Y Na nhếch cười, đưa tay tắt vòi sen rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch nước trên tay, nhìn Uyển Nhi từ tốn giải thích:
"Bệnh nhân là thai phụ, nếu như ca phẫu thuật kéo dài thêm thời gian, thứ nhất động mạch dễ vỡ ảnh hưởng đến người mẹ, thứ hai dù có lấy động mạch ra thành công thì người mẹ cũng bị ảnh hưởng bởi thai nhi...nói tới đây chị hiểu rồi chứ?"
Nghe những lời Y Na vừa nói, Uyển Nhi gật đầu lia lịa.
Cô mỉm cười nhìn Uyển Nhi rồi rời đi ra ngoài. Uyển Nhi tắt nước nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, cô ấy chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu: "Em ấy lúc nào cũng nói lý lẽ, không bao giờ em ấy tự công nhận năng lực của mình là tốt cả."
Vừa nghĩ vừa cười cười, rồi sau đó cậu cũng nhanh chóng lau tay rồi đi ra ngoài.
Có thể khẳng định rằng, Y Na là một con người hoàn hảo từ trong ra ngoài. Cô là một bác sĩ đa khoa, chuyên rất nhiều ngành khác nhau nhưng chỉ chọn khoa thần kinh là khoa chính. Sỡ dĩ cô chọn chuyên khoa này là vì do sở thích thôi.
Trong nhà có hai anh em chỉ có mỗi cô là bác sĩ còn người kia chính là anh hai cô - người thừa kế tập đoàn Đại Kim. Bác sĩ là niềm đam mê từ nhỏ của Y Na nên khi lớn lên cô đều đổ tâm huyết học hành và đã trở thành Giáo sư Y trẻ tuổi. Dù không ai tin nhưng cô đã du học Anh và về nước làm việc.
Ở khoa này, mọi người thường gọi cô là "Bàn tay Thiên Chúa", à không phải, là cả cái bệnh viện này mới đúng.
Là một vị bác sĩ tài giỏi được mọi người ngưỡng mộ mà còn là một mỹ nữ biết bao chàng trai theo đuổi, khuôn mặt trắng trẻo kèm theo sắc đẹp trời ban, cộng thêm thân hình quyến rũ. Khuôn mặt lâu lâu lại có thêm cặp kính cận kiểu hơi vuông.
Cô thường nhiều lần lập kĩ luật về thời gian phẫu thuật, từ khi về đây cô chưa từng thất bại lần nào, cô được mọi người tin tưởng và được đề cử lên làm trưởng khoa.
Bước ra khỏi phòng sát khuẩn, nhìn đồng hồ trên tay thì đã là hai mươi giờ ba mươi phút, Y Na tiến đến phòng thay đồ, cô cởi bỏ bộ đồ màu xanh ra rồi mặc lại một bộ đồ bình thường kèm theo chiếc áo blouse trắng.
Sau đó cô rời khỏi phòng, đi tới dãy ghế hành lang trước đại sảnh của khoa ngồi xuống, tựa lưng ra sau ghế, khuôn mặt cô rất ung dung, thư thản nhưng trong đó chứa đựng một loại cảm xúc gì đó khiến Uyển Nhi thoáng rùng mình, cứng họng không dám hỏi hang điều gì.
Nhìn Uyển Nhi, Y Na cất giọng lạnh lùng hỏi: "Ca trực tối nay là của những ai?"
"Tối hôm nay, không biết là ngày gì mà khoa chúng ta nhận hơi nhiều bệnh nhân, các bác sĩ đều phụ trách từng bệnh nhân, bác sĩ Vũ thì đang làm phẫu thuật ở phòng 21 nhưng chỉ còn..."
"Trưởng...trưởng khoa..."
Uyển Nhi chưa nói hết câu thì nghe tiếng gọi của một vị bác sĩ khác từ cuối hành lang chạy tới phía hai người, cả cô và Uyển Nhi đều quay mặt sang nhìn người đó.
Vị bác sĩ kia chạy tới đứng trước mặt Y Na, ấp úng nói: "Trưởng khoa!"
Y Na nhíu mày nhìn anh ta, thấy khí sắc không tốt, không biết anh ta vì sợ cô hay là đang bị bệnh gì đấy, cô cười cười nói: "Cậu cũng đang phụ trách chăm sóc bệnh nhân hay sao?"
"Không có, xin lỗi trưởng khoa, hôm nay tôi bị tiêu chảy."
Tất cả những nhân viên y tá đứng ở quầy tiếp tân nghe xong ai nấy cũng đều che miệng cười khúc khích, vị bác sĩ này không biết giấu mặt ở đâu, nhưng ở trước mặt cô, anh ta không dám nói dối.
Cả Uyển Nhi cũng muốn bật cười nhưng nhìn sắc mặt Y Na, cậu cũng không dám cười và cũng chẳng dám nói giúp anh ta lời nào, chỉ đứng lùi về phía sau xem cô xử lý.
Y Na khoanh tay, chau mày nhìn người bác sĩ đứng trước mặt, giọng điệu ung dung, thư thản:
"Phạt cậu tăng ca một tuần." Nói xong, cô đứng dậy và rời đi.
Vị bác sĩ kia chỉ kịp "u, ơ" vài tiếng rồi nín lặng.
Uyển Nhi nheo mắt nhìn anh ta, nở nụ cười: "Như thế đã là nhẹ lắm rồi, chỉ phạt tăng ca thôi, không tới mức phải dọn nhà vệ sinh như bác sĩ Minh lúc trước." Uyển Nhi nhướn mày suy nghĩ nhanh rồi nói cười châm chọc: "À mà anh đã ăn gì để bị tiêu chảy vậy?"
Vị bác sĩ kia liếc xéo Uyển Nhi: "Chẳng phải tối qua ăn lẫu cùng cô sao!"
Cô ấy bật cười: "Anh xem, em có bị làm sao đâu, chắc là do bụng anh yếu đấy!"
Anh ta không nói tới vấn đề này nữa, hất mặt với Uyển Nhi, anh ta nói: "À mà Uyển Nhi, lúc nãy có ca sao?"
"Ừm..." Uyển Nhi gật đầu.
"Trưởng khoa em ấy phụ trách mổ chính sao?"
"Chứ còn ai vào đây nữa, bệnh viện chật kín người rồi, chỉ còn mỗi em ấy, cũng hên là em ấy chưa về, chứ nếu không hậu quả không phải đơn giản như bây giờ đâu!"
"Ờ!" Vị bác sĩ kia gật đầu, bày biểu cảm của người có lỗi.