Chương 23

"Cô bớt hi vọng hão huyền đi, cả đời này tôi sẽ không dây dưa với loại phụ nữ như cô đâu."

 

Quân Nguyệt Nguyệt bĩu môi, Phương An Yến lại nói thêm: "Anh trai tôi cũng vậy, nếu cô còn dám làm gì anh ấy..."

 

Cô buồn phiền mà huýt sáo. Tiếng huýt vang dội trong đêm vắng khiến cậu lập tức muốn che miệng cô nhưng bị cô nghiêng người tránh được. 

 

"Tôi nói cho anh biết." Cô nói rõ từng chữ một 

 

"Trên đời này, không có chuyện gì tôi không dám làm hay không thể làm. Chỉ có tôi muốn làm hay không thôi."

 

"Miếng đất kia tôi thực sự không có hứng thú, cũng không hiểu chuyện kinh doanh nhưng nếu tôi muốn, anh đừng hòng chiếm được."  

 

Nói xong, Phương An Yến quả thật bị khẩu khí ngông cuồng của cô chọc cười. 

 

Ngược lại cô vẫn bình tĩnh nói thêm: "Còn anh, nếu như tôi thật sự thích anh, muốn có được anh thì anh nghĩ anh có thể từ chối tôi được sao?"

 

Lời nói này dù ai nghe được cũng đều cảm thấy Quân Nguyệt Nguyệt bị điên rồi, mọi người đều biết cô thích Phương An Yến đến nỗi phát điên nóng lòng gả cho anh trai câm điếc của mình, nếu nghe xong cô nói câu này đều cảm thấy cô điên rồi hoặc là nói sảng. Bởi cho tới tận bây giờ cậu chưa bao giờ ngó ngàng gì tới cô cả. 

 

Phương An Yến vẫn cười mang theo ý khinh miệt khiến hiện tại Quân Nguyệt Nguyệt đã mất sạch thiện cảm gộp lại từ khi đọc sách đến giờ đối với nhân vật nam chính. 

 

Cô yên lặng chờ Phương An Yến cười xong rồi mới mở miệng, "Dưới tầng công ty anh có một bãi đậu xe, chiều nào tan làm anh đều theo thói quen đi thang bộ xuống, có một đoạn cầu thang là góc chết camera nên có thể đi đường ngầm ra thẳng đến đường lớn đằng sau công ty."

 

Phương An Yến trừng mắt nhìn cô: "Cô điều tra tôi? Có phải cô phái người theo dõi tôi không?"

 

Cô không trả lời mà đang cố gắng nhớ lại nội dung sách rồi tiếp tục nói:

 

"Hoặc là anh đi thang máy xuống nhưng xe cũng đi qua camera giám sát bị nghiêng. Chỗ đó lại đúng là lối rẽ, lái xe qua đúng ba giây lúc camera bị che khuất."

 

Phương An Yến nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi. 

 

Cô vẫn tiếp tục: "Kể cả anh đi từ công ty ra thì cách biệt thự nhà họ Phương một đoạn có một cái camera bị một con sâu rượu nghiện hút làm hỏng mà hai tháng rồi vẫn chưa sửa. Thời gian đó vừa đúng lúc đã bí mật làm khu vực bảo tồn thiên nhiên. Tôi đoán chắc chắn bên bất động sản cũng với anh, còn rất tự hào, ví dụ như một phần của khu biệt thự bị cắt ra để làm khu bảo tồn thiên nhiên là vì nơi đó phát hiện loài cây rất quý giá." 

 

"Nhưng bọn họ không nói cho anh biết, phía dưới đám cây quý giá chưa ai từng đi vào ấy, có một cái hang động rất to có khả năng chứa hai trăm người trong lòng đất. Thiên nhiên quả thực giống quỷ thần ra tay, trong đó tối đen như mực không thấy mặt trời, bởi lá cây và bùn đất tích lũy qua nhiều năm đến ngay cả mưa xối cũng không thấm vào được."

 

Phương An Yến nhìn cô như người bị tâm thần, thấy cô nhếch môi, cười rộ lên: "Anh sống trong xã hội thượng lưu nên cũng biết tiền có thể ma xui quỷ khiến. Nếu tôi sai người bắt anh đến hang động này, cho anh ăn uống. Loại người dũng cảm khao khát sống như anh sẽ không để mình chết đói được đâu nhỉ."

 

Phương An Yến không kìm được nuốt nước bọt, cô vẫn chưa dừng lại, "Nếu trong lúc anh biến mất không ai tìm thấy được, sống không thấy người chết không thấy xác. Dù có ai đó nghi ngờ tôi thì ông cụ nhà tôi cũng không thể bỏ mặc tôi được. Ông ấy càng thiên vị Quân Du thì càng không thể để tôi bị cuốn vào chuyện này. Nhà họ Phương không có anh chẳng lẽ không nhanh chóng bại trận hay sao?"

 

Quân Nguyệt Nguyệt nói: "Toàn bộ thành phố Khâu Hải ai mà không muốn có miếng đất đó chứ? Ông cụ Quân chỉ cần hơi để lộ ra chút tin tức, anh có tin không, đám người mà anh gọi là người làm ăn đàng hoàng có thể sẵn sàng xóa sạch sự tồn tại của anh trên thế giới này."

 

Nói đến câu cuối cùng, cô đột ngột tăng âm lượng khiến miệng Phương An Yến há to miệng cảm nhận được tóc gáy mình dựng đứng. Cậu nhìn người con người trước mặt vốn dịu dàng nhưng không biết vì sao lại giống như bị cái gì đó nhập vậy.

 

Cô vẫn nhỏ nhẹ nói khẽ mô tả, "Đến khi đó qua một hai tháng sẽ không ai quan tâm đ ến anh nữa, mà coi như gia đình anh muốn tìm thì cũng có thể đi tìm ở đâu chứ?"

 

"Anh sẽ mất hoàn toàn sự trợ giúp, nghĩ xem đến lúc đó nếu tôi muốn anh, chỉ cần ngoắc ngón tay anh có thể không bò đến hay sao?" 

 

Nụ cười cô dần dần rạng rỡ, "Không đúng, tính cách anh không tốt như thế, một hai tháng không đủ được. Vậy ba hay năm năm thì sao?"

 

Cô khép quần áo lại, nghiêng đầu, "Nếu ba hay năm năm anh vẫn không chịu đồng ý, vậy nếu sai người đánh gãy chân anh thì sao?"

 

"Mẹ nó cô bị điên à?" Phương An Yến gầm nhẹ với cô, còn không kiềm chế được lùi một bước nhỏ về phía sau. 

 

"Khiến anh gãy chân mà vẫn không được, vậy nếu chém hai tay nữa thì sao? Dù sao việc này cũng ảnh hưởng đến bề ngoài, anh vẫn có thể bò." 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nói xong dường như nghĩ đến hình ảnh đó, đắc ý đi một vòng quanh Phương An Yến, "Đêm tối dài đằng đẵng chỉ có mỗi mình anh, tôi sẽ nhốt anh vào một nơi chỉ có thể chứa được một người trong vòng một tháng, anh thấy nếu gặp lại tôi có khi nào giống như gặp lại thiên sứ?"

 

Phương An Yến không tin nổi nhìn cô, tựa người vào cột trong đình hóng gió, sống lưng lạnh buốt. 

 

"Cho dù anh gắng gượng đến phút cuối cùng vẫn không chịu đồng ý đi theo tôi cũng không sao." 

 

Vẻ mặt Quân Nguyệt Nguyệt nham hiểm, tiếp tục hù dọa, "Tôi nghe một người bạn xấu nói cô ấy quen một thầy làm búp bê ở nước ngoài, nghe đâu có thể tránh hoàn toàn tất cả mạch máu lớn trên người anh, cắt tất cả cơ bắp… rồi dùng thủ đoạn đặc biệt có thể làm cho người thực vật động đậy được, anh nghĩ nếu cho cô ta một khoản tiền lớn, liệu cô ta có biết cách biến người thật thành búp bê hay không...? "

 

"Cô đang nói cái gì?" 

 

Phương An Yến thật sự không muốn nghe nữa, đúng lúc này có gió đêm thổi qua khiến cậu sởn gai ốc nhìn cô, sự kiêu ngạo lúc nãy không còn nữa, chỉ cố gắng mạnh miệng, " Cô điên rồi..."

 

"Không." Vẻ mặt Quân Nguyệt Nguyệt giãn ra, lắc đầu, "Tôi không điên. Thật may là tôi không bị điên, may là tôi không thật sự thích anh."

 

Cô nghiêm túc nhìn Phương An Yến, hỏi lại một lần nữa:

 

"Nếu không anh cho rằng anh có thể từ chối tôi sao?"

 

Lúc này Phương An Yến không cười nữa, cũng không nói gì, ánh mắt vô thức tránh né cách xa người phụ nữ này.

 

Quân Nguyệt Nguyệt lại nhún vai, "Anh thấy đó, đáng nhẽ vừa rồi anh không nên nói với tôi những lời đe dọa đó. Tôi cũng không ý định dính dáng gì đến việc của anh và Quân Du còn về anh trai anh mà nói..."

 

Cô quay đầu nhìn về phía Phương An Ngu vẫn luôn vô cùng nghe lời đứng dựa vào cột, nói

 

"Tôi ngủ với anh ấy một lần, anh nổi giận mãi làm gì. Cho dù tôi ngủ tiếp, anh cũng không can thiệp được."

 

Cô thấy Phương An Yến vì nhất lao vĩnh dật, nói lời độc ác:

 

"Tôi sẽ bồi thường cho anh ấy nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến anh mà anh lại xen vào chuyện của người khác khiến tôi tức giận, cản trở việc của tôi thì tôi không thể đảm bảo tôi sẽ không ghét bỏ gây phiền phức cho anh khiến anh biến mất trên cõi đời này hơn nữa bảo đảm bên trong cái hố dưới cây đó không có đồ ăn uống gì, anh sẽ cùng với đám lá cây chất đống mấy chục năm kia thối rữa."

 

*Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.

 

Phương An Yến không nên sợ đến mức này, rõ ràng người phụ nữ trước mặt thấp hơn cậu nhiều như vậy. Cậu có thể dễ dàng đánh cô khiến cô không còn sức lực mà đánh trả nữa. 

 

Nhưng thời điểm cô nói ra điều này lại có khí thế Phương An Yến chưa từng thấy bao giờ cùng với gió đêm thổi qua, thậm chí cậu còn ảo giác thấy chính mình vừa ướt sũng vừa thối rữa khiến cậu không thể nào thở nổi. 

 

Hơn nữa cô nói rất chi tiết, tuy rằng không hẳn là không có sơ hở nhưng thực sự có thể làm theo lời cô nói. 

 

Nếu dưới cái cây đó thực sự có cái hố, người ra tay kín đáo một chút thì Phương An Yến tin rằng chắc chắn sẽ không ai tìm được cậu trước khi chết. 

 

Vì vậy Phương An Yến bị cô dọa thật, trong lòng cho cô là người điên bắt đầu kiêng kị cô. 

 

"Nói xong thì cút." Quân Nguyệt Nguyệt cởi áo ra nhìn về phía đình hóng gió, phất tay đuổi cậu đi, đang định leo thang lên trên xem thử.

 

Phương An Yến còn muốn nói thêm, nhìn Phương An Ngu với vẻ mặt phức tạp, chứng kiến người phụ nữ vừa nói lời khiếp sợ như vậy lại quay đầu cười tủm tỉm cầm điện thoại trao đổi với anh ấy cái gì đó. Lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ cậu cảm thấy bất lực. 

 

Cậu vẫn cảm thấy bản thân mình không gì không làm được: gánh vác việc trong nhà, chăm sóc anh trai nhưng giờ phút này, Phương An Yến thật sự bủn rủn cả người, cố gắng chống đỡ rời khỏi đình hóng gió đi về phía biệt thự. 

 

Ai trời sinh mà lại muốn gánh vác tất cả, ai lại thật sự muốn vì tiền mà tiến tới hôn nhân, cậu rất tán thưởng tính cách của Quân Du nhưng không có nghĩa là thực sự thích việc người phụ nữ của mình không thể đi lại được...

 

Đêm nay Phương An Yến nghĩ rất nhiều, chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. 

 

Sau khi lừa gạt cậu xong, Quân Nguyệt Nguyệt thở mạnh ra một hơi. Cô nói đúng sự thật chỉ có điều nội dung đó là chuyện lúc sau - khi Quân Du bị bắt cóc mới phát hiện ra, camera giám sát cũng thế, cái hố dưới cây cũng vậy.

 

Đương nhiên hào quang của nam chính khiến Phương An Yến tìm được chỗ đó, hào quang của nữ chính cũng khiến cho Quân Du sống sót bằng cây nấm gần ngay cái hố. Tình tiết lúc ấy hai người gặp lại ôm nhau khiến cô rơi nước mắt mãi. Tâm tư thiếu nữ run lẩy bẩy sắp chết lại hồi sinh nhảy lên, lại thấy tin tưởng vào tình yêu đích thực. 

 

Nhưng mà không nghĩ tới khi thực sự đặt mình vào tình huống đó, không những CP (cặp đôi) chưa bắt đầu đến với nhau mà cô lại lợi dụng tình tiết kinh khủng này đi đe dọa nhân vật chính.

 

Mắt thấy nam chính đi xa, lúc này cô mới bảo cho Phương An Ngu chờ ở phía dưới còn bản thân leo lên trên nhìn thử

 

Phía trên là một nơi bằng phẳng gỗ đặc dày chắc, có thể chịu đựng được người trên đó, hơn nữa trong sân ánh đèn không quá sáng. Lúc ở dưới không nhìn rõ sao nhưng khi lên trên này cô mới phát hiện ra đêm nay sao không chỉ nhiều mà còn sáng nữa.

 

Một trận gió đêm thổi qua lúc nãy cũng tỉnh táo lại rồi, Quân Nguyệt Nguyệt đoán chắc anh ngốc cũng chưa nhìn thấy những ngôi sao bao giờ nên nhanh chóng nhoài người xuống phía dưới ngoắc tay ra hiệu bảo anh đi lên. 

 

Phương An Ngu lên rất nhanh, quả nhiên là chưa nhìn thấy bao giờ, hai mắt tưởng như còn sáng hơn cả những vì sao. 

 

Có điều những thứ mới lạ với anh quả thực rất nhiều, chưa từng ra ngoài đêm khuya lâu như vậy, chưa từng leo lên cao như vậy, chưa từng ngắm nhiều sao trong đêm như vậy, cũng chưa từng vừa ngắm sao vừa được nghe người khác kể chuyện.

 

Quân Nguyệt Nguyệt kể chuyện "Bé thỏ con ngoan ngoãn" cho anh, nhưng nói được một nửa thì anh chậm rãi gõ trên điện thoại --- Sao lão sói xám lại hát? Tại sao lại phải vào nhà thỏ con, có phải lão muốn làm chuyện xấu hay không? 

 

Cô định nói đúng vậy nhưng khi nhìn anh nhíu mày, gương mặt cực kỳ lo lắng giống hệt bé thỏ con thì suy nghĩ cô đột nhiên xoay chuyển sang một hướng khác, bắt đầu bịa chuyện bừa bãi. 

 

Cô đã gõ hai chữ dĩ nhiên rồi, suy nghĩ rồi lại gõ tiếp --- Dĩ nhiên không phải vì trong phòng có một bé thỏ con cực kỳ cực kỳ đáng yêu, lão sói xám muốn gặp bé. 

 

Sau khi anh ngốc xem xong quả là th ở dốc ra vừa tiếp lời vừa nghi ngờ gõ chữ --- Vậy tại sao lão sói xám muốn gặp nó?

 

Quân Nguyệt Nguyệt cũng muốn biết lý do, có điều chuyện này là do cô bịa nên cố gắng bịa cho ra đầu ra đuôi.

 

Cô thấy anh ngốc đơn thuần giống như bé thỏ con, đột nhiên nảy ra ý tưởng hay vừa cười vừa gõ một câu trên di dộng --- Bởi vì lão sói xám thích bé thỏ con đó, muốn tha bé về nhà mình làm vợ.

 

Chương 24

Sau khi đọc tin nhắn thì Phương An Ngu sửng sốt một chút lại hơi nhíu lông mày, cầm điện thoại chầm chậm gõ chữ hỏi thêm lần nữa

 

--- Thế nhưng vì sao lão sói xám lại thích bé thỏ con? Bọn chúng không cùng một loài, tôi đọc thấy sách nói, không cùng loài thì sinh sản cũng khác biệt, chúng không thể ở bên nhau được hơn nữa hơn nữa hình dáng cũng không giống nhau...  

 

Quân Nguyệt Nguyệt đọc được câu hỏi của anh không thể kìm nén được nụ cười, cười ha hả, tiếng cười chả khác gì một con gà mái già dường như theo đình hóng gió truyền đi thật xa. Lúc này nếu đám người làm không chú ý đi từ trong biệt thự đi ra có khi sẽ bị hù dọa đến mức run lẩy bẩy. 

 

Cười xong, cô mới nhận điện thoại tiếp tục gõ chữ --- Đây là chuyện cổ tích đương nhiên không thể dùng thực tế để giải thích. Trong truyện cổ tích thỏ con lớn thế này, vừa lớn vừa trắng rất xứng đôi với lão sói xám.

 

Phương An Ngu cầm lại di động phản đối --- Không thể có chuyện đó, bọn chúng hoàn toàn không thể ở bên nhau. Sói ăn thịt còn thỏ ăn cỏ, lão không thích con thỏ thật sự. Có phải là định tha thỏ về ổ để ăn thịt hết không? 

 

Từ trước tới nay Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng cảm thấy mấy cuộc trò chuyện vớ vẩn này lại có thể thú vị như vậy, cô vẫn tiếp tục bịa chuyện --- Ăn thì nhất định phải ăn rồi nhưng không phải có một cách ăn thôi đâu, anh hiểu không? 

 

Phương An Ngu giống như gặp vấn đề nan giải thế kỷ, nghĩ ngợi rất lâu mới gõ --- Vậy ăn như thế nào? Không phải ăn sống chẳng lẽ trong truyện cổ tích ngày xưa, lão sói xám có thể kho tàu thịt thỏ hay sao? 

 

Quân Nguyệt Nguyệt dùng tay chống khóe mắt mình, cô cảm giác mình còn trẻ mà sắp cười đến mức cứ cười là xuất hiện nếp nhăn rồi, nhận lấy điện thoại suy nghĩ loại chuyện này chỉ có thể hiểu ngầm, nói trắng ra thì sẽ mất thú vị.

 

Cô tìm được hai meme ‘l@m tình động’ định đưa cho Phương An Ngu xem nhưng lại cảm thấy hơi th ô tục nên cuối cùng lại xóa đi chỉ gõ một câu --- Giống với khi chúng ta nghỉ ở quán trọ nhỏ lúc mà anh định ‘ăn’ tôi đó. 

 

Phương An Ngu phản ứng trong chốc lát sau đó đột nhiên quay đầu về phía cô, điện thoại trong tay đè vào thành ra một chuỗi kí tự dài, lỗ tai cũng như mang tai bắt đầu đỏ lên rồi tiếp tục lan ra cả mặt. 

 

Có điều giờ đang là buổi tối, ánh sáng còn lờ mờ, cho nên căn bản không nhìn được mặt anh đỏ như thế nào nhưng khi cô đưa tay ra chạm vào mặt anh thì nóng bỏng giống như bị đâm vào thận thì cô lại cười rộ lên. 

 

Phương An Ngu phản ứng lại được là cô cố ý, sau cùng anh hỏi cô kết cục chính xác của truyện thì đúng là giống như anh nghĩ - lão sói xám muốn ăn thịt bé thỏ trắng.

 

Nhưng khi nhìn mấy chữ lão sói xám muốn ăn bé thỏ trắng trên màn hình thì lại không còn cảm thấy lo lắng thay cho bé mà chỉ thấy xấu hổ. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt thấy anh thật sự quá dễ trêu, một lúc sau đó lại kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích khác như Nàng tiên cá, Cô bé quàng khăn đỏ nhưng chuyển hướng kết thúc mỗi câu chuyện khiến mặt anh đỏ tới mang tai.

 

Ví dụ như trong truyện Nàng tiên cá, thật ra hoàng tử là nữ đóng giả, nàng vốn chính là một công chúa. Nàng tiên cá lên bờ cùng đôi chân được biến hóa thần kỳ rồi mặc váy đi tìm hoàng tử. 

 

Nhưng thực ra dưới váy nàng lại là một thứ dài 18cm chung sống với hoàng tử vốn là công chúa đóng giả, sau đó hai người cứ thế cứ thế cứ thế sống hạnh phúc bên nhau.

 

Dùng câu chuyện bé thỏ trắng làm dẫn dắt nên Phương An Ngu cũng không khó tiếp nhận mấy câu chuyện khẩu vị nặng, chỉ là anh dần dần hỏi ít đi, mặt càng ngày càng ửng đỏ. 

 

Đến Cô bé quàng khăn đỏ thì càng khó có thể diễn tả. Câu chuyện trực tiếp biến thành sói, bà ngoại và cô bé quàng khăn đỏ - ba người sau đó cứ thế cứ thế cứ thế sống hạnh phúc bên nhau. 

 

Chưa đầy ngắn ngủi một tiếng, hai người đi từ trên nóc đình hóng gió xuống đi về biệt thự, Phương An Ngu với tam quan nát bấy sau đó lại đi lên, đi lên sau đó lại bị đánh nát lần nữa, vẻ mặt giống như đang trong mơ, đi trên đường quả thực giống như giẫm lên bông. 

 

Đến khi anh bị Quân Nguyệt Nguyệt kéo về phòng vẫn không thể hoàn hồn lại từ truyện cổ tích phá hủy tam quan, qua truyện thứ nhất anh biết là cô lừa gạt anh nhưng anh lại muốn tin phiên bản của cô hơn, chỉ là phiên bản này thật sự quá...

 

Hai người đi vào trong chăn nằm đã là mười hai giờ đêm, Phương An Ngu lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Quân Nguyệt Nguyệt khiến anh trở mình mãi cũng không ngủ được, nghiêng đầu nhìn không nhịn được cười liên tục, cầm điện thoại gõ chữ hỏi --- Anh già hay sao mà trở mình cái gì, đêm nay không ngủ được hay sao?

 

Phương An Ngu cầm điện thoại do dự một lúc rồi mới hỏi một câu hỏi anh vẫn luôn rối rắm --- Lão sói, bà ngoại và cô bé lọ lem... ba bọn họ có thể... vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau được hay sao? 

 

Quân Nguyệt Nguyệt thích thú chòng ghẹo Phương An Ngu quá đà lại thấy thỏa mãn vô cùng, ai mà không thích dù rằng mình nói điều gì, người khác cũng tin là thật, đều suy nghĩ rất nghiêm túc tính khả thi, sẽ đưa ra câu hỏi, mỗi một câu đều không bị bỏ qua, rất đáng yêu. 

 

Cô cầm điện thoại nghĩ một lát, lúc đầu định tìm một bộ phim để mở rộng tầm nhìn cho anh để cho anh biết thế giới rộng lớn bao la không thiếu gì những thứ mới lạ. 

 

Nhưng lại nghĩ không làm nữa, bởi anh ngốc này đơn thuần như vậy nghe xong mấy truyện cổ tích cải biên đã rối rắm ngủ không yên giấc, nếu cho anh xem nữa đêm nay anh vẫn không được đứng gác đâu. 

 

Cho nên cô chỉ trả lời --- Tất nhiên ba người có thể vui vẻ sống bên nhau nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải cam tâm tình nguyện.

 

Phương An Ngu xem xong không hỏi lại nữa, hai người nhanh chóng đi ngủ. Có điều sáng hôm sau rửa mặt xong xuôi đang chuẩn bị xuống ăn cơm thì anh lại gõ chữ rồi đưa điện thoại cho cô --- Nếu như chúng ta ly hôn, cô kết hôn với người khác. Vậy nếu anh ta đồng ý, ba người chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau được không? 

 

Quân Nguyệt Nguyệt đã hình thành một loại thói quen, là khi trao đổi với Phương An Ngu, cô không cần biết anh viết cái gì cũng sẽ không nhịn được cười rộ lên trước đó. 

 

Nhưng sau khi nhìn những câu này nụ cười cô lại dần phai nhạt. Có lẽ cô không nên kể chuyện xưa vớ vẩn. Phương An Ngu này thật sự quá đơn thuần, cô làm như thế là không phù hợp. 

 

Cô có thể nói dọa nạt Phương An Yến, có thể nói những lời khó nghe với ông cụ Quân nhưng không thể nào có chút ác ý với Phương An Ngu được. 

 

Bởi anh ngốc này trong suốt, trong suốt đến mức phản chiếu sự tinh khiết, nếu ai đó có ác ý vẽ loạn cho anh cái gì đều phản chiếu ra rõ ràng khiến cho người ta xấu hổ, không ra tay được. 

 

Cho nên cô quyết định sau này không trêu chọc anh như vậy nữa đồng thời còn rất nghiêm túc trả lời --- Truyện cổ tích là tôi kể bừa đó, hơn nữa điều anh vừa nói cũng chỉ ở truyện cổ tích ngày xưa mới có khả năng thôi, anh hiểu không? 

 

Phương An Ngu xem xong thì gật đầu nhẹ, đưa di động trả lại cho cô không nói gì nữa mà đi xuống dưới nhà, lúc ăn cũng không ăn được bao nhiêu. 

 

Lúc này Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra cảm xúc của anh không bình thường giống như vừa rồi, nhìn chằm chằm vào một chỗ ngẩn người, không nói chuyện với bất cứ ai giống như tự cô lập chính mình vậy. 

 

Cô không biết đây chính là cách Phương An Ngu bảo vệ mình. Anh biết không thể duy trì mãi mối quan hệ với cô, cũng không thể làm người tình của cô. Bởi cô nói làm như thế là không có đạo đức, anh cũng không thể bắt chước truyện cổ tích kia để ba người sống hạnh phúc bên nhau, cho nên sau khi bọn họ từ nơi này trở về hẳn là sẽ bắt đầu xa nhau rồi. 

 

Ly hôn.

 

Phương An Ngu cực kỳ khẳng định hiện tại anh không muốn ly hôn, anh muốn sống chung với cô nhưng dường như việc này cũng là chuyện không thể. 

 

Bởi trước khi kết hôn hai nhà đã ký hợp đồng rồi, ly hôn là chuyện sớm muộn thôi. Anh biết anh dùng hôn nhân của mình để trao đổi chuyện gì, đổi lấy sự giúp đỡ của nhà họ Phương nên anh không thể yêu cầu cô không ly hôn được.

 

Không có cách giải quyết nên chỉ có thể giống như trước đây, cố gắng hết sức để mình giống như người bình thường, không cho phép chính mình cũng không để cho Quân Nguyệt Nguyệt vì chuyện này mà buồn lòng.  Đây là việc anh tương đối giỏi, sở trường của anh là khiến chính mình không trở thành không phiền toái. 

 

Nhưng anh không nói, cô cũng không thể bỏ mặc anh. Nhìn anh ăn cơm ít đi rất nhiều đến khi lên tầng, Quân Nguyệt Nguyệt cố ý tìm một ít đồ ăn vặt có thể ăn được, cầm trong tay về phòng đưa cho Phương An Ngu.

 

Anh lại không nhận chỉ lắc đầu, thậm chí còn không nâng mắt lên nhìn cô. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt đứng ở cạnh giường một lát, ngồi xổm trước mặt Phương An Ngu, để tay trên đầu gối anh rồi hướng lên đối mặt với anh. 

 

“Anh giận tôi à?”

 

Cô dùng khẩu hình chậm rãi hỏi câu này, nhắc lại hai lần, trong trường hợp đặc biệt thế này Phương An Ngu có thể hiểu được ý của cô, chỉ có điều hơi chậm một chút.

 

Quân Nguyệt Nguyệt đợi vô cùng kiên nhẫn, một lúc lâu sau Phương An Ngu mới chậm rãi lắc đầu.

 

Anh không tức giận, thực ra anh như thế này mới là bình thường ấy. 

 

Cô thở dài, biết rõ vì sao, cho dù cô thích trêu chọc anh nhưng thực sự không thể làm người tình của anh được, còn chuyện không ly hôn từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến. 

 

Vì sao lại không ly hôn? Cô vật lộn nhiều năm ở mạt thế như thế đến khi xuyên tới thế giới này đã trở thành cô cả nhà họ Quân. Cô có thể cầm rất nhiều tiền sau đó tự sống thật tốt. 

 

Cô không cần thiết phải dây dưa với Phương An Ngu, như vậy sẽ không có cách nào thoát khỏi tuyến chính của truyện được. Bởi anh chính là nam phụ trong sách, cuối cùng anh và Quân Du dây dưa là tình tiết quan trọng, nhất thiết phải có để thúc đẩy quá trình tình cảm giữa nam nữ chính thăng hoa đến cuối cùng trở thành yêu nhau thật lòng. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt xuyên tới một thế giới như vậy, trên người cô không có chút yếu tố thánh mẫu nào, cô cũng không muốn cứu giúp người nào cũng chẳng muốn đi thay đổi tình tiết nào của nam nữ chính cả, thầm nghĩ trải qua cuộc sống của chính mình thôi.

 

Còn Phương An Ngu... cô có thể bảo đảm lúc hai ở chung không bắt nạt anh, không lợi dụng anh cũng coi như là có lương tâm rồi.

 

Không thể có chuyện đã đồng ý rồi thì tuyệt đối không thể không đồng ý được, cô đứng dậy không để ý đến anh nữa mà nằm trên giường lại vô cùng buồn chán lấy điện thoại ra chơi. 

 

Mãi đến giữa trưa hai người cũng không nói gì với nhau, giao lưu ánh mắt cũng thiếu thốn. Phương An Ngu vẫn luôn ngồi ở đó, dường như không động đậy đến trưa ngay lúc Quân Nguyệt Nguyệt không muốn kiềm chế nữa thì cuối cùng người làm lại tới gọi hai bọn họ đi ăn cơm trưa. 

 

Cùng nhau đi ăn trưa, cô gắp đồ ăn gấp đôi cho anh, đây thật sự là lần duy nhất từ khi chào đời đến giờ cô đi nịnh người khác giới, Phương An Ngu cũng rất nể mặt yên lặng ăn hết, chỉ là tình trạng vẫn thế - rất kém.

 

Mặc dù Phương An Yến có chút sợ hãi lời nói đêm qua của cô, chỉ là qua đêm qua sự sợ hãi của hắn gần như đã biến mất. Có điều hắn cũng không có gây chuyện với cô bởi đêm qua đã đạt chạm tới đáp án hắn muốn biết rồi - Quân Nguyệt Nguyệt không muốn tranh miếng đất đó, chuyện này là đủ rồi.

Chương 25

Sắp xong bữa trưa người luôn ngồi ở vị trí đầu tiên lại không động đũa - ông cụ Quân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện:

 

"Thật ra các cháu còn một người dì nữa, ở ngay huyện Đài Sơn cách chỗ này không xa. Tiểu Du và Nguyệt Nguyệt từ còn bé đều chưa từng gặp, hôm nay đi gặp đi." 

 

Đến rồi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt để đũa xuống, trong lòng thầm nói, rốt cục tình tiết khảo nghiệm cũng đã tới. 

 

Lúc cô đọc tiểu thuyết cảm thấy có thể chấp nhận được đoạn này, nam nữ chính sử dụng chữ viết để suy luận, thoạt nhìn toàn bộ đều không có lỗi, nhưng ngẫm nghĩ bản thân Quân Nguyệt Nguyệt cũng muốn trải qua khảo nghiệm như thế nên cô để đũa xuống, cảm giác mình không tồn tại đúng là hơi nhức trứng một chút. 

 

Sau đó cơm ăn cũng chẳng còn ngon nữa, đợi đến khi bọn họ ăn xong thì chuẩn bị theo như lời nói của ông cụ đi huyện Đài Sơn xem một bà dì không hề tồn tại thì đúng như tình tiết tiểu thuyết - lúc bọn họ lái xe về thì lốp bị xẹp mất rồi. 

 

Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện to tát gì, trong gara ông cụ Quân nhiều xe như vậy, tùy ý mở một chiếc là được có điều đây không phải khảo nghiệm sao? Bốn người lái xe vừa mới rẽ lên đường cao tốc, xe đã bị hỏng rồi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt cũng chẳng bất ngờ chuyện này chút nào, cô và Phương An Ngu ngồi phía sau, tay cuốn tóc xoăn anh bình tĩnh nhìn Phương An Yến xuống xe kiểm tra vấn đề của xe.

 

Bọn họ không tìm được nguyên nhân cũng lại không thể nổ máy được, giống hệt nội dung trong sách, đành phải gọi điện thoại nhờ nhà họ Quân lái xe và thợ sửa xe đến. 

 

Nhưng ông cụ Quân lại nói để bọn họ đi thăm người gọi là dì - đối với Phương An Yến và Quân Du thì việc này đã là thánh chỉ. Quân Nguyệt Nguyệt không muốn thay đổi nội dung, đi theo mấy người đang đứng ven đường đón xe nhưng trong chốc lát không bắt được xe cũng giống y chang nội dung trong sách, lên một chiếc xe buýt chạy khứ hồi trong ngày. 

 

Trên xe không ít người có hai ghế trống mà bốn người đi lên, Quân Du mang theo xe lăn nhưng không được mở trên xe buýt. Lúc bọn họ lên xe, lái xe còn sốt ruột thúc giục yêu cầu bọn họ gấp xe lăn lại.  

 

Quân Du được Phương An Yến bế ngồi ở ghế trước, xe lăn gấp lên thừa một vị trí chắc chắn là Quân Nguyệt Nguyệt cùng giới tính nữ ngồi lên. 

 

Nhưng cô lại không ngồi kéo Phương An Ngu đến ngồi còn mình thì đứng bên cạnh tiếp tục cuốn tóc anh nghịch. 

 

Ban đầu trên đường Phương An Ngu không nói chuyện gì với cô nhưng chỉ cần cô bảo anh ngồi xuống thì anh lại lập tức mềm lòng đến không còn gì. Thật ra đứng cũng đâu có việc gì, dù gì anh là đàn ông cao to vạm vỡ đấy...

 

Anh định đứng dậy thì bả vai lại bị cùi chỏ của Quân Nguyệt Nguyệt ấn xuống. 

 

"Ngồi yên đấy." Cô nói bên tai anh

 

Phương An Ngu không nghe được chỉ cảm thấy hơi nóng ướt át phun vào trong lỗ tai, anh biết cô đang nói chuyện với anh. 

 

Thời điểm ở mạt thế cô thường xuyên tập trung vào năng lực của mình, rèn luyện đủ kiểu không sợ người khác làm phiền sau đó bởi vì có phần tâm đắc mà đi phụ trách dạy cho vài người biến dị có sức mạnh và tiến hóa nhanh. 

 

Chỉ cần cô muốn thì có rất nhiều cách làm khiến cho Phương An Ngu dù không nghe được có thể ở trong hoàn cảnh đặc biệt mà hiểu được ý cô. 

 

Nhưng cách làm vô thức giống huấn luyện của cô lại khiến lỗ tai của anh ngốc lặng lẽ đỏ lên. Cô không để ý, tay nghịch tóc xoăn anh mà ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nếu không có gì ngoài ý muốn thì người mà ông cụ thuê sẽ lên sàn diễn. 

 

Quả nhiên đi không quá xa thì xe lại dừng lại lần nữa, lái xe lại giẫm phanh hết mức, cô bám vào ghế ngồi nên theo quán tính người lảo đảo bị đẩy về phía trước. 

 

Phương An Ngu đưa tay ra kịp thời ôm cô, Quân Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay giữ mình lại sau khi đứng vững lại nhìn qua anh ngốc vẻ mặt khẩn trương nghĩ thầm coi như anh cũng có lương tâm. Mỗi lần cô đối xử tốt với anh một chút đều có thể nhận được báo đáp vô cùng rõ ràng, loại thỏa thuận tiền trao cháo múc rồi sống chung với nhau thật sự khiến cô thoải mái ngoài ý muốn. 

 

Tựa như cô nhiều năm đã thành thói quen trao đổi ngang giá giống như vậy. 

 

Lên xe là hai người phụ nữ ăn mặc giống như bộ dạng nông phụ bình thường, nhìn qua cũng hơi có tuổi rồi, khuôn mặt đều có nếp nhăn sâu, có một người tóc hoa râm không ít, có điều cơ thể hai người này đều thuộc loại người chắc nịch. 

 

Hai người đều nhắm theo mục tiêu nên sau khi lên xe người đi trước híp mắt lướt nhanh một vòng trong xe tỉ mỉ xác định vị trí của bốn người bọn họ. 

 

Thật sự là bọn họ quá dễ tìm, mỗi người đều gọn gàng xinh đẹp không giống những người khác trên xe nhất là hai chị em Quân Nguyệt Nguyệt và Quân Du - từ khuôn mặt cho đến ăn mặc rồi kể cả tóc đều như một đôi búp bê cần phải được trưng bày trong tủ kính không thể gặp người khác.

 

Người phụ nữ đi trước xoay tay lại nhìn qua là kéo đồng bọn ở sau lưng, thực chất là hung ác nhìn xung quanh rồi nhìn qua đồng bọn trao đổi ngắn ngủi qua ánh mắt phân công sau đó vô cùng rõ ràng mà đi về phía bốn người. 

 

Người dẫn trước đội khăn trùm đầu màu xanh phân gà, biểu hiện rõ ràng là đến chỗ Quân Nguỵệt và Phương An Ngu, còn người sau lưng bà ta lại đội khăn trùm đầu vàng phân c.h.ó xông thẳng đến chỗ Quân Du.

 

Quân Nguyệt Nguyệt thay đổi tư thế chuẩn bị chiến đấu nhưng vừa khẽ động thì mới ý thức được tay anh ngốc vẫn còn ôm eo cô. Cô bất đắc dĩ cúi đầu vỗ siết chặt băng gạc lỏng lẻo trên tay, quay đầu lại không lên tiếng chỉ dùng khẩu hình nói với anh

 

"Buông tôi ra, ôm đến mức nghiện rồi à?"

 

Phương An ngu ngập ngừng, anh hiểu cô bảo buông ra nhưng lại không đoán được câu đằng sau, hơn nữa lý do vì sao ôm cô cũng dễ giải thích, anh không có suy nghĩ phức tạp gì - nhìn đôi mắt trong suốt kia là có thể đoán được - anh sợ cô gái này lại như vừa nãy, đứng không vững.

 

Quân Nguyệt Nguyệt ‘chậc’ một tiếng, khóe miệng vô thức nhếch lên, cô chưa kịp nói gì tiếp thì bác gái khăn trùm đầu vàng đã đến trước mặt mình nói chuyện.

 

"Ban ngày ban mặt còn ôm ấp, hai anh chị coi đây là đầu giường đất nhà mình đấy à?" 

 

Giọng bà ta nhỏ như lầm bầm trong miệng nhưng người xung quanh cũng nghe thấy rồi. 

 

Phần lớn mọi người vẫn bảo thủ nên khi nghe bà ta nói xong thì lập tức có rất nhiều ánh mắt nhìn về hai vợ chồng bọn họ. 

 

Lúc đọc đoạn này trong tiểu thuyết cô thấy đã ghiền, dù sao thì kiểu bác gái qua đường vả mặt nữ phụ ác độc này vẫn là tiết mục phổ biến ai cũng thích xem.

 

Nhưng khi chính mình biến thành nữ phụ độc ác thì... cảm giác chẳng khác gì mẹ nó, chết tiệt.

 

Hiện tại cô vẫn vô cùng khó hiểu, việc ông cụ Quân khảo nghiệm bằng việc nhường chỗ ngồi trên xe buýt thật sự cần thiết ư, có thể khảo nghiệm được ra cái gì?

 

Nhìn ra được phẩm hạnh của một người ư? Nếu như nhường chỗ ngồi có thể đánh giá được phẩm hạnh của một người... vậy phẩm hạnh của người này cũng có phần quá nông cạn rồi. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt liếc bác gái trước mặt mình không lên tiếng, Phương An Ngu buông eo cô ra thì cô lại giống như không có xương - khuỷu tay để trên vai anh đối mặt với hai bác gái. 

 

Bác gái này vốn người là nhận tiền đi bới móc, cũng đã xem ảnh chụp rồi nên chắc chắn là bọn họ. Bà ta vô cùng ghê tởm mấy cô gái bắt mắt đẹp mà lẳng lơ cho nên xung phong đảm nhận việc chạy đến trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt ở đây. 

 

Có điều khi đối mặt với cô gái này bác gái lại có ảo giác đụng phải người lợi hại rồi.

 

Đánh nhau trong thôn, cãi nhau, giật tóc với đám phụ nữ, bà ta thường rất ít khi thua. Có điều thỉnh thoảng gặp phải người ngang cơ thì bà ta cũng chịu không ít thiệt thòi. 

 

Mà với người này có khi giác quan thứ sáu lại chính xác, khi đối mắt với Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác được cô không phải người hiền lành, làm bộ khẽ nhíu mày. 

 

Người đi cùng phía sau bà ta đã ra tay với Quân Du. 

 

Tất nhiên cũng không thể nói là ra tay, chỉ là mở miệng nói

 

"Cô gái à, bác đi đứng không khỏe, cháu nhường chỗ cho bác nhé! Nhường chỗ cho bác một lúc, ngồi một lúc bác sẽ đứng dậy..."

 

Quân Du là người bị liệt, loại đề bài kiểm tra này đối với cô ta mà nói quá dễ giải quyết, còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh Phương An Yến đã chỉ cái xe lăn, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ. Bà ta lập tức cười xòa, "Xin lỗi xin lỗi, việc này mắt bác không nhìn thấy..."

 

Hào quang của nữ chính chợt hiện khiến mắt Quân Nguyệt Nguyệt sắp mù luôn, xem ra kiểu kiểm tra này hẳn là nhằm vào một mình nữ phụ độc ác rồi. 

 

Quân Du không bị khó xử đến không nói nên bác gái gây khó xử cho cô ta mới mở miệng nói, bác gái trước mặt cô cũng bị k1ch thích. Dù gì cũng đã cầm tiền, không thể không làm gì được. 

 

Còn việc bà ta cảm thấy Quân Nguyệt Nguyệt là người lợi hại, cẩn thận đánh giá qua lại cảm thấy là mình hoa mắt. Kiểu cô gái nhỏ õng ẹo thế này mắng hai câu là khóc sướt mướt, làm sao có thể đánh nhau cơ chứ. 

 

Vì thế bà ta cũng mở miệng: "Cô gái nhỏ, nhường chỗ cho bác ngồi, tuổi bác không nhỏ nữa rồi nên cơ thể không thoải mái..."

 

Nhưng nói được một nửa thì bị cô ngắt lời, " Bác gái, làm sao cháu nhường chỗ cho bác ngồi được. Cháu cũng đang đứng mà bác. "

 

Quân Nguyệt Nguyệt nháy đôi mắt to cười vô cùng xinh đẹp, đẹp chói mắt người khác.