẽ không sao."
Quay lại nhìn Uyển Nhi chỉ về bệnh nhân, Y Na nhìn cô bé cười nói: "Bây giờ y tá Uyển sẽ đưa em đi làm vài xét nghiệm nhỏ nha! Mẹ cũng đi theo em đi để còn biết."
Người phụ nữ và cô gái chào cô ra ngoài, Y Na quay ghế nhìn sang hai người thực tập kia đang loay hoay đọc tài liệu viết viết gì đó.
"Hai người là bác sĩ thực tập sao?"
"D...dạ."
"Vậy tôi hỏi nhé!! Nguyên nhân gây bệnh rối loạn của thần kinh thực vật là gì?" Y Na đẩy mắt kính nhìn sang hai bác sĩ thực tập kia đang ngơ ngác.
Hai người nhìn nhau ngơ ngác, đây là câu hỏi có trong phần thi đại học vậy mà giờ đã quên.
"Những tổn thương ở não do phẫu thuật hay xạ trị; Di truyền; Những bệnh lý thoái hóa thần kinh, ví dụ như bệnh Parkinson;..."
Cô lắc đầu nhìn hai người với giọng có chút trêu đùa: "Tôi đoán không nhầm là đã gặp 2 bạn ở khoa lồng ngực đợt trước nhỉ? Vô khoa của tôi thì phải học bài kỹ càng vì sẽ có lúc tôi khảo bớt chợt. Sẽ được thực hành nhưng nếu thực hành sai thì hai người chuẩn bị... ra khỏi khoa của tôi."
Nói xong Y Na bước ra khỏi phòng khám để hai người bác sĩ thực tập lo lắng, đúng là y như lời của y tá trưởng hôm bữa nói một cách đáng sợ khiến ai ngồi đó lắng nghe cũng sợ.
"Trưởng khoa Y là một người trẻ nhưng khá khó tính không phải muốn được nhận vô nhóm là được, quan trọng là cái đầu phải nhanh nhẹn. Nhiều thực tập sinh đã đi theo nhưng chỉ có mỗi bác sĩ Minh được chọn, phần thực hành chính là...."
Y tá trưởng dừng một lúc uống ngụm sữa cacao nóng mới được mang ra, Lỗ Nhị Thúc và Diệp Lam với 2 bác sĩ thực tập sợ hãi khi nghe đoạn cuối. Chẳng phải thực hành là chỉ làm theo một vài kỹ năng cơ bản dễ dàng hay sao?
"Tiếp đi y tá trưởng tụi em đang rất nôn nóng nghe típ đó." Diệp Lam hối hả lay tay y tá trưởng.
"Phần thực hành chính là những bệnh nhân nằm dưới tầng VIP. Trưởng khoa Y sẽ giao một trong những bệnh nhân đó người thực tập nhưng nếu.... thực hành lâu và sai cách không theo lý thuyết thì hậu quả bị đuổi ra khỏi khoa thần kinh và đừng bao giờ để trưởng khoa Y thấy mặt nếu không thì.... mọi người tự hiểu. Không dễ gì để vô khoa Thần kinh nên mọi người thấy ít là đúng."
Diệp Lam nhíu mày gãi đầu khó hiểu nhìn Lỗ Nhị Thúc.
"Hôm bữa tôi thấy bệnh nhân suýt nữa đã chết thì tôi mới nói to lên cho giáo sư Y nhưng bị lơ. Cứ thế mà làm không quan tâm tôi nói."
"Vậy cho nên mới có biệt danh Bàn tay Thiên Chúa. Ca phẫu thuật nào cũng làm được quan trọng là có lịch không? Hôm bữa Hoàng tử nước Ai Cập còn chỉ thị muốn trưởng khoa Y làm phẩu thuật cho mình à.. đúng rồi trả tiền mặt luôn, haizzz nói chung là trưởng khoa Y phải nói là rất rất rất giỏi."
Y tá trưởng nhìn đồng hồ trên tay đã trễ giờ liền đứng dậy "tạm biệt" mọi người rồi trở về làm việc. Diệp Lam với Lỗ Nhị Thúc cũng đứng dậy quay trở lại làm việc chỉ còn hai người thực tập.
"Hâm Đình cậu nghĩ xem tụi mình có được vào nhóm không?"
"Cậu đừng lo cứ nỗ lực là được dù sao nhìn trưởng khoa Y cũng trạc tuổi tụi mình mà đã có mấy bằng cấp rồi không lẽ mình không được sao. Nỗ lực, cố gắng."
Hâm Đình khoác vai Nghiên Dương an ủi bởi vì họ không biết là nãy giờ đã có người nghe hết cuộc trò chuyện lúc nãy. Nụ cười đắc ý hiện lên trên vẻ mặt bước ra khỏi quán cà phê tầng trệt bệnh viện.