Từ sau khi chia tay Ninh Dư, Chu Tử Hiên cũng không có đi tìm hiểu sâu về cuộc sống của Ninh Dư nữa.

Lúc đó anh vẫn còn trẻ, lại bị người mình yêu tạt gáo nước lạnh vào mặt, cũng hạ mình tìm kiếm cô trong suốt hai tháng.

Nhưng hết lần này tới lần khác đều nhận những lời nói tổn thương từ cô.

Nói không đau lòng thì chắc chắn không có.

Có hận không ? Anh lại...không hận người con gái đó nổi.

Nhưng do thực sự sợ mình làm phiền tới cuộc sống của cô, lại thấy Thiệu Gia Kỳ đúng là một người rất tốt, nên anh cũng đành buông tay mà ra nước ngoài học.

Muốn cố gắng cải thiện bản thân để quay về đoạt lại cô, nói cho cô biết, ngoài anh ra chẳng còn ai xứng với cô hơn anh nữa, cũng chẳng còn ai yêu cô nhiều như anh.

Muốn hỏi cô, anh cố gắng như vậy, cô có thể một lần nữa quay về bên anh không ?

Thoát ra khỏi hồi ức, Chu Tử Hiên lại vươn tay ra cầm điện thoại lên, lướt danh bạ tìm kiếm một dãy số.

“Alo, Chu đại thiếu gia.”

“Lát nữa tôi gửi cho cậu một hồ sơ cá nhân, điều tra hết tất cả thông tin của cô ấy giúp tôi.

Từ những chuyện khi còn bé tới bây giờ, hoàn cảnh gia đình, tình trạng...hôn nhân.

Tất cả mọi thứ.”

“Vâng, có giới hạn thời gian không ạ ?”

“Cũng không gấp lắm, nhưng càng sớm càng tốt.”

“Đã biết, tôi sẽ mau chóng điều tra.”

Cúp máy, Chu Tử Hiên xoa trán.

Đây là một công ty thám tử tư, gia đình anh cùng công ty này cũng có một mối quan hệ làm ăn thâm niên rồi nên rất tin tưởng.

Chuyện này là hiển nhiên, bất cứ doanh nghiệp nào cũng cần kết nối với văn phòng thám tử tư để điều tra một số việc của công ty đối thủ khi cần thiết.

Bây giờ quyết định theo đuổi Ninh Dư, mặc dù không quan tâm tới quá khứ cô có dùng lý do gì để chia tay anh, nhưng những việc kì lạ xung quanh cô thì anh vẫn phải tìm hiểu một chút.

Dư Dư, tốt nhất là chuyện em đang giấu anh nên hợp lý một chút.

Không thì em xong đời rồi.

Dám ruồng bỏ anh, rời xa anh lâu như vậy.

Ba năm kia, đối với anh dài như cả một đời vậy.

***

Triệu Khang sau khi nghe xong cuộc điện thoại của Chu Tử Hiên, liền kéo Quách My đến một nhà hàng gần công ty mua thức ăn.

Sau đó hai người lại quay trở lại phòng làm việc.

Hai người đem đồ ăn vào phòng nghỉ, bày biện đồ ăn ra bàn xong, Triệu Khang đem một phần vào cho Chu Tử Hiên, hỏi anh có cùng ra ăn không.

Chu Tử Hiên ngẫm nghĩ một hồi thì lắc đầu.

Anh sợ Ninh Dư còn ngại anh, buổi chiều còn đeo khẩu trang tới gặp anh, thấy anh ngồi ăn chung không biết cô có vừa đeo khẩu trang vừa ăn không nữa?

Triệu Khang thấy Chu Tử Hiên từ chối thì cười cười ẩn ý nhìn anh một cái.

Xong cũng không nói gì đi ra ngoài.

Vừa ra thì thấy Quách My kéo ghế ngồi kế bên Ninh Dư, đưa tay chọt chọt vào má cô.

Ninh Dư lại dụi dụi đưa tay lên gạt tay Quách My ra, cũng không có tỉnh dậy.

Quách My lại bật cười khanh khách.

Triệu Khang đen mặt nhìn rồi đi lại.

“Chị Quách, làm gì đó? Không kêu Tiểu Dư dậy ăn đi.”

“Chơi vui nha.

Cô bé này đáng yêu thật.

Là người tình trong mộng của sếp thật à ? Đúng là sếp, thích cũng thích hàng cực phẩm nha.” Quách My thật sự là kiểu người muội khống cùng nhan khống.

Nên là vừa thấy Ninh Dư, cô vô cùng yêu thích.

Nhớ tới em gái nhỏ nhà mình.

Ninh Dư không chỉ trạc tuổi em gái của Quách My, mà còn xinh đẹp nữa.

*Muội khống: kiểu người yêu thích điên cuồng em gái/muội muội.

*Nhan khống: thích ngắm trai xinh gái đẹp.

“Chị bớt điii! Mau kêu cô ấy dậy, thức ăn nguội bây giờ.”

“Hahaha, được.”

Quách My lại chọt chọt thêm hai phát nữa mới đứng dậy cất ghế, rồi lay lay Ninh Dư dậy.

“Em gái nhỏ, tỉnh tỉnh.”

“Ưm...”

“Tỉnh?”

“A...?”

Ninh Dư còn đang mơ màng, tròn xoe mắt ngẩng đầu lên nhìn Quách My.

Quách My liền nhịn không được đưa tay lên bẹo má Ninh Dư một cái.

“Ahhh...đáng yêu quá.”

Ninh Dư lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn.

Cô trợn mắt chớp chớp, đưa tay lên xoa chỗ má bị bẹo.

“Có chuyện gì sao chị Quách ?”

“Hì hì, ăn thôi.

Sếp mua đồ ăn khuya nè.

Mau mau vào phòng nghỉ ăn thôi.”

Ninh Dư đưa tay bóp bóp vai một chút, mù mờ gật đầu đứng dậy.

Quách My lập tức kéo tay cô đi vào phòng nghỉ.

Giờ Ninh Dư mới biết tầng này còn có một căn phòng nghỉ nữa.

Khá rộng rãi.

Bên trong có một quầy bar, có bình nước nóng lạnh, máy pha cafe, nhiều loại hộp cafe hòa tan đầy đủ hương vị được sắp xếp gần đó, lò vi sóng, tủ lạnh,...!Rất đầy đủ tiện nghi, không thiếu món gì.

Kế bên là một chiếc bàn gỗ to dài, ghế gỗ cũng được sắp xếp xung quanh bàn.

Ngoài ra, còn có một phòng nghỉ ngơi bên trong.

Trong phòng là 3 chiếc giường tầng, gối mền đều sắp xếp ngăn nắp để trên giường.

Chậc,..đúng là tầng làm việc của tổng giám đốc.

Đãi ngộ thực sự là vô cùng tốt.

Trên bàn bày đầy thức ăn.

Có ba tô súp bào ngư vi cá size trung bình, còn lại là các món dimsum, mỗi phần 2-3 miếng.

Trông vô cùng ngon.

Mùi hương tỏa ra khắp phòng, bụng của Ninh Dư cũng vừa lúc kêu ọt ọt.

Ngoài cái bánh mà buổi chiều Chu Tử Hiên mua, Ninh Dư cũng chưa ăn gì hết.

Thấy một bàn đồ ăn nóng hổi thế này đương nhiên là đói bụng vô cùng.

Cũng không khách sáo nữa, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cùng hai người kia.

“Ngon không ngon không? Chị với Triệu Khang lên mạng xem, thấy nhà hàng này được đánh giá rất cao đó.”.