Sau khi về phòng, để tránh suy nghĩ lung tung, tôi bèn mở máy tính lên, chọn đại một tập “Võ Lâm Ngoại Truyện”* rồi ngồi xem.

*: Võ Lâm Ngoại Truyện là những chuyện khác lạ và buồn cười của một chủ quán trọ nằm ở một thị trấn xa xôi của Trung Quốc, khi hằng ngày cô phải tiếp xúc với rất nhiều khách trọ khác nhau.

Lúc tôi đang cười muốn ná thở, thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi còn nghĩ là Vương Hướng Tiền đến, bởi vì buổi chiều cậu ta có nói sẽ đến phòng tôi mượn thuốc sát trùng. Nơi chúng tôi ở không có muỗi, nhưng lại có mấy con côn trùng kì quái khác, Vương Hướng Tiền ở tầng trệt, ngoài cửa sổ là vườn cây nên hay bị sâu quấy rầy.

Đến khi tôi chạy ra mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc túi màu trắng in dòng chữ M&S, sau đó Lục Kha Tri mới thò đâu ra từ đằng sau chiếc túi: “Ship ấm áp online đây!”

Có vẻ tâm trạng hắn đang rất tốt, hắn hạ chiếc túi đang giơ cao xuống rồi đưa cho tôi: “Buổi chiều anh đã đi dạo siêu thị với một người, trông thấy trái cây nên mua luôn mấy hộp dâu tây và việt quất xanh, nhưng mua xong mới phát hiện hạn sử dụng là ngày mốt. Anh ăn không hết nên mang cho em một ít đó.”

Chắc hắn đi với cô gái vừa nãy nhỉ? Tôi vừa định từ chối thì hắn đã dứt khoát đặt vào tay tôi luôn.

Tôi khựng người nhìn hai hộp dâu tây và hai hộp việt quất xanh một lúc, rồi mới cầm lấy túi nói: “Vậy cảm ơn anh nhiều nha.”

“Không cần khách sao, em không mời anh vào ngồi chơi hả?” Tay Lục Kha Tri chống lên khung cửa, nhướng mày. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, trông càng thêm lưu manh bướng bỉnh.

Khoan đã, sao cái áo khoác này giống với cái mà cô gái kia vừa ôm vậy?

Tôi siết chặt tay nắm cửa: “Hôm nay anh... Không được rồi, tôi đang rất mệt, chốc nữa tắm xong là sẽ đi ngủ ngay.”

Nhưng tiếng náo nhiệt của bộ phim “Võ Lâm Truyền Kì” bỗng truyền từ laptop trong phòng ra ngoài, âm thanh đó đã tát vào mặt tôi một cái.

Tôi thấy đôi mắt Lục Kha Tri tối lại khi nghe câu trả lời của tôi.

Tay hắn không chống lên khung cửa nữa, khóe miệng cong lên, làm bộ không thèm để ý đến lời từ chối của tôi: “Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi. Đúng rồi, mấy ngày nay em làm gì vậy, hẹn đi đâu cũng không đi.” Dứt lời thì dừng lại một lúc, nhíu mày ra vẻ phiền lòng lắm: “Không lẽ em đang tránh mặt anh sao?”

“Không phải thế.” Tôi vội vàng trả lời.

Lục Kha Tri nhìn chằm chằm tôi, dường như đang xem xét những lời tôi nói là thật hay giả: “Thế thì nhân dịp thời tiết dạo này đang rất đẹp, ngày mai đi đến biển E ngắm biển được không?”

Lục Kha Tri cứ nhìn chòng chọc tôi, làm tôi không thể từ chối được: “Được.. . Được thôi!”

Lục Kha Tri hài lòng gật đầu: “Em mau nghỉ ngơi sớm đi, mười giờ ngày mai xuất phát.”

Nói xong, hắn rất tự giác đóng cửa cho tôi rồi mới rời đi.

Tôi bỏ mấy hộp trái cây vào tủ lạnh, bị hơi lạnh thổi cho bừng tỉnh, Lục Kha Tri không nói chỉ có hai chúng tôi đi thôi, nếu có thêm nhiều người đi theo, vậy thì tôi sẽ không nhận ra được ai là ai, sẽ bớt lúng túng hơi đúng không?

Vì thế tôi vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm chat của bọn Từ Duyệt.

Mười giờ ngày mai đi biển, đi thì nhắn 1.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đều theo trật tự nhắn số 1.

Lý Nhiên còn hỏi tôi một câu khá thừa là có ai đi nữa không.

Tôi nói đảm bảo không quá năm người.

Nghiêm túc mà nói, nếu như ngày mai phát hiện chỉ có một mình Lục Kha Tri đi thì cũng còn bọn Từ Duyệt, tôi sẽ không có bất kỳ cảm xúc lộn xộn nào không nên có khi ở một mình với hắn.

Tôi giỏi thật đó, đánh thắng boss rồi giờ lụm tiền thôi.*