Chương 26

Bác gái đội khăn xanh nghẹn lời nhưng tiền đã thu rồi, trầm mặc một lúc sau đó vô cùng chuyên nghiệp mà nhắm ngay Phương An Ngu nói: " Cô gái nhỏ à, bác nói tất nhiên không phải cháu rồi mà là chồng cháu - đường đường là một người đàn ông thì đứng một lúc thì có sao đâu… "

 

Quân Nguyệt Nguyệt lại không đợi bà ta nói hết câu, nét mặt vô cùng hoảng sợ ôm đầu Phương An Ngu, "Vậy làm sao đây? Chồng cháu có bầu đây này! Sáng nay nghén kinh khủng nên mới ăn được hai quả đào, anh ấy làm gì có sức đâu? 

 

Cô vừa mới nói xong, mọi người bên ngồi bên cạnh nghe hiểu được chuyện gì rồi, hai người trẻ tuổi không nhịn được cười rộ lên. Phương An Yến cũng nghe theo tiếng mà nhìn qua nhưng lại không giống như trước đây, mặc kệ chuyện gì xảy ra lườm Quân Nguyệt Nguyệt mà lại nhìn cô với vẻ mặt hết sức phức tạp.

 

Bác gái đội khăn trùm đầu xanh bị lời nói của cô làm cho sửng sốt nhưng lập tức kịp phản ứng lại. Rõ ràng là cô gái này là trêu chọc bà ta!

 

Vì thế bà ta tăng gấp đôi âm lượng khiến giọng nói trở nên chói tai: " Đàn ông nào lại mang thai được! Cô cảm thấy bà già này không có văn hóa nên coi thường tôi đúng không, các cháu… những người trẻ tuổi này, cả một đám nhìn xinh đẹp gọn gàng cũng chỉ được cái bề ngoài thôi, tính cách bên trong thật thấp kém."

 

Một câu nói của bà ta xúc phạm cả một đám người trẻ tuổi trên xe nhưng bà ta đã ỷ vào mình tuổi lớn thành thói nên không ai tính toán gì gì cả, cho nên càng không kiêng nể gì nói tiếp: " Ban ngày ban mặt ôm ấp nhau không cảm thấy xấu hổ lại còn không biết nhường chỗ cho người lớn tuổi. Hai người các cháu có chút đạo đức nào hay không? "

 

Quân Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm nhìn bà ta, vẫn ôm đầu Phương An Ngu trong lòng, thực tế là vì không muốn để anh nhìn thấy sắc mặt bà ta. Bởi anh rất thông minh, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. 

 

Nhưng hôm nay cô hoàn toàn không có ý định nhường chỗ. Tất nhiên ngay từ đầu nguyên chủ Quân Duyệt cũng không nhường chỗ nhưng sau đó bởi vì không chịu nổi ánh mắt trách móc bàn tán bên tai, bị đạo đức ép buộc* nên cuối cùng thực sự để cho bác gái này kéo dậy. 

 

*Đạo đức bắt cóc (hay đạo đức ép buộc): lợi dụng danh nghĩa đạo đức để ép buộc hay công kích người khác. 

 

Dựa vào cái gì chứ?

 

Người có đạo đức mới bị bắt cóc, người chân chính cần chỗ ngồi thì nhường một lúc cũng không sao nhưng diễn viên ông cụ Quân mời đến thì thôi xéo đi nhé.

 

Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Không có, bác đừng hi vọng đạo đức bắt cóc nhé. Bác để cho mọi người nghe một chút, giọng của bác không giống như cơ thể không thoải mái, giọng nói này của bác khiến cháu chấn động đến mức sắp điếc tai rồi."

 

Lời nói đủ vô sỉ, tuy nhiên có câu nói rất đúng: "Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.", bác gái đội khăn xanh không nghĩ tới cô gái nhỏ như Quân Nguyệt Nguyệt lại là kiểu người không dễ nói chuyện như vậy. 

 

Bà ta nghẹn họng nhất thời không nói nên lời, người xung quanh ban đầu có chút lên án nhưng hiện tại quay đầu đi như không có việc gì giả vờ không nhìn thấy.

 

Có đôi khi con người là vậy, đi theo tâm lý đám đông quá nghiêm trọng. Biết rõ một số việc không đúng nhưng vẫn để cho nước chảy bèo trôi nhưng chỉ cần có người xuất hiện đưa ra quan điểm bất đồng thì phần lớn sẽ bắt đầu suy nghĩ lại. 

 

Bác gái mặt đỏ bừng đi cùng với khăn trùm đầu xanh, đít khỉ đi đôi với lá cây, vô cùng hợp. Giọng nói Quân Nguyệt Nguyệt đều đều thong dong, cô cười tủm tỉm nhìn sắc mặt bác gái đối diện đổi tới đổi lui, đoán chừng lần này cảm giác ông cụ Quân sẽ bị cô chọc cho tức gần chết. 

 

Nhưng rõ ràng bác gái này là người có sức chiến đấu mạnh, như vậy rồi vẫn không từ bỏ, lấy lại tinh thần sau đó đưa ra ra định kéo Phương An Ngu, "Tôi không tin, chàng trai cao to khỏe mạnh này không nhường chỗ cho bác gái này. Vậy thì tôi sẽ cố gắng ngồi vào."

 

Nói xong bà ta dùng một tay túm Quân Nguyệt Nguyệt, dĩ nhiên là muốn ngồi trên đùi anh ngốc. 

 

Lông mày Phương An Yến nhíu lại, vẻ mặt Phương An Ngu mù mịt không hiểu chuyện gì. Sắc mặt Quân Nguyệt Nguyệt vốn đang đùa giỡn lập tức trầm xuống, trước khi bác gái đội khăn xanh kịp ngồi lên đùi anh thì lấy một tay nắm chặt tóc của bà ta kéo người ra. 

 

Bác gái đó rống lên giống như mổ lợn, Quân Nguyệt Nguyệt gần như giật một cái rồi bỏ ra luôn nhưng bà ta lại ngồi dưới đất bắt đầu chơi xấu, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại rồi ôm đầu kêu đau rõ ràng là định lừa bịp người khác. 

 

"Ai ui người lớn tuổi như tôi còn bị người ta đánh… " 

 

Bác gái diễn sinh động như thật, "Ôi chao cái thế giới này không có vương pháp nha! Số tôi thật sự quá khổ!"

 

Vừa lăn lộn lại đi đập đùi, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn giống như nhìn khỉ làm xiếc. Phương An Ngu đã đứng lên, trông bộ dạng đang định đỡ bác gái trên mặt đất bị cô túm lại ấn về chỗ.

 

Tài xế ở đằng trước cũng chú ý, cau mày rồi quát to một câu. Mọi người xung quanh vốn không có ý định giúp đỡ thấy người phụ nữ này lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm dưới đất lại bắt đầu có khuynh hướng nói đỡ cho bà ta. 

 

Người đi cùng với bác gái đội khăn đầu xanh cũng tới đỡ bà ta dậy, đỡ không lên nổi lại bắt đầu khóc lóc om sòm với Quân Nguyệt Nguyệt 

 

"Đồ kỹ nữ nhỏ nhoi còn dám ra tay đánh người, đừng hi vọng đi được, lái xe sẽ nhanh chóng chạy xe đến thẳng đồn cảnh sát. Cô đợi xem tôi xử lý cô thế nào. "

 

Quân Nguyệt Nguyệt dựa vào Phương An Ngu đứng bên cạnh che khuất tầm mắt anh, đẩy ngón tay người phụ nữ chỉ vào trước mặt cô "bốp" một cái, " Mẹ nó bác đừng có mà chỉ vào tôi."

 

Nếu như cô không tức giận cười híp mắt thì còn đỡ chứ nếu cô nổi giận thật dù khuôn mặt xinh đẹp thế nào thì ánh mắt cũng lạnh từ trong xương ra. Lăn lộn trong đám tang thi lâu năm như vậy, cả người cô luôn mang theo sự tàn nhẫn, làm sao có thể giống người bình thường được. 

 

Mu bàn ta người phụ nữ bị đập đỏ bừng nhưng bị cô nhìn chằm chằm, sau đó không dám nói tiếp nữa. Người phụ nữ đội khăn xanh thì vẫn còn diễn, khóc lóc om sòm rồi lại lăn qua lăn lại hơn nữa còn nằm thẳng cẳng, một mình một sân khấu diễn trò rất náo nhiệt. 

 

Mắt Quân Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn một lát sau nói: "Chỗ đầu bác không biết bị ai đó nhổ một bãi đờm, ôi trời, dính hết lên tóc rồi. Nhìn buồn nôn chết mất. "

 

Người phụ nữ đang khóc lóc om sòm nghe xong lập tức dừng lại, đưa tay sờ đầu thì quả nhiên sờ được thứ gì đó dinh dính vội vã bỏ khăn trùm đầu xanh xuống bắt đầu chùi, nhất thời quên cả diễn kịch.

"Nhìn xem không phải bác ấy rất khỏe ư, giả bộ rất giống. " Quân Nguyệt Nguyệt cười nhạo, tăng âm lượng lên nói: "Không phải muốn lên đồn cảnh sát sao, bác tài, cháu cho bác thêm 100 tệ, cho xe dừng ở cửa ra vào đồn cảnh sát. Hai bác gái này muốn vào trong đó du lịch một hôm!"

 

Lời cô này quả thật hù dọa người khác rất nhiều, cô gặp chiêu phá chiêu, khiến hai bà cô diễn viên bối rối đến mức nát nhừ. Bác gác đội khăn xanh ngồi dưới đất, vẻ mặt âm u nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, thở hổn hển như một con chó già vừa chạy như điên xong.

 

Bà ta diễn trò khó xử người khác không nổi nữa, dứt khoát vỗ người đang ngồi trên đất ngồi dậy. Không biết bà ta và đồng bọn lén lút thì thầm cái gì, bắt đầu xông lên túm Quân Nguyệt Nguyệt, vừa túm vừa nói: "Không phải cô muốn lên đồn cảnh sát sao, cô đã đánh người thì đừng hòng chạy."

 

Người này chạy đến chỗ nào trên xe, Quân Nguyệt Nguyệt lập tức nghiêng người né tránh, tiện tay với bộ đồ trên ghế ngồi, ném về phía hai người phụ nữ. 

 

"Tôi không chạy, thu cái tay bẩn thỉu của bác lại."

 

Nhưng hai người này dường như kiên quyết ra tay với cô, ném lại bộ đồ trên ghế về phía Quân Nguyệt Nguyệt. Cô tránh ra sau, giày cao gót giẫm lên một đống hàng hóa trên xe buýt, lui tiếp hai bước không cẩn thận vấp phải ống sắt bên cạnh một người, ‘bịch’ một tiếng - cô bị ngã về phía sau không bám được ghế ngồi, bờ m ông ngồi thẳng lên cái ống chút nữa khiến xương cụt của cô sắp bị ấn nát.

 

"Đệch!"

 

Quân Nguyệt Nguyệt đau đến nỗi thở mạnh một hơi. Phương An Ngu thấy vậy lập tức đứng dậy vội vàng đỡ cô. Hai người phụ nữ kia nở nụ cười man rợ, sau đó nhanh chóng đặt mông ngồi vào chỗ anh vừa đứng lên. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt đau đến mức nhất thời không đứng dậy được... lửa giận bốc lên đ ỉnh đầu. Cô dứt khoát hất tay anh ra, duỗi chân đi giày cao gót bị rơi, chìa bàn tay bị thương còn chưa khỏi cầm lấy mũi giày, cũng không quan tâm lòng bàn tay bị đau, tay còn lại chống đất chuẩn bị đá bay đầu hai người phụ nữ ngu đần này...

 

Nhưng đến lúc cô đứng dậy, xương cụt nhói lên khiến bàn tay đang bám lên ống bên cạnh chọc xuống đất, móng tay cái trực tiếp bị cô chọc gãy luôn. 

 

"Mẹ nó..." Quân Nguyệt Nguyệt trực tiếp chửi bậy luôn, không biết tay cô đè lên cái gì đó ướt sũng. Cô nghiêng người nhìn một cái thì thất trên đất có một vũng nước to...

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn lên theo hướng nước, cô thấy một người phụ nữ bụng to mặc chiếc váy rộng, đang nhíu mày ôm bụng, trong tay còn cố gắng cầm túi khoai tây chiên mà người đàn ông bên cạnh cô ấy đang nằm tựa ở bên cửa sổ xe ngáy o... o... , tiếng động trong xe hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cha này. 

 

Mẹ nó, chắc cái này không phải nước tiểu chứ?

 

Đi vệ sinh cũng không thể nào ra được bãi nước lớn như vậy được!?

 

Hai đời của Quân Nguyệt Nguyệt đều giống một đàn ông như Phương An Ngu, do bị bỏ thuốc mới ngủ cùng anh,, mà trừ lần đó ra, cô không có bất cứ kinh nghiệm gì về chuyện của phụ nữ hết. 

 

Nhưng khi ở mạt thế, cô đã từng đỡ đẻ cho trâu và ngựa, sau đó có đỡ đẻ cho vợ của một dị năng giả* trong một lần bị bắt đi lính.  

 

*Dị năng giả: hay người có dị năng, là một người có khả năng đặc biệt ví dụ tạo ra dòng điện, tạo quả cầu lửa, biến hình… thường gặp trong bối cảnh truyện mạt thế. 

 

Rất không may là cuối cùng người vợ đó không thể sống nổi, người bình thường rất khó có thai với người có dị năng, kể cả mang bầu thì cũng gần như không sinh ra được. Vị trí thai của người phụ nữ đó bị lệch, nhưng cô không có khả năng chỉnh sửa, hơn nữa lúc ấy cũng không có điều kiện chữa bệnh cuối cùng người phụ nữ đó phải chết...

 

Ấn tượng khi đó khắc sâu, cho nên cô chỉ cần liếc qua là biết được người phụ nữ này vốn không phải đi vệ sinh mà là bị vỡ nước ối!

 

Không lòng dạ nào chịu nổi ----

 

Cô vội vàng ném giày cao gót đi, cũng không đứng dậy mà là bò về trước một bước đến cạnh chân người phụ nữ đó đưa tay ra sờ bụng của cô ấy. 

 

Vị trí thai bị lệch!

 

Quân Nguyệt Nguyệt đỡ chân thai phụ để cô ấy trong tư thế thoải mái sau đó đứng dậy bất chấp dơ bẩn đưa tay đẩy người đàn ông ở bên cạnh. Mà người này vẫn đang ngáy khò khò rung trời, Quân Nguyệt Nguyệt đẩy hai cái, anh ta vẫn không tỉnh lại nên thò tay vỗ mặt anh ta hai cái ‘bộp bộp’, "Tỉnh lại đi! Vợ anh vỡ nước ối rồi! Sắp sinh... "

 

Người đàn ông bị tát mấy cái giật mình tỉnh dậy, con mắt nhìn chằm chằm Quân Nguyệt Nguyệt sau đó sờ lên mặt mình, nghe cô nói thì vội vàng khẩn trương kiểm tra tình trạng của vợ mình...

 

Hai người phụ nữ* kia vốn đang định bới móc cô nghe thấy tiếng động ở bên đây cũng vội vã đứng dậy, đi đến bên cạnh cô ấy nhìn sau đó cũng kêu loạn lên theo: "Thật sự là sắp sinh rồi, là sinh non hay đến tháng sinh rồi vậy? "

 

Hai người phụ nữ *: hai bà đội khăn trùm đầu xanh phân gà và vàng phân chó được ông cụ Quân thuê ấy ạ (nếu chẳng may các bạn quên :v)

 

"Bác lái xe đi thẳng đến bệnh viện đi! Gần đây có bệnh viện cách chừng mười dặm, cố gắng chịu đựng một lúc... "

 

"Hít sâu hít sâu... Cô đừng vội vàng dùng sức..."

 

Mọi người mồm năm miệng mười kêu lên, mấy người đàn ông thì tự giác đổi chỗ ngồi ra sau, còn mấy người phụ nữ thì ngồi phía trước vây quanh thai phụ rì rầm dạy cô ấy làm thế nào để là làm dịu cơn đau quặn trước sinh. 

 

Phương An Ngu cũng bị Phương An Yến kéo về đằng sau, cuối cùng lái xe cũng không lấy thêm tiền, trực tiếp phi xe đến thẳng bệnh viện gần đây.

 

Mặc dù bệnh viện hơi cũ nát nhưng dù gì cũng là bệnh viện công ở thị trấn, thai phụ đã không thể tự mình đi đường được nữa, lúc này xe lăn của Quân Du cũng có tác dụng. Trong mấy người đẩy đến gần bệnh viện có cả hai người phụ nữ vừa bới móc...

 

Quân Nguyệt Nguyệt chạy theo một đoạn rồi ngừng lại, tìm được nhà vệ sinh trong bệnh viện, sửa sang bản thân lại một chút, rửa tay sạch sẽ rồi đến chỗ y tá quấn lại băng gạc, không để ý thai phụ đó nữa mà cũng không đi gặp mặt hai người lúc nãy vừa bới móc mình. 

 

Chỗ này là thị trấn, nhìn qua cũng không hề phồn hoa, không phải huyện Đài Sơn ông cụ Quân nói. 

 

Hiện giờ xe buýt đang dừng ở bên ngoài, đôi vợ chồng kia vẫn còn ít đồ đạc trên xe hơn nữa họ cũng đã nhét tiền cho lái xe nên một lát sau xe vẫn chưa chạy. 

 

Hành khách khác trên xe thì sốt ruột nên xuống xe, đi vào trong thị trấn, có lẽ là đi tìm xe khác, tìm bừa một cái xe đi chung rồi có thể về nhà nhanh chóng. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt xử lý sạch sẽ đi ra thì thấy Phương An Ngu đang đứng ở cửa ra vào nhà vệ sinh nữ, dáng người cao lớn, nét mặt tràn đầy lo lắng. 

 

Cô và anh đi chung ra bên ngoài bệnh viện, đứng ở cổng viện nhìn xung quanh cũng không quay lại xe buýt mà cùng đi với Quân Du và Phương An Yến bàn bạc bắt một chiếc xe đi gặp bà dì trời ơi đất hỡi nào đó. 

 

Cô chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay, nhanh chóng gõ điện thoại ra một hàng chữ 

---Tôi dẫn anh vào trong thị trấn đi chơi được không? Không đi gặp bà dì chó má gì đó nữa. 

 

Phương An Ngu xem xong lại có phần lo lắng nhìn qua về phía xe buýt, cô lại nhanh chóng gõ tiếp --- Từ lúc nào em trai anh thì cần anh lo lắng? Có đi hay không?

 

Phương An Ngu cắn môi chậm rãi, duỗi tay vém một lọn tóc xoăn bị vểnh lên của quân Nguyệt Nguyệt về đúng chỗ, mắt anh sáng long lanh, trịnh trọng gật đầu. 

 

Đi.

Chương 27

Xe buýt dừng trước cổng bệnh viện, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu nhìn xung quanh một lượt lo lắng hai người Phương An Yến và Quân Du phát hiện nên đi men theo bờ ao vỡ vụn xi măng của bệnh viện chạy trốn bằng cách trèo lên tường. 

 

Dù gì bài thử thách đã bị cô làm rối tung lên, hai bác gái đáng ghét kia vẫn còn trong bệnh viện lăng xăng đi giúp đỡ. Cả xe buýt chỉ có hai bác hăng hái giúp nhất, giọng nói còn lớn hơn khi giả vờ gào khóc trên xe buýt, ngay cả chồng thai phụ đó cũng không đọ nổi. Dù sao hai bọn họ đều rất có kinh nghiệm với chuyện sinh con này.

 

Cô kéo theo Phương An Ngu trèo tường, vẫn suy nghĩ về nhóm hai bác gái đó: bọn họ cũng khá nhiệt tình, vừa rồi cô và mấy người gom tiền lại cho gia đình thai phụ đó. Bọn họ không giống những người khác định trở về, không ở lại bệnh viện trông coi nhưng lúc đi ra cô chứng kiến hai bọn họ tìm rồi lấy ra đồng tiền đỏ còn mới tinh cho chồng thai phụ để cho anh ta tranh thủ thời gian đi nộp viện phí. 

 

Sau khi vỡ nước ối mà vị trí thai bị lệch nên em bé nhanh chóng được phẫu thuật...

 

Có lẽ tiền kia là tiền ông cụ thuê hai bác gái đó đi vả mặt nữ phụ là cô. Quân Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy không ghê tởm nổi, cô đã từng gặp rất nhiều loại tính cách đáng ghê tởm. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, lấy tiền của người này đi giúp người khác thế nên màn diễn hết lòng nhưng lại vụng về ban nãy cũng không khiến người khác phải chán ghét. 

 

Ở mạt thế, sắc đẹp là rẻ nhất, rẻ ngang với sắc đẹp là lòng tốt, tính cách con người lúc sống chết cận kề có thể biến chất. Nhìn những thứ này rồi sau đó lại thấy một chút tình người rỉ ra từ kẽ tay của người nông dân thô kệch thật khiến cho tâm trạng Quân Nguyệt Nguyệt nhất thời xúc động cũng chân chính thay đổi cảm giác của cô về thế giới đích thực.

 

Đây không phải là thế giới mà cha mẹ ruột chỉ vì một miếng ăn có thể mang con gái mình cho một đống đàn ông xấu xí.

 

Cô kéo Phương An Ngu ra hứng lấy ánh mặt trời gay gắt nhanh chóng chạy đi, thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong sự ấm áp trước nay chưa từng có. 

 

Cái người gọi là dì bên nhà họ Quân có lẽ có tồn tại thật nhưng gặp hay không gặp cũng có ý nghĩa gì. Cô dắt Phương An Ngu chạy trốn chắc chắn ông cụ Quân sẽ tức giận muốn chết. Mà cô thì lại cứ muốn ông ta nổi giận, càng nổi giận, càng thất vọng về cô thì lúc đưa tiền đuổi cô đi càng sảng khoái. 

 

Dù sao cô cầm tiền xong cũng không định ở lại thành phố Khâu Hải nữa. Đến khi đó không phải trời cao biển rộng mặc chim bay lượn hay sao!

 

Nghĩ đến tiền sắp về tài khoản tâm trạng cô giống như chú chim bay lên, lúc đứng ở trên tường nhảy xuống cô cảm thấy như mình sắp mọc cánh rồi. 

 

Phương An Ngu nhảy xuống trước, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn mình dang hai tay ra muốn đỡ thì cười cong mắt, mở khẩu hình nói một câu:

 

"Đỡ tôi nhé!"

 

Sau đó không thèm chú ý bên dưới mà cứ thế lao thẳng xuống đất. 

 

Tường bệnh viện rất cao, lúc cô hạ cánh thì mới ý thức được mình thực sự ngu ngốc - cô giang hai tay như một con chim không hề biết bay bổ nhào xuống dưới đất mẹ thân yêu mà tâm trạng cũng vì chuyện này mà bay bổng.

 

Không nên bay như thế. 

 

Cô không nên tin anh ngốc có thể đỡ được mình. Phương An Ngu trong ấn tượng của cô vốn là một chú thỏ nhỏ dọa một cái là chạy, chính cô cũng không ngờ tới mình lại tín nhiệm anh như vậy. 

 

Giây cuối cùng không kịp cuộn người nữa, cô nhắm mắt cầu nguyện cho chính mình khi rơi xuống đất không bị gãy cái cánh còn chưa kịp tự do bay lượn nếu không cô thực sự không biết khóc kiểu gì. 

 

Có điều đau đớn do cú ngã ngu ngốc từ trên tường xuống lại không xuất hiện mà cô dùng tư thế như bé chim nhỏ ngu ngốc này này rơi vào cái ôm rắn chắc ấm ấp không ngờ. 

 

Hai người bị dồn về phía sau lảo đảo hai bước, sau đó đứng lại được. 

Quân Nguyệt Nguyệt mở to mắt nhìn thấy cầm anh gần trong gang tấc, lúc này mới cảm nhận được chân mềm nhũn, nhất thời cả người đều dựa vào anh ngốc không đứng dậy nổi. 

 

"Đúng là anh đỡ được rồi..." Đầu cô tựa vào lồ ng ngực anh cảm nhận được nhịp đập nhanh giống hệt nhịp đập của cô, nhỏ giọng lầm bầm sau đó lại cười, lòng tự nhủ cũng như nhau. 

 

Một lần nữa Phương An Ngu cho người khác cảm giác dễ bị bắt nạt đến mềm yếu lại là một người đàn ông trưởng thành đỡ được người nhỏ nhắn xinh xắn như cô lúc này, thực ra không tốn quá nhiều sức lực. 

 

Nghĩ đến bản thân có nắm đấm đấm chết người hồi còn mạt thế, lần đầu tiên trong đời được nằm trong lồ ng ngực của một người đàn ông đã tìm được một chút cảm giác giống như chim nhỏ nép vào người, hơi mới lạ mà ngẩng đầu nhìn anh. 

 

Tim cô đập nhanh, bị hành vi ngu ngốc này của mình hù dọa, vậy anh ngốc kia thì vì sao? Lo lắng sao? Hay sợ không đỡ được cô?

 

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng Phương An Ngu, mắt anh rũ xuống, vẻ mặt giống như sợi bông mềm mại khiến cho cô vô cùng thư thái càng không muốn đứng dậy. 

 

Chuyện này quá khác thường, cô cúi đầu xuống hai tay không ôm anh chỉ đề hai bên người. mạt thế giãy dụa nhiều năm như vậy ngay cả đứa trẻ cũng không tháo xuống cảnh giác vậy mà lại không thể nào làm như thế với Phương An Ngu được.

 

Sang chiều ánh mặt trời chiếu thẳng vào hai người bọn họ, cô cảm giác gáy sắp bị nướng tới nơi đang định ngẩng đầu thì cảm giác có một bàn tay ấm áp che trên cổ mình. 

 

Chẳng qua nóng rực khiến người ta vô cùng sốt ruột cũng sẽ không lạnh buốt khiến người ta chống cự. 

 

Cô muốn đưa tay lên đầu nhưng bị bàn tay này che chắn giống như đồ ngàn cân áp xuống khiến cô không thể giơ tay lên.

 

Hai người cứ thế yên lặng tựa vào nhau - cũng không thể tính là ôm nhau bởi Phương An Ngu chỉ nâng cánh tay, đỡ gáy cô mà người được đỡ là Quân Nguyệt Nguyệt từ đầu tới cuối không hề đưa tay ra vòng qua eo của người trước mặt mình.

 

Chuyện này rất kì quái, cô không muốn làm gì nên bất động mà anh cũng bất động. 

 

Anh vốn là người câm, nên sẽ không lên tiếng đột ngột hỏi cô đang làm gì, yên tĩnh giống như một cái cột làm việc tận tụy. Hai người cách lề đường một đoạn, xe cộ trong thị trấn không nhiều lắm nên ở đây cũng yên tĩnh không thể hiểu thấu giống như người mà cô đang dựa vào rồi không hợp thời rồi lại thành hợp lý. 

 

Cô đang tự hỏi về việc vì sao anh ngốc và cô cùng dùng sữa tắm nhưng lại có thể ngửi trên người anh một chút, không biết có phải do ánh mặt trời giữa trưa làm lan tỏa từ xa xa theo cổ áo mở rộng của anh không chịu nghe lời mà nhất quyết chui vào trong mũi cô. 

 

Vì sao trên xe buýt vừa rồi hỗn độn như vậy lại không lưu trên người anh một chút mùi khác thường nào, cô lại giống như gà mái lăn lộn trong ổ gà lăn qua phân gà thối tha. 

 

Vì sao cô không sao nói rõ được mình lại nhảy bừa từ trên tường xuống, dùng cách nhảy tự sát mà tín nhiệm và tin tưởng một tên ngốc. 

 

Vì sao... haizz, kệ con mịa nó đi. 

 

Nghĩ đến đau hết cả đầu.

 

Chóp mũi cô toàn là mùi sữa tắm trên cổ áo anh mà tối qua anh cũng đã nhắc đến, thật ra anh viết là sữa tắm nước hoa - hương chanh xanh phối hợp với hoa nhài. Cô thấy hương đầu còn chưa tan, hương cuối lại có mùi giống như mấy chai thuốc xịt côn trùng vậy. 

 

Hôm qua sau khi Phương An Ngu nói dễ ngửi, cô qua quýt bảo dễ ngửi thì mang đi nhưng hôm nay mới phát hiện sữa tắm nước hoa này còn có note cuối không nói rõ được là mùi gì nhưng rất là dễ chịu khiến người khác muốn đến gần hơn cẩn thận ngửi rõ xem rốt cục đó là mùi hương gì. 

 

Từ trước đến nay Quân Nguyệt Nguyệt luôn là người nghĩ gì làm nấy vì thế cô ngẩng đầu cử động không đẩy Phương An Ngu ra mà là cởi một cúc áo trên của anh sau đó kéo hai bên áo rồi chôn đầu vào cổ áo anh. 

 

Phương An Ngu: ... Anh cúi đầu khó hiểu nhìn cô, chớp mắt không hiểu chuyện gì. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ hít vài hơi sau đó ngẩng đầu lên... cài lại cúc áo cho anh, đưa tay đập rồi gật đầu nhẹ. Cô cầm điện thoại gõ --- Hương cuối của sữa tắm anh dùng hôm qua là hương gì vậy?"

 

Anh ngốc lập tức hiểu được cô vừa làm gì, nhận điện thoại nghiêm túc trả lời --- Sữa bò.

 

Cô gật đầu, vẻ mặt như thế đang làm một đề khoa học khó khăn mà bấm phím 

--- Chuẩn, đúng là hương sữa rồi.

 

Thật ra không phải... Ban nãy cô không đoán được. 

 

Hơn nữa nhìn bộ dạng anh ngốc nghiêm túc gật đầu thậm chí cô còn có cảm giác hổ thẹn. Dù sao việc ăn đậu hũ rồi còn lừa gạt người ta đối với người bình thường thì không sao nhưng với người đơn thuần đến mức ngốc nghếch như Phương An Ngu cứ luôn có cảm giác tội lỗi. 

 

Vừa rồi cô còn định thè lưỡi ra nếm thử nữa, cũng may là cô không thật sự phát điên đến nông nỗi định đi Tam Viện khám. 

 

Vì thế lương tâm tội lỗi được một lúc sau đó nhanh chóng tiêu hóa lương tâm đó xuống dẫn anh ngốc đi tiếp đường nhỏ trong thị trấn. 

 

Dọc đường luôn lo sợ chạm mặt Phương An Yến và Quân Du trên xe, hai người đặc biệt đi qua hẻm nhỏ. Thị trấn nhỏ này thật sự không lớn đi chưa được bao lâu ra đến cổng cũng chẳng thấy xe taxi nào lại càng không gặp được người quen nào hết. 

 

Hai người hoảng hốt một lúc trên đường gần như không có ai có điều cửa hàng vẫn có mấy nhà, cửa trước nhìn rất nhỏ nhưng dù sao thì cái gì cũng có. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt để ý cửa hàng sửa di động dẫn Phương An Ngu đi vào. Ban đầu cô định bụng về đến thành phố Khâu Hải mới mua điện thoại cho anh nhưng bây giờ mua cũng được, dù sao anh cũng không cần nhiều chức năng chỉ cần gõ chữ là được rồi. 

 

Trong cửa hàng có máy nhãn hiệu vô cùng cũ kỹ, nhìn qua cũng không quá giống hàng mới. Chủ tiệm là người đàn ông trung niên mập mạp, đầu bóng lộn mặt rỗ nhất quyết nói là hàng mới. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt chỉ tìm điện thoại màn hình lớn nói: "Cần máy trả lời tin nhắn nhanh một chút."

 

Cuối cùng hai người dùng tám trăm nhân dân tệ để mua hai cái điện thoại thông minh nhãn hiệu Mị Ái.

 

Vì sao mua hai cái? Bởi vì con mịa nó không bán một cái, tám trăm mua một tặng một, một cái sáu trăm cũng không bán.

 

Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng khiếp sợ ý tư tưởng tiếp thị của ông chủ hơn nữa còn hoài nghi sâu sắc điện thoại này chính ông ta mò ra vài thứ lắp ghép vào bởi không nói đến một đống linh kiện rải rác dưới quầy mà điện thoại này vỏ rõ là mới nhưng lúc kiểm tra thì khe sim lại có vết xước. 

 

Có điều Phương An Ngu nhìn lại rất thích, điện thoại một đen một trắng. Anh cầm điện thoại trắng thích đến mức không nỡ để xuống, chọc chọc chọc không ngừng. Quân Nguyệt Nguyệt nghe ông chủ mập mạp liên tục nói khoác. 

 

"Máy hai sim hai sóng, thời gian sử dụng siêu lâu, bảo hành tám năm lại là máy đôi có định vị tự động. Ôi, lúc nào máy hỏng quý khách cũng có thể đến tìm tôi, lại còn được tặng tai nghe sạc pin, tín hiệu kể cả khe suối giữa núi đều có, chất lượng tuyệt vời chuẩn không cần chỉnh."

 

Cô nhìn ông ta lau mặt một cái, nước miếng tung tóe mà khen ngợi di động. Câu bảo hành sửa chữa tám năm thành công giúp cô xác nhận thứ này chắc chắn là do ông ta lắp ráp.

 

Cô không nhịn được cười nhưng anh ngốc thích thì cô sẽ mua. Thật ra anh không cần điện thoại này, nhà họ Phương đã có điện thoại bàn rồi, cho tới giờ anh không hề ra khỏi nhà lại không có bạn bè gì mà lại có máy tính nên không cần dùng sẽ không mua. 

 

Có điều ai mà không thích đồ chơi có thể tiện tay cầm, bây giờ anh ngốc không cần mua quyển sổ nhỏ nữa. Vừa mới ra khỏi cửa ra vào đã giữ chặt Quân Nguyệt Nguyệt dùng điện thoại anh mới mua gõ chữ cho cô. 

 

Tốc độ gõ đã nhanh như vậy rồi.