Trác Du Hiên hơi chau mày, ban đầu hắn cũng không hiểu Hướng Nghiệp Minh đang nói nhăng nói cuội cái gì, nhưng một lúc sau cuối cùng hắn cũng nhận ra.
Khuôn mặt của người đàn ông bỗng trở nên sa sầm lại, cánh tay thật muốn bóp vỡ chiếc điện thoại ở trong tay của mình.
Hướng Nghiệp Minh vậy mà lại dám đụng đến người của hản! Tên này hay lắm! Thảo nào người của hắn không tìm kiếm được tung tích của hai người phụ nữ kia hóa ra là vì là do Hướng Nghiệp Minh này dở trò à.
Đúng là loại người bỉ ổi, đấu không lại hẳn lại dám bày ra cái trò bỉ ổi như thế này đây.
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi gần từng câu từng chữ với tên đàn ông đang cười hè hè ở đầu dây bên kia.
"Hướng Nghiệp Minh, mày đang muốn làm cái gì? Tốt nhất mày mau thả bọn họ ra cho tao, không cái mạng của mày cũng không giữ được đâu."
Nghe những âm thanh đe doạ kia của Trác Du Hiên, chẳng những Hướng Nghiệp Minh không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí hắn ta còn bật cười sảng sặc, giọng nói đầy giễu cợt truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Chậc chậc, Trác tổng hãy bình tĩnh đã, đừng có nóng vội như thế chứ.
Tôi chỉ là mời hai người họ đến đây làm khách thôi mà, Trác tổng không cần phải quá căng thẳng như vậy đâu.
Nhưng anh đừng quên hai người bọn họ vẫn ở đây, anh đừng có làm ra điều gì không đúng, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì đâu."
Đi kèm với những lời nói nhắc nhở kia chính là một tiếng cười dài vô cùng sảng khoái vang lên.
Hướng Nghiệp Minh chắc chắn đang muốn đối phó Trác Du Hiên, cho nên hắn ta đã chuẩn bị kế hoạch từ trước rồi, làm sao lại để cho Trác Du Hiên phá hỏng cho được.
Trác Du Hiên lúc này hận không thể giết chết cái kẻ đang liên tục cười, một tràng dài sau đó truyền đến chỉ là tiếng cười của Hướng Nghiệp Minh.
Trác Du Hiên rất tức giận, nhưng hắn ta chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
Lời nói phát ra từ miệng của người đàn ông này lạnh nhạt nhưng không một ai là không nhận ra rằng ở trong lời nói của hẳn đang tràn trề là sự phẫn nộ.
.
Được tại * TrùmTr uyện.
n et *
"Nói, mày muốn cái gì?"
Hướng Nghiệp Minh cười khẩy rồi nói với Trác Du Hiên.
"Xem ra Trác Du Hiên mày cũng thông minh lãm đấy nhỉ.
Nếu mày muốn cứu hai người phụ nữ này, vậy thì được thôi, đúng chiều tối ngày kia mang toàn bộ giấy tờ của Trác thị đến địa điểm mà tao gửi, nếu giờ đấy tao không nhìn thấy mặt của mày thì xác của hai người phụ nữ này nhất định sẽ được gửi đến nhà của mày"
Tiếng nói vừa dứt, truyền đến tai của Trác Du Hiên chính là những tiếng tút tút tút tút tút tút dài vô tận.
Trác Du Hiên nhìn màn hình điện thoại, Hướng Nghiệp Minh như vậy mà dám cúp điện thoại của hắn.
Trong chốc lát, chiếc điện thoại ở trong tay của Trác Du Hiên đã vỡ vụn thành từng mảnh, những mảnh vỡ ấy bắn tung toé ở trên sàn nhà.
Xem ra bây giờ Trác Du Hiên thực sự đang rất giận dữ! Hay cho một Hướng Nghiệp Minh, như vậy mà hắn ta dám đụng vào người của hản! Xem như tên này gan to bằng trời! Trác Du Hiên không khống chế được mà đấm tay lên bàn một cái, nhưng dường như người đàn ông này không hề cảm thấy đau, trong đầu của hản lúc này đã không còn một tia lý trí nào.
Ánh mắt của người đàn ông đỏ ngầu, hơi thở nặng nề ở giữa cả gian phòng im ảng ấy.
Trác Du Hiên có nên làm theo lời của Hướng Nghiệp Minh hay không đây? Trác thị là bao nhiêu tâm huyết của gia đình hắn, nếu giao ra những giấy tờ kia thì hoàn toàn sẽ mất hết.
Nhưng nếu không giao ra, Thấm Sơ Vũ và Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ mất mạng.
Đây chính là điều khiến cho Trác Du Hiên vô cùng đau đầu! Ở bên kia, khi Thẩm Quân Dao tỉnh lại, cô nhìn thấy mình chân tay bị trói, miệng thì bị người ta dán băng dính, không thể nào nói được một chữ.
Nhìn sang bên cạnh chính là Thẩm Sơ Vũ đang nằm hôn mê ở đó.
Cô ban đầu cũng rất hoảng sợ, đặc biệt khi phát hiện mình đang bị nhốt ở một nơi tối tăm như thế.
Nhưng có lẽ do đối mặt với nỗi sợ nhiều nên cô cũng đã quen, rất nhanh sau đó Thẩm Quân Dao đã bình tĩnh trở lại.
Cô dịch người mình đẩy vào người của Thẩm Sơ Vũ, miệng liên tục phát ra những tiếng ư ư ư ư ư ư do không thể nói chuyện được.
Cô muốn gọi người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh mình dậy, hai người đều bị bắt cóc đưa tới đây, nếu Thẩm Quân Dao đoán không nhầm thì chắc chắn chuyện này có liên quan đến Trác Du Hiên.
Thẩm Sơ Vũ bị ai đó đụng vào người mình, cô ta khó khăn mở mắt ra.
Khi tỉnh lại, Thẩm Sơ Vũ vô cùng hoảng sợ, cả người của cô ta liên tục phát run, không những thể, cô ta muốn la hét, muốn cầu cứu khi biết mình bị bắt cóc nhưng không thể làm được vì cả chân cả tay của cô ta đều đang bị trói chặt.
Thẩm Quân Dao im lặng nhìn người phụ nữ này hoảng loạn như vậy, cô chỉ đành huých lên người của Thẩm Sơ Vũ một cái, kêu cô ta im lặng đi, đừng có làm loạn lên như thể.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao, ban đầu của Thẩm Sơ Vũ rất ngạc nhiên, thật không ngờ kẻ mà cô ta ghét nhất lại đang bị bắt cóc cùng với cô ta.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao, Thẩm Sơ Vũ liền tỏ ra ghét bỏ, ánh mắt của người phụ nữ này lộ ra những tia khinh bỉ.
Như thể người phụ nữ này đang muốn nói rằng, Thẩm Quân Dao, thứ dơ bẩn nhà mày, mau tránh xa tao ra.
Thẩm Quân Dao thở dài một tiếng, cô liếc mắt quan sát khắp nơi ở đây.
Có vẻ như nơi này chính là một cái nhà kho bỏ hoang thì phải.
Muốn thoát khỏi đây thật sự là rất khó, bởi vì ở đây chỉ có một chiếc cửa sổ, mà cửa sổ kia chỉ đủ cho một đứa trẻ chui qua mà thôi.
Muốn thoát khỏi nơi này e rằng còn khó hơn cả lên trời! Đang nhìn ngó xung quanh thì một tiếng nói vang lên.
"Hai đứa chúng mày tỉnh rồi à? Đừng tìm nữa, nơi này chúng mày không thế thoát khỏi đây đâu "
Thẩm Quân Dao giát mình nhìn về nơi truyền đến tiếng nói.
Một dáng người đang đi về phía của Thẩm Quân Dao.
Đó là giọng của một người phụ nữ.
Cảm giác lạnh buốt sống lưng truyền tới, cả Thấm Sơ Vũ cũng cảm thấy sợ mà xích lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao.
Gương mặt của người phụ nữ kia càng ngày càng lộ rõ ra.
Càng đến gần, Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt nhìn người phụ nữ kia, trông cô ta thật sự rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không hề nhớ ra.
Cô ta ngồi xuống, trên gương mặt để lộ ra một vết sẹo trông vô cùng ghê rợn, hình như là bị bỏng axit.
Người phụ nữ đó cười nhìn về phía hai con người nhỏ bé kia.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Thẩm Quân Dao?"
Thẩm Quân Dao ư ư vài tiếng, dường như cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được tiếng nào do bị băng keo dính chặt trên miệng mình.
Thấy thế, người phụ nữ kia liền bật cười.
"À đúng rồi, bây giờ hai đứa chúng mày đang bị dán băng dính vào miệng như thế, làm sao mà nói chuyện được chứ nhỉ"
Nói rồi, cô ta đưa tay giật mạnh đi băng keo đang dính ở trên miệng của Thẩm Quân Dao và Thẩm Sơ Vũ.
Một mảng đỏ ửng in đậm ở trên da thịt của hai người phụ nữ kia.
Thẩm Quân Dao hơi trâm mặc lên tiếng hỏi người phụ nữ có khuôn mặt đáng sợ kia.
"Cô là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi đến nơi này."
Người phụ nữ kia bỗng bật cười ha hả, cô ta đưa tay nâng khuôn mặt dày đặc những vết thương kia của Thẩm Quân Dao kia lên, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng đậm dân.
"Mới có năm năm không gặp mà đã không nhận ra tao là ai rồi hay sao? Tao chính là Quách Tịnh Kỳ".