Vân Nhiêu nói xong câu này thì bao can đảm trong cô cũng đã cạn kiệt.

Đến để làm bà chủ, cây ngay không sợ chết đứng quá mà, thật ra thì cô dọn qua sống chung với anh thôi.

Không ngờ rằng cô lại là người chủ động.

Cô không dám nhìn vào mắt anh, lùi về sau một bước hệt như nàng thỏ, bắt đầu chơi bài chuồn:

– Anh, anh nằm nghỉ cho khỏe đi, em ra dọn đồ đã.

Vừa dứt lời thì cô đã quay đi, bước chân loạn cào cào, suýt thì dẫm luôn vào dép mình, cứ thế chạy lảo đảo ra ngoài.

Cận Trạch nhìn bóng lưng cô mà khóe môi cong cong, ung dung vén chăn lên.

Mặc dù hình tượng lúc rời khỏi phòng anh không ổn cho lắm nhưng mà Vân Nhiêu vẫn rất hài lòng với sự can đảm của mình trong ngày hôm nay.

Cô đặt vali nằm ngang ra đất rồi ngồi xổm xuống gỡ đồ ra.

Chợt nghe thấy tiếng “cốc cốc” vang bên tai, có người gõ cửa phòng.

Cô nghe nhớ là mình không đóng cửa mà.

Cô ngẩng lên, chạm vào ánh mắt Cận Trạch đang nhìn từ trên cao xuống.

Anh đứng tựa vào khung cửa, nom anh cao thật là cao, áo ngủ màu xám sẫm thõng xuống, buộc dây hờ hững quanh eo nên thấy được loáng thoáng thân hình tam giác ngược tuyệt đẹp của anh, lộ rõ phần cơ ngực tráng kiện. Vì ốm nên làn da trắng nõn của anh cũng đỏ ửng lên.

Mắt cô giật giật: “Anh dậy làm gì thế?”

Cận Trạch khoanh tay trước ngực, ánh mắt mỏi mệt nhưng giọng anh vẫn điềm nhiên như thường:

– Em thì sao, sao em lại ở đây?

Vân Nhiêu nghe chả hiểu gì hết.

Anh hất cằm về phía tủ quần áo, mỉm cười: “Em nhiều quần áo thế này thì tủ kia sao vừa được?”

Giờ thì cô hiểu hiểu được tí rồi.

Anh đang ám chỉ cô cần một chiếc tủ to hơn, như cái trong phòng ngủ của anh vậy.

Vân Nhiêu ngồi xổm dưới đất không động đậy gì: “Em không mang nhiều đồ đi đâu.”

– Thì dù gì sau này cũng phải mang hết đến mà.

Cận Trạch ngoảnh ra ngoài cửa sổ: “Ánh sáng ở đây bình thường.”

Cô ngập ngừng: “Nhưng em thích phòng này.”

Người ấy chìm vào lặng thinh.

Vân Nhiêu nhân cơ hội rời xa anh ra, tiếp tục cắm đầu sắp xếp hành lí.

Ốm chỉ khiến Cận Trạch lù đù đi một tẹo thôi, thành ra việc “xòe cánh” cũng chậm theo:

– Em thích thì anh cũng thích.

Vân Nhiêu: …

Anh: “Người anh dày thịt lắm, không đòi hỏi phòng ngủ với giường phải như thế nào đâu, chen chúc tí là ngủ được ấy mà.”

Lời anh nói đan xen nét cười, giọng anh vừa trầm vừa khàn, quyến rũ hơn bình thường rất nhiều.

Vân Nhiêu cách hai anh có hai, ba mét thôi nhưng lại cảm giác có hơi nóng phả vào tai mình.

Cô tự dưng đứng lên, vì đứng nhanh quá nên máu chưa lên não, thành ra trước mắt cô tối sầm lại, người cũng ngả nghiêng.

Cận Trạch vội bước ra ôm chắc lấy cô.

Vân Nhiêu đã nhìn được rõ hơn, vừa mới nãy não còn không đủ máu thì giờ đã đầy máu quá rồi, làm cho gò má cô đỏ ửng lên, giọng cũng êm hơn hẳn:

– Ai muốn ở chung phòng với anh? Anh đứng xa em ra, đừng lây bệnh cho em.

Cô vừa nói xong thì Cận Trạch đã buông tay ra ngay.

Gương mặt anh vẫn hiện hữu một nụ cười vô cùng sung sướng: “Anh chỉ bị cảm thôi chứ có cúm hay sốt vi rút gì đâu, sao dễ lây thế được.”

Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn cẩn thận lùi ra một bước, rồi lại thêm bước nữa, giữ khoảng cách an toàn với cô.

Vân Nhiêu thấy anh kiềm chế như thế thì cũng hối hận vì cái sự nhanh mồm nhanh miệng của mình.

Thật ra cô không quan tâm đến việc bị anh lây ốm đâu, cô chỉ đang xấu hổ mà thôi.

Nghĩ vậy, cô chủ động bước ra khoác tay anh:

– Em đỡ anh về giường nằm, đừng đứng đây không lại trúng gió.

– Ừ.

Phòng nào trong biệt thự cũng có sưởi hết, gió ở đâu ra. Cơ mà Cận Trạch vẫn ngoan ngoãn đi theo cô về phòng ngủ, nghe theo sự sắp xếp của cô, uống thuốc rồi nằm lên giường, đắp chăn kín mít.

Vân Nhiêu mau chóng kéo chăn cho anh, cuốn anh thành con tằm.

– Em ra ngoài đi.

Anh giục cô: “Đừng để bị lây thật.”

– Vâng.

Vốn dĩ cô muốn ở lại lau mồ hôi cho anh. Nhưng thấy người anh vẫn sạch lắm, hình như còn chả có tí mồ hôi nào. Với lại cô cứ cảm giác rằng, một con công như anh có ốm thì cũng không đứng đắn chút nào, giờ mà lau mồ hôi, lau qua lau lại thì dễ toang lắm.

Thôi được.

Đợi anh ra mồ hôi đã rồi hẵng nói.

Vân Nhiêu lẳng lặng đi ra ngoài phòng ngủ, trở tay khép cửa lại.

*

Bệnh nhân trong phòng ngủ chính biết điều như con chim cút suốt cả sáng, trưa và chiều. Anh không đi ra ngoài lần nào, chỉ lúc ăn cơm thì mới thấy anh. Anh còn mặc thêm áo len rồi mới khoác áo ngủ bên ngoài, nom sắp khỏi rồi đây.

Sau bữa tối, Vân Nhiêu dẫn Tây Kỷ đi dạo ngoài vườn hoa.

Ở bãi cỏ đằng sau khu vườn có thêm khu đất mới, cỏ ở đấy nhạt màu hơn nhiều.

Đợt trước ở đây trồng cây thông Noel với một ngôi sao được gắn trên đỉnh. Tiếc rằng sau ấy nó bị paparazzi chộp được, xuất hiện trong bộ ảnh bịp bợm “từ chị em thành người yêu” nên không được giữ lại nữa.

Vân Nhiêu đứng trước bãi cỏ mà không khỏi tiếc nuối.

Cô sực nhớ về cây thông con con ở nhà mình. Giờ cô chuyển đến đây sống, cây ở nhà không có ai chăm sóc thì thà mang cây lại đây còn hơn.

Nếu may mắn sống sót thì khéo nó có thể lớn lên ở đây, trở nên cao lớn và tươi tốt như cây thông khổng lồ ấy.

Tây Kỷ đang đi thám thính khu vườn, không biết mò được trò gì hay mà vểnh đuôi lên rõ cao, phấn khích chạy ra chân cô, cạ cạ mặt vào bắp chân cô.

Vân Nhiêu khom người xoa đầu nó.

Gió lạnh trong đêm đông bén như dao nhưng cô lại cảm nhận được một niềm hạnh phúc chưa từng có trong đời.

Giờ cũng muộn nên cô ôm Tây Kỷ vào nhà, chuẩn bị lên tầng xem bệnh nhân thế nào rồi.

Đi đến cửa phòng, bên trong yên tĩnh vô cùng.

Vân Nhiêu tưởng Cận Trạch vẫn đang ngủ nhưng khi mở cửa thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Anh đang tắm.

Thế thì không làm phiền anh nữa.

Cô quay về phòng ngủ dành cho khách.

Căn phòng này còn to hơn phòng ngủ chính ở nhà cô. Hôm nay cô không mang nhiều đồ đến, chỉ vừa đủ dùng thôi.

Vân Nhiêu ngồi ở cạnh giường, nhớ đến một chuyện đã giày vò cô bao lâu nay mà nhức đầu kinh khủng.

Cô vẫn chưa nói cho cả nhà biết mình đang yêu, thế mà giờ cô đã tự ý chuyển đến nhà bạn trai. Nếu giờ không chủ động khai báo thì đến ngày bị phát hiện, việc cô bị cắt chân chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng ảnh hưởng đến hình tượng của Cận Trạch trong lòng gia đình cô thì không được đâu.

Mau chóng vạch kế hoạch ra nào.

Xông pha đi đầu, phải qua cửa ải của anh mình trước đã.

Trong cuộc điện thoại mấy tháng trước, dường như cô đã phải khóc lã chã, tâm sự cho Vân Thâm nghe chuyện tình đơn phương anh Cận Trạch suốt chín năm của mình nhưng anh chả đổi chiều gì hết, nói đúng một câu để mỉa cô “Mày điên nặng lắm rồi đấy”.

Nếu giao tiếp hòa bình không được thì phải độc ác thôi.

Vân Nhiêu có một kế hoạch vô cùng to gàn.

Để thể hiện tình yêu điên dại của mình dành cho Cận Trạch và nói lên quyết tâm rằng anh là người cô không thể thiếu thì cô sẽ mượn sức mạnh của men rượu để hạ gục Cận Trạch cho anh mình xem.

Phải “hành xác” anh thành công thì mới có lí do chính đáng để chịu trách nhiệm với anh được.

Cận Trạch sẽ đóng vai bông hoa trắng bé nhỏ bị một bàn tay độc địa tàn phá, cuối cùng thì “xuôi dòng” yêu cô.

Thể diện là cái gì cơ chứ, mình cô gánh được hết đống tội lỗi này.

19 tháng sau là sinh nhật tuổi 25 của Vân Nhiêu, cũng là ngày tốt nhất để thực hiện kế hoạch này.

Không chỉ có cớ chính đáng để Cận Trạch ở cùng Vân Thâm mà còn có thể bảo vệ bản thân chu toàn.

Dù chó điên Vân Thâm có ác thế nào đi nữa thì cũng không cắn chết cô ngay trong sinh nhật của cô đâu nhỉ?

Vân Nhiêu căng thẳng ôm lấy đầu mình.

Hơn nửa tháng nữa mới đến sinh nhật mà cô đã bắt đầu cuống cuồng rồi.

Cô lôi điện thoại ra, ấn vào ngày 19 tháng 1, đánh dấu nó là ngày quan trọng.

Nhìn xuống dưới, ngày 23 tháng 1 sau đấy cũng là một ngày vô cùng quan trọng trong đời.

Hôm ấy là sinh nhật Cận Trạch, ngay sát với sinh nhật cô.

Não cô lại to hơn rồi.

Từ ngày đầu tiên yêu nhau, Vân Nhiêu đã bắt đầu nghĩ xem nên tặng Cận Trạch quà gì vào sinh nhật, mà mãi đến hôm nay vẫn chưa nghĩ ra được.

Hồi chỉ đu idol đơn thuần thì cô đã mua rất rất nhiều quà, mà quà nào cũng muốn tặng cho anh. Nhưng đến khi ở bên nhau thì cô lại thấy chẳng có món quà nào xứng với anh cả.

Cặp nhẫn cô mua hôm qua giống như một biểu tượng của tình yêu hơn nên không hợp làm quà sinh nhật.

Vân Nhiêu nằm vật ra giường, đầu sắp nổ tung mất rồi.

Hai tay cô giơ điện thoại lên ngang mặt, ngu ngơ mở Zhihu lên search “Bạn trai giàu quá thì tặng quà sinh nhật gì cho ổn?”

Mắt cô tự động lướt qua những mặt hàng xa xỉ vì Cận Trạch đã làm đại sứ cho rất nhiều thương hiệu trong số đó rồi, mà thương hiệu anh không làm đại sứ thì chắc chắn là đối thủ của anh làm, không thể mua được.

Sau rồi đến những món quà thiên về tình cảm, Vân Nhiêu muốn đan khăn quàng cổ cho anh, thậm chí trong tủ quần áo ở quê của cô cũng treo một cái cô đan từ hồi cấp ba nhưng khăn đó xấu kinh dị, không phải người chuyên nghiệp thì đừng thử, như thế thì sẽ xúc phạm ngoại hình tuyệt vời của bạn trai cô.

Rồi tiếp đến…

[Recommend cô tặng mình cho anh ấy]

Câu trả lời này nhận được hơn 100 lượt like.

Tay Vân Nhiêu đang cầm điện thoại bỗng run run, thế là “cục gạch” to đùng dày cộp được rơi tự do, đập bụp xuống mặt cô.

– Á…

Cô ôm mặt hít hà.

Cô nằm nghiêng ra, vừa xoa mặt vừa cắn môi ngẫm nghĩ.

Hôm nay là ngày 26 tháng 12, còn 28 ngày nữa sẽ đến sinh nhật Cận Trạch.

Cô đã dọn “mình” tới nhà anh rồi mà vẫn phải chống chịu đợi đến hôm ấy để “tặng” cho anh cơ à?

Khó quá.

Đến khi anh khỏi ốm, khéo sẽ xảy ra vào mai kia thôi…

Nghĩ gì vậy trời!

Vân Nhiêu bật dậy khỏi giường.

Tay phải xoa mặt một lúc, lòng bàn tay sắp nóng lên rồi.

Tại Zhihu hết, hại người ta kinh khủng.

Vân Nhiêu ném điện thoại xuống giường, lôi khăn tắm sạch trên mắc áo ra rồi quay người đi vào phòng tắm.

Cô không mang sữa tắm đến nên giờ đang dùng mấy chai để trên kệ.

Hương trà mộc mạc dễ ngửi, sau khi thoa bọt lên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt khiến lòng người an tâm, mùi khá quen, cảm giác như từng ngửi thấy trên người Cận Trạch rồi.

Chắc anh cũng dùng loại này rồi.

Vân Nhiêu nghĩ vậy nên tắm cũng chậm hẳn đi.

Cô tắm rất thong thả, từ lúc cô vào phòng tắm đến khi tóc khô, thoa kem dưỡng ẩm từ đầu đến chân rồi thay bộ đồ ngủ sạch thì đã hơn một tiếng đồng hồ.

Đúng lúc mở cửa phòng tắm thì điện thoại trên giường đã rung bần bật.

Inbox của hội chị em.

Cô cầm máy lên, ngồi tựa vào đầu giường check tin nhắn.

Lê  Lê: @Công chúa Nhiêu Nhiêu, nãy tao dắt em Bầu đi dạo trong khu, lân la ra gần nhà anh Cận Trạch thì mới biết ảnh cho cây thông Noel nhà ảnh cút rồi.

Lê Lê: [ảnh]

Ôn Dữu: Cái góc mày chụp y mấy đứa săn ảnh luôn.

Lê Lê: Hế hế.

Ôn Dữu: Nghe nói studio của anh Cận Trạch muốn kiện tụi nó đấy, mày cẩn thận vào nhó [đầu chó] [đầu chó]

Lê Lê:????

Lê Lê: Nhưng tao là sứ giả của chính nghĩa! Gánh vác trên vai trọng trách theo dõi giúp công chúa!

Vân Nhiêu đọc inbox của hai đứa mà cười lăn cười bò.

Vân Nhiêu: Từ hôm nay tao sẽ tự đến theo dõi!

Vân Nhiêu: @Phú bà Lê Lê, vất vả cho bé Lê của tui rùi, chưa kịp nói cho babe biết, sau này bọn mình là hàng xóm đó nha~

Sau khi nhắn xong hai câu này, cô xấu hổ úp ngược điện thoại xuống giường.

Mấy giây sau, máy lại rung rung.

Cô mỉm cười cầm máy lên, nhưng ngay khi nhìn vào màn hình thì nụ cười đã bay hơi.

Cận Trạch: Hình như anh sốt nặng hơn rồi.

Cận Trạch: Làm thế nào giờ?

Vân Nhiêu vội bỏ máy xuống, lo lắng bước xuống giường, xỏ dép rồi chạy “bịch bịch” ra ngoài.

Giờ cô chỉ lo thôi chứ chẳng nghĩ được gì khác. Ví dụ như chiều nay anh vẫn còn đang bình thường thì sao tối lại ốm nặng lại được. Ví dụ như khi anh khó chịu thật sự thì anh có thói quen chịu đựng một mình.

Phòng ngủ chính vẫn mãi tăm mù như vậy, chỉ độc một ngọn đèn trên đầu giường.

Cận Trạch nằm nửa người trên đầu giường, anh ngồi trong ánh đèn vàng ấm áp.

Hình như anh đã đổi ga giường, sẫm màu hơn cái đầu, làm cho nước da của anh trắng hơn nhiều, hệt như một pho tượng tĩnh lặng thời La Mã.

Vân Nhiêu rảo bước đến bên anh, cô không nói năng gì mà đặt tay lên trán anh để kiểm tra ngay.

– Vẫn ổn mà?

Cô ngồi xuống cạnh anh, vội cầm cái cặp nhiệt độ điện tử trên đầu giường rồi đỡ vai anh, để cặp nhiệt độ vào tai anh.

Nghe thấy tiếng “Tích” vang lên khe khẽ.

Cô đưa nhiệt kế ra trước mặt, nhìn con số hiển thị dưới ánh đèn mờ ảo.

36,5 độ.

Cô nhướng mày nhìn anh, giọng hậm hực: “Có sốt đâu mà?”

Cận Trạch nhìn vào mắt cô, anh hơi cau mày lại: “Nhiệt độ trong tai không đúng đâu.”

– Hả?

Anh hơi ngổm dậy, ngồi thẳng người lên, nhìn sát vào cô:

– Hồi bé anh đi khám ở bệnh viện, chỗ đấy không có nhiệt kế điện tử đo tai, mà anh thì nghịch lắm, cứ dùng dà dùng dằng nên bác sĩ để nhiệt kế vào miệng anh, bác bảo nhiệt độ trong cổ khá đúng đấy.

Vân Nhiêu mấp máy môi, đờ đẫn nhìn anh.

Dù cô có ngu lắm đi nữa thì cũng thấy anh chẳng sốt tẹo nào, hay nói trắng ra thì anh ốm cả ngày hôm nay nhưng đã khỏe từ lâu rồi.

Cô ngồi sát anh quá, hơi thở cả hai vấn vít bên nhau.

Cô muốn đứng lên ngay tức khắc nhưng chân còn chưa đả động gì thì đã bị người ta kéo về chỗ cũ. Thậm chí còn xích gần anh hơn.

– Nếu em quan tâm anh như thế.

Giọng anh đượm nét cười, nghe thật trầm ấm làm sao: “Thế thì đo nhiệt độ chính xác cho anh đi.”

Vân Nhiêu: “Ai quan tâm anh…”

Nửa câu sau đã bị anh nuốt vào trong miệng rồi.

Sống lưng cô cứng đờ ra, sau ấy thì eo bỗng mềm oặt đi như thể không còn xương rồi bị anh kéo vào lòng.

Đây là lần thứ hai cô bị lừa với cùng một chiêu thức.

Cô sầu lắm, để hai tay lên ngực anh, vô thức bấu lấy vạt áo ngủ của anh.

Tình hình thế này thì chẳng khác nào anh đang đo nhiệt độ cho cô cả.

Anh hôn say đắm quá đỗi, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, anh rướn đầu lưỡi vào kẽ môi cô, khi thì mút chiếc lưỡi mềm mại của cô, khi thì chạm sâu vào cổ cô, chiếm lấy những ngon ngọt trong miệng cô khiến cô phải run sợ.

Không biết cả hai đã hôn được bao lâu, lúc anh buông cô ra, cô thở hổn hển như thể vừa mới chạy 800 mét xong vậy.

Anh hôn thế này thì chắc chắn đã khỏi ốm rồi, không phụ công anh cả ngày cắm đầu vào ngủ từ sáng đến tối để dưỡng bệnh.

Vân Nhiêu thở dồn dập một lúc, khi ngẩng lên nhìn anh thì tự dưng thấy lòng choáng váng.

Giờ đã khuya lắm rồi.

Bên ngoài căn phòng, gió lạnh mùa đông đang rít gào, vậy mà trong phòng là yên ắng vô cùng, ấm áp tựa như tiết trời cuối xuân.

Sáng giờ Cận Trạch ngủ nhiều quá nên lúc này đây, ánh mắt anh và cả trạng thái của anh đã tràn ngập sức sống.

Vân Nhiêu vẫy vùng trong lòng anh: “Anh, à thì, em phải đi tắm…”

Anh đè tay cô lại, đáp trả hết sức lạnh lùng: “Em đã tắm rồi.”

Cô cãi lại: “Có đâu mà, em mới chỉ thay đồ thôi.”

Cận Trạch: “Anh nghe thấy.”

Vân Nhiêu: “Sao lại nghe thấy được, nhà anh cách âm tốt lắm mà.”

Anh: “Chắc tại tai anh đang ở trong phòng em đấy.”

Cô: …

Sao anh có thể nói về hành vi biến thái của mình một cách mượt mà như thế hả!

Cô sắp đỏ bừng cả mặt lên rồi, lại giãy giụa tiếp: “Anh nghe nhầm rồi.”

– Thôi đừng rồi.

Anh khẽ thở dài rồi bỗng chốc rướn đến bên cổ cô: “Thế cái mùi trên người em…”

– Làm gì có mùi gì…

Ngón tay thon dài của anh móc vào cổ áo cô: “Mùi y như anh vậy.”

Vân Nhiêu run rẩy vì sự đụng chạm của anh.

Cô không giỏi lừa người khác nên giờ chẳng biết phải nói làm sao:

– … Dùng sữa tắm của anh thì phải có mùi như anh chứ.

– Nhưng của em thơm hơn anh.

Anh xoa bóp phần gáy trắng nõn mềm mại của cô, ngón tay nóng bỏng mon men ra sau rồi anh chợt cúi đầu, mở miệng ra, “phập” răng nanh của mình xuống:

– Ăn thử một miếng xem vị thế nào.

*