Ninh Dư húp húp mấy muỗng súp, cô thấy mình muốn thăng hoa tới nơi.

Thực sự là vô cùng ngon luôn.

Thực ra hồi nhỏ, ba mẹ cô cũng rất thường xuyên mua hoặc nấu mấy món như vậy cho cô ăn.

Ninh Dư cũng không còn lạ lẫm mấy món ăn này nữa.

Nhưng mà sau khi ba cô mất, vì tiết kiệm tiền, cũng đã rất lâu rồi Ninh Dư chưa ăn lại mấy món này.

Chỉ khi nào dư dả, Ninh Dư mới mua bồi bổ cho mẹ mình thôi.

Ninh Dư ăn ngon tới híp hết cả mắt, cười tươi đáp lại lời Quách My.

“Ngon lắm luôn.

Lâu rồi em mới ăn ngon như vậy.”

“Ách, Tiểu Dư vui chưa kìa haha.

Vậy để anh nói sếp, ngày ngày mua đồ ăn ngon bồi bổ cho phòng chúng ta.

Phải triệt để bào món túi tiền của Chu tổng, không thể để một mình sếp lúc nào cũng bào mòn sức lực của chúng ta được.”

Quách My nhìn Ninh Dư, cười hì hì xoa xoa đầu cô, rồi cũng cúi xuống ăn.

Ninh Dư lại hơi ngẩn người.

Tại vì, cô cùng Triệu Khang và Quách My cũng chỉ mới quen biết có vài tiếng đồng hồ thôi.

Tính tình Triệu Khang thì rất vui vẻ nhiệt tình, miệng lúc nào cũng liến thoắng.

Còn Quách My thì lại vừa dí dỏm vừa nhẹ nhàng.

Cái xoa xoa đầu của Quách My làm Ninh Dư bỗng nhiên thấy nhớ mẹ, cảm thấy rất ấm áp.

Lúc soạn đồ lên tầng làm việc của Tổng giám đốc, Ninh Dư còn lo lắng không biết môi trường làm việc trên đây như thế nào, cũng rất sợ kiểu cạnh tranh đấu đá trong công việc, biết đi làm là không thể tránh khỏi những vấn đề này, cái chức trưởng phòng Marketing kia cũng là một hồi cạnh tranh nảy lửa Ninh Dư mới giành được.

Nhưng tất nhiên, nếu yên bình được thì vẫn nên là yên bình đi, cuộc sống của cô cũng đủ áp lực rồi, bớt được chuyện nào hay chuyện đó.

Mặc dù mới tiếp xúc ban đầu, nhưng Triệu Khang cùng Quách My đều khiến Ninh Dư thấy rất là dễ chịu, cô cũng thở phào một hơi.

Mong là sau này vẫn cứ tiếp tục như thế này.

Còn chuyện có quyết định trở thành thư ký tổng giám đốc hay không, từ từ rồi lại tính.

Mọi người ăn uống xong xuôi, Ninh Dư xung phong dọn dẹp, đuổi hai người kia ra ngoài.

Hai người Triệu Khang cùng Quách My sợ cô ngại, cũng không khách sáo nữa liền đi ra ngoài tiếp tục cắm đầu làm việc.

Lúc Ninh Dư dọn dẹp xong, vào lại phòng làm việc tính tiếp tục chiến đấu thì Triệu Khang kêu cô về nhà nghỉ ngơi đi.

Ngày mai lên làm tiếp cũng được.

Ninh Dư nghĩ ngợi một chút, việc hôm nay của phòng tổng giám đốc cô cũng đã hoàn thành.

Bây giờ chỉ còn việc của phòng Marketing thôi.

Thế là cũng đồng ý.

“Việc hôm nay anh cùng Chu tổng giao cho em hiện tại em đã làm xong rồi.

Em cũng vừa gửi mail cho Chu tổng.

Vậy giờ em dọn đồ xong rồi về trước ạ.

Anh cùng chị Quách My cố gắng lên nhé.”

Triệu Khang cùng Quách My đều giơ tay lên vẫy vẫy với Ninh Dư.

Ninh Dư dọn dẹp xong thì mới phát hiện ra một vấn đề.

Ừm...tài liệu giấy cô chưa có đem vô cho Chu Tử Hiên.

Ngó sang Triệu Khang, thấy anh đang tập trung làm việc.

Chỉ là việc cỏn con đem tài liệu vào phòng tổng giám thôi, không thể cứ nhờ vả Triệu Khang mãi được.

Ninh Dư đành phải đánh liều, lấy khẩu trang ra đeo lên, ôm xấp tài liệu đi tới gõ cửa phòng Tổng giám đốc.

Triệu Khang cùng Quách My liếc mắt nhìn nhau, cả hai tủm tỉm tủm tỉm cười.

***

Chu Tử Hiên sau khi ăn xong thì đang ngã lưng ra ghế giám đốc, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Chưa được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa.

Anh lên tiếng bảo vào đi.

Ninh Dư hít một hơi thật sâu, đưa tay mở cửa phòng ra, lại đóng cửa phòng lại.

Nhìn về phía bàn làm việc, Chu Tử Hiên đang dựa lưng vào ghế, xoay lưng về phía cửa phòng, nên Ninh Dư không thấy được mặt anh.

Cô đi từng bước từng bước thật nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc của anh, đặt tài liệu xuống, tính xoay người chuồn ra ngoài luôn, lại thấy im hơi lặng tiếng đi vào, lại im hơi lặng tiếng đi ra thì thật mất lịch sự.

Cô hắng hắng giọng lên tiếng.

“Chu tổng, ban nãy tôi gửi báo cáo cho anh rồi.

Còn đây là tài liệu giấy, có gì anh xem lại nhé.

Không hài lòng chỗ nào có thể email nói tôi sửa.” Ninh Dư nín hơi nói một tràng.

Chu Tử Hiên bên kia vẫn đang nhắm mắt, nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc pha chút căng thẳng vang lên, khóe môi anh khẽ cong lên.

Mệt mỏi bao nhiêu mà nghe thấy giọng nói của cô thì tâm tình liền ngay lập tức tốt lên.

Anh cố gắng kéo khóe miệng mình xuống, điều chỉnh cơ mặt cho bình thường lại, sau đó mới xoay ghế lại nhìn cô.

Ninh Dư vẫn đeo khẩu trang...Thì ra Ninh Dư thật sự cho rằng đeo khẩu trang thì anh sẽ không nhận ra cô.

“Ừm, đã biết.”

“Vậy...nếu không còn việc gì khác thì tôi về trước ạ.

Chào Chu tổng.” Ninh Dư nghe anh nhàn nhạt trả lời mình, giống như là không quá chú ý tới cô, trong lòng vẫn còn đang mừng thầm.

Đang tính xoay người chạy trốn ngay lập tức thì Chu Tử Hiên lại cất tiếng nói tiếp.

“Ninh tiểu thư à, em dự tính bị bệnh thêm bao lâu nữa? Có cần anh kêu bác sĩ tư tới khám cho em không?”

Ninh Dư: “...” Hóa đá tại chỗ..