Sau khi đi dạo quanh trường xong, tôi video call với Chu Trú.

Qua video có thể thấy tâm trạng cậu ta đang cực kì thoải mái, hình như còn béo lên nữa.

Tôi cười rồi hỏi có phải cậu ta đã có người yêu rồi không, không ngờ Chu Trú lại đỏ mặt, ngại ngùng nói với tôi rằng cậu ta không biết đây có được tính là yêu đương không, bởi vì từ cái ngày Cố Việt say rượu, hắn đối xử rất tốt với Chu Trú, thỉnh thoảng còn hẹn cậu ta đến thư viện nữa.

Nghiêm túc mà nói thì tôi cũng thấy vui cho Chu Trú.

Tiếp đó cậu ta hỏi tôi và Lục Kha Tri thế nào rồi.

Tôi nói cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Vậy mà vừa nghe xong Chu Trú đã lập tức hóng chuyện, hào hứng bảo giọng điệu của tôi rất kì lạ, có phải là đã quay lại với Lục Kha Tri không.

Tôi sững sốt một lúc, không đùa giỡn để chối bỏ giống lúc trước nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.

Có phải vậy không?

Tôi không biết là do mình không buông được, hay là do nỗi cô đơn khi ở nước ngoài khiến tôi có cảm giác đây là cuộc gặp gỡ định mệnh nữa, nhưng nói thật, từ khi gặp Lục Kha Tri, tôi đã rung rinh rất nhiều lần.

Suy nghĩ kỹ lại, thì như vậy không ổn lắm nhỉ?

Tôi còn chưa kịp nói gì, Chu Trú đã vội vàng cúp điện thoại, cậu ta nói Cố Việt hẹn cậu ta đi ăn cơm.

Bởi vì quá rảnh rỗi, mấy ngày sau đó tôi không ngừng tham gia những buổi offline lớn.

Thật ra đó là những buổi gặp mặt của mấy nhóm tôi tham gia trước khi khai giảng, như là nhóm “Vì học tài chính mới hói”, nhóm “Khô máu cùng mạt chược”, rồi nhóm “Đêm khuya nhảy disco”, hay cái gì mà “Chia sẻ thực đơn của nhóm đầu bếp giỏi”.

Không có quá nhiều người tham gia mấy buổi gặp này, chỉ tầm mười người, nhưng phần lớn đều là người thú vị, toàn nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Thông qua những lần như thế, tôi đã kết bạn được với Tử Duyệt, Lý Nhiên và Vương Hướng Tiềm, chúng tôi học cùng chuyên ngành và có sở thích giống nhau. 

Không giấu giếm gì, đánh mạt chược chính là một trong những niềm vui của cuộc đời tôi.

Tuy tôi thích chơi, nhưng không hề cược tiền, chỉ chơi do thích mà thôi, riết rồi luyện ra được tay nghề thành thạo luôn.

Năm đó Lục Kha Tri biết tôi có thể đánh mạt chước vô cùng giỏi, hắn đã rất ngạc nhiên, nắm tay của tôi: “Ai mà ngờ được đôi bàn tay trắng nõn mềm mại này lại có năng lực đảo lộn trời đất chứ.”

Sau đó hắn cũng học đánh mạt chược vì tôi, đôi khi buổi tối không có chuyện gì làm, thì chúng tôi sẽ lên mạng chơi một lúc.

Chỉ khác là tôi hốt tiền, còn hắn thì phát tiền từ thiện.

Nhắc đến chuyện đó là vì muốn nói do bận bịu với mấy cuộc gặp mặt này, nên đã lâu rồi tôi không liên lạc với Lục Kha Tri.

Nhưng hắn đâu có nhàn rỗi, cũng tham gia một vài hoạt động ở khắp nơi.

Có mấy lần hắn tới rủ tôi tham gia cùng, nhưng tôi toàn dùng lý do chơi mạt chược online với bọn Tử Duyệt để từ chối.

Mãi đến hôm qua, tôi mới gặp lại Lục Kha Tri sau bao ngày xa cách.

Trời nhá nhem tối, cọ cơm nhà Tử Duyệt xong, tôi bèn trở về phòng, trên đường đi thì đúng lúc thấy được Lục Kha Tri đang nói chuyện với một cô gái ở cách đó không xa.

Cô gái đó có dáng người cao gầy, mái tóc dài đen như mun, trong tay còn ôm một cái áo khoác, trông không giống áo khoác của cô ta cho lắm.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Tôi còn định lễ phép chào hỏi họ, nhưng không thể nào thốt câu đó ra khỏi miệng được.

Vì thế thừa dịp Lục Kha Tri đang quay lưng về phía mình, tôi nhanh chóng chạy vào một cái cửa khác.

Đứng trong thang máy đi lên lầu, tôi bỗng nhớ ra một chuyện.

Khi chúng tôi còn quen nhau, đã thành thật khai ra hết lịch sử yêu đương của mình. 

Mối tình đâu của tôi đã dạy tôi hiểu được tình yêu là gì và cũng giúp tôi nhận ra mình cong mẹ nó rồi.

Lục Kha Tri thì không giống thế, hắn đã từng yêu một lần, đối tượng là một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, cao hơn 170cm, có một nụ cười rất ngọt ngào,

Đừng thắc mặc tại sao tôi lại biết rõ như vậy, bởi vì tôi đã xem qua hình của cổ rồi.

Lúc đó tôi quấn lấy hắn đòi xem hình, rồi còn trêu chọc hỏi, sao đang yên lành mà tự dưng anh lại cong thế.

Hắn xấu hổ không nói gì, ôm lấy tôi rồi hôn tai tôi.

Cửa thang máy mở ra, tôi chợt tỉnh táo lại, không hiểu được cảm giác trong lòng mình là gì.