Chẳng biết Thẩm Quân Dao đã chạy bao lâu, trên khuôn mặt trắng bệch của người con gái ấy đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Hai chân của Thẩm Quân Dao gần như đã bị giật đứt ra, những ngón chân dần trở nên tê dại, không thể nào bước tiếp được nữa.
Chạy đi suốt cả một đêm, đến bây giờ, trời cũng đã sáng, Thẩm Quân Dao cũng không biết hiện tại là mình đang ở đâu nữa.
Nơi đây toàn cỏ cây hoa lá, hơn nữa lại chẳng một bóng người, cô cũng không biết phải hỏi thăm ai để mà trở về nữa.
Quá mệt mỏi, Thẩm Quân Dao ngồi xuống ven đường, liên tục thở hồng hộc, cổ họng thì khô khốc.
Rất khát, nhưng hiện giờ ở nơi này cũng chẳng có nước.
Trên lá cây cũng chỉ còn đọng vài giọt sương trên đó, cho dù có uống cũng không thoả cơn khát.
Hai tay của Thẩm Quân Dao ôm lấy bụng mình, cô ngồi phịch xuống đường.
Bụng truyền đến một cơn đau quằn quại.
Cô sợ rằng vì mình chạy quá lâu sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mình.
Bất giác, cô nhăn mặt lại.
Không chỉ có bụng mà còn cả chân, cả tay của cô đều đau một cách dữ dội.
Thẩm Quân Dao ngồi nghỉ một lúc rồi cô lại tiếp tục đứng dậy đi tiếp.
Cô lê từng bước một, chân đã khó cử động nay lại như thể bị đóng băng vậy đấy, cho nên từng bước đi của Thẩm Quân Dao lại càng nặng nề hơn.
Cô cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng cứ đi về phía trước rồi tính, còn hơn là hai mẹ con cô cùng thiệt mạng ở nơi này.
Trên người của Thẩm Quân Dao chẳng có lấy một đồng, không những thế điện thoại còn bị Trác Du Hiên đoạt đi mất, cô không thể nào gọi xe hay là cầu cứu ai được.
Nếu cỏ điện thoại trên người thì cô sẽ liên lạc được với chị Tình Văn.
Chỉ tiếc rằng trên người của Thẩm Quân Dao ngoài bộ quần áo kia ra cũng chẳng còn một thứ gì khác cả.
Thẩm Quân Dao lảo đảo bước đi trên đường, đang thơ thẩn thì cô cảm thấy ở phía sau như có ai đó bịt lấy miệng của mình vậy, hai chân hai tay cũng bị người ta giữ lấy.
Chưa kịp làm gì thì trước mặt của Thẩm Quân Dao đã là một màu đen kịt, cô chỉ mơ màng nghe bên tai của mình có ai đó đang nói chuyện.
Mấy ngày sau, Trác Du Hiên mới đến chung cư kia xem tình hình của Thẩm Quân Dao như thế nào.
Mấy hôm trước đáng lẽ ra hắn đã đến đây để đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện rồi, thế nhưng có chút việc đột xuất xảy ra cho nên hôm nay hắn ta mới có thể đến đây.
Trác Du Hiên đến đây nhưng căn nhà bỗng im ắng lạ thường.
Hắn gọi cho người giúp việc mà hắn đã phái đến đây nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Trầm ngâm một lúc, Trác Du Hiên liền chạy thẳng lên trên phòng, nơi mà hắn đã nhốt Thẩm Quân Dao ở đó.
Đạp tung cửa ra, thế nhưng trong căn phòng không có một ai, chỉ có một người phụ nữ đang bất tỉnh nhân sự, đầu chảy ra rất nhiều máu bê bết khắp nơi ở trên sàn nhà.
Trác Du Hiên nhanh chóng đi đến đạp mấy cái lên người của người phụ nữ đang nằm kia.
"Này, cô bị làm sao đây?"
"Mau tỉnh dậy cho tôi!"
Thế nhưng người phụ nữ đó vẫn bất tỉnh nằm đó! Trác Du Hiên chửi thề một câu, hẳn nhướn mày nhìn một lượt ở xung quanh đây, không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao.
"Chết tiệt! Cái người phụ nữ này lại chạy đi đâu rồi!"
Hắn lục tung khắp mọi nơi, nhà vệ sinh, nhà tắm hay mọi ngóc ngách ở trong căn phòng này, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu cả.
Hắn nghỉ hoặc, chẳng lẽ người phụ nữ này dám bỏ trốn ư? Nghĩ đến đây, Trác Du Hiên đột nhiên phát hỏa lên, ánh mắt của hẳn lộ ra một tia tức giận, cùng với đó là những tia máu đỏ đang hẳn lên ở trong đôi mắt của hẳn.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két phát ra từ miệng của người đàn ông này, không thể không khẳng định rằng trong lòng của Trác Du Hiên hiện giờ thật sự là võ cùng tức giận.
Thẩm Quân Dao, cô giỏi lắm, dám bỏ trốn à? Cô tốt nhất là trốn xa xa một chút, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa, nếu để tôi bắt được cô, tôi nhất định sẽ bẻ gãy nốt cái chân còn lại của cô, để xem cô làm thế nào để bỏ trốn? Trác Du Hiên tức giận đấm mạnh lên tường một cái, khiến cho máu bắt đầu chảy ra, in hẳn một vệt đỏ ửng ở trên tường.
Hắn gọi người đến đây dọn dẹp sạch sẽ ở chỗ này, đưa người phụ nữ vô dụng kia đến bệnh viện rồi sai người đi điều tra tung tích của Thẩm Quân Dao.
Mấy ngày nay chuyện của Thẩm Sơ Vũ đã khiến cho Trác Du Hiên đau đầu lắm rồi, nay lại thêm vụ của Thẩm Quân Dao nữa.
Mấy ngày trước, Thẩm Sơ Vũ cũng đột nhiên biến mất, ban đầu Trác Du Hiên cũng tưởng rằng cô ta đi chơi với bạn, nhưng mấy ngày liền không về nhà làm cho hắn ta vô cùng lo lắng.
Hắn đã cho người đi tìm nhưng vẫn chẳng có tung tích gì.
Nay lại thêm một Thẩm Quân Dao bỏ trốn nữa, đúng là khiến cho hẳn tức chết mà Liên tục mấy ngày tìm kiếm không ngừng nghỉ, thế nhưng hai người phụ nữ đó gần như bốc hơi hoàn toàn khỏi thành phố này, không thể điều tra được hai người bọn họ đang ở đâu.
Trác Du Hiên đã mất ăn mất ngủ nhiều ngày rồi, đầu hắn gần như đau như búa bổ.
Theo thường lệ, cuối ngày lại có một tên vệ sĩ vào báo cáo với hẳn.
"Có thông tin gì chưa?"
Tên vệ sĩ kia sợ hãi nhìn sắc mặt khó coi của Trác Du Hiên rồi nhanh chóng báo cáo kết quả.
"Dạ thưa thiếu gia, vẫn chưa ạ!"
"Một lũ vô dụng! Tôi bỏ tiền ra để nuôi mấy người vậy mà có hai người phụ nữ mà không tìm ra.
Tôi cho mấy cậu biết, trông một tuần mà không tìm ra thông tin thì lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi mắt của tôi ngay lập tức"
Trác Du Hiên nổi giận đùng đùng, tất cả đồ đạc trên bàn của hắn trong chốc lát đều rơi loảng xoảng xuống đất.
Đúng là lũ vô dụng mài Có tí chuyện cỏn con mà cũng làm không nên hồn.
Nếu đã không làm được thì tốt nhất là nghỉ việc đi.
Tên vệ sĩ kia cúi đầu nghe những lời trách mắng kia của chủ nhân, hắn ta cũng chẳng dám hé nửa lời.
Đợi Trác Du Hiên xả giận xong, hẳn ta mới rụt rè lên tiếng.
"Tôi biết rồi ạ, thiếu gia yên tâm, trong một tuần nhất định sẽ có tung tích của hai người họ ạ."
Nói xong, tên vệ sĩ ấy lập tức lui ra, căn phòng giờ đây chỉ còn một mình Trác Du Hiên.
Nơi này không một ánh đèn sáng, xung quanh chỉ là một màu đen kịt của bóng tối.
Một làn khói thuốc phì phèo ra từ miệng của Trác Du Hiên, gương mặt của người đàn ông trong bóng tối lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trác Du Hiên dựa đầu vào ghế, hai mắt của hẳn hơi khép hờ lại thì bỗng nhiên điện thoại của người đàn ông bỗng dưng đổ chuông.
Trác Du Hiên nhìn cái tên hiện trên màn hình rôi bấm nút nghe.
"Không biết giờ này Hướng tổng gọi cho tôi là có chuyện gì?"
Hướng tổng trong lời nói của Trác Du Hiên có lẽ chính là Hướng Nghiệp Minh.
Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vô cùng vui vẻ của người đàn ông.
"Cũng chẳng có gì đâu.
Chẳng qua là mấy hôm trước tôi có mời mấy vị khách quý đến chỗ tôi chơi thôi mà"
"Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước."
Trác Du Hiên đang định cúp máy thật thì bên kia truyên đến tiếng nói vội vã.
"Ấy ấy, Trác tống hãy nghe tôi nói hết đã.
Hai vị khách quý này của tôi có lẽ Trác tổng đây cũng biết đấy.
Một người là người vợ trên danh nghĩa, một người phụ nữ mà mình yêu nhất, hai người họ đều đang làm khách quý ở chỗ tôi!".