Sáng nào cũng như sáng nào, khi tiếng chuông báo thức vang bên tai như đang gọi hồn thì Vân Nhiêu đã tỉnh giấc.
Bên kia giường đã được sắp lại gọn gàng, trong phòng ngủ chỉ còn một mình cô, chìm trong bóng tối, tĩnh lặng vô cùng.
Cô bước xuống giường, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, cô vừa xoa đầu vừa đi ra ngoài cửa.
He hé cửa ra, ở ngoài kia, mùi thơm của đồ ăn sáng len lỏi vào phòng.
Vân Nhiêu chợt dừng bước, trong đầu như có dòng điện xẹt qua. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, nghiêm túc đánh răng mấy phút rồi rửa mặt, xong lại lấy khăn ướt để đắp lên mắt một lúc, cuối cùng thì mới quay về phía phòng bếp với vẻ lạnh lùng giả tạo.
Trên bàn ăn bày hai bữa sáng khác nhau theo kiểu Trung và kiểu Tây.
Cận Trạch quay lưng đứng trước quầy bếp, bóng lưng cao gầy tựa như người mẫu nhưng bên hông lại đeo chiếc tạp dề có hình mèo hồng, tạo ra sự tương phản đáng yêu tột cùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn lại, nét mặt: “Dậy rồi à?”
Buộc phải nói rằng, mới sáng ngày ra đã được ngắm nhìn khung cảnh như trên tạp chí thế này thì Vân Nhiêu cũng khó mà giữ được vẻ điềm nhiên của mình.
Cô vỗ vỗ vào mặt hai bàn tay lạnh cóng để lấy lại bình tĩnh:
– Đây… Anh nấu hết à?
Cận Trạch cầm hai ly nước hoa quả vừa mới ép đến rồi đặt một ly xuống trước mặt cô, anh nhướng mày:
– Sao hả, có phải rất công dung ngôn hạnh, nên cửa nên nhà lắm không?”
Vân Nhiêu gật đầu, nhịn cười: “Anh, đừng quên cả nhà em đều là đầu bếp, em kén ăn lắm đấy nhá.”
Anh ngồi thẳng xuống cạnh cô: “Nếu em không hài lòng thì anh sẽ tập dần dần, tương lai còn dài.”
Tương lai còn dài.
Ấm áp đong đầy cõi lòng Vân Nhiêu, cô gắp miếng cá kho bỏ vào miệng, ánh mắt sáng lên: “Ngon quá.”
Cận Trạch thở phào nhẹ nhõm khi được cô khen ngon, khuôn mặt ngập tràn nét cười như thể mình được thỏa mãn cái gì to tát lắm.
Anh cầm lấy ly nước hoa quả của mình rồi nhẹ nhàng cụng ly với cô:
– Hai hôm nay anh không có việc gì nên muốn ở lại nhà em thể hiện cho tốt, tiện thể học thoại luôn.”
Vân Nhiêu: “Anh tiện quá nhỉ.”
Cô cụp mắt, không muốn nhìn anh nữa.
Kế hoạch trong ngày rơi hết vào buổi sáng, sáng sớm mà đã bị chim công câu mất hồn thì cô cũng đừng hòng làm việc tử tế gì cho cam.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Vân Nhiêu quay về phòng ngủ, trang điểm nhẹ nhàng rồi thay một bộ công sở thoải mái để chuẩn bị đi làm.
– Á, làm em sợ hết hồn.
Khi đi ra giữa phòng khách, cô bỗng phanh phắt lại, cúi đầu nhìn chằm chằm một người một mèo đang nằm dưới đất:
– Anh, mới sáng ra mà anh đã tập thể dục rồi à?
Nhà cô nhỏ quá nên chỉ trải thảm yoga trong phòng khách được thôi.
Lúc Cận Trạch hít đất, Tây Kỷ ngồi ở trước mặt, nhìn anh ngơ ngác.
Anh đứng dậy, thoáng chốc đã cao hơn Vân Nhiêu một cái đầu:
– Không ra ngoài thì anh phải tập cả ba buổi sáng, trưa, chiều.
Đúng là diễn viên nam có khác, ai cũng có tinh thần tự giác.
Ánh mắt của Vân Nhiêu kìm lòng chẳng đặng mà lia qua cơ bụng anh.
Thảo nào vóc người lại đẹp đến vậy.
Nhưng đây là nhà cô cơ mà, người anh to cao còn mặc đồ tập thể dục khoe cơ bắp xong nằm dưới đất thì có khác gì đang quyến rũ cô đâu chứ!
Mặc dù mắt cô đang cực kì hưởng thụ nhưng anh làm vậy vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất công việc của cô, khiến cô rất muốn ngồi bên cạnh Tây Kỷ để xem anh tập!
– Em… Em không đi thì trễ mất.
Cô bực mình tuôn ra một câu như vậy rồi nín nhịn bước qua anh.
Cận Trạch: “Em đã đã, để anh thay đồ rồi chở em đi.”
Vân Nhiêu: “Ga tàu ở ngay trước nhà, đi có 20 phút đã đến công ty rồi, tiện lắm.”
Cô bước ra ngoài cửa, trước khi đi vẫn không yên tâm mà phải quay lại dặn anh:
– Anh, anh… Anh phải ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung đấy.
Cận Trạch chống một tay lên eo, khóe môi anh nhếch lên, mỉm cười nhìn cô: “Anh chạy lung tung đi đâu được?”
Vân Nhiêu: “Em lo thôi mà. Hôm qua em xem mấy bức ảnh, đám phóng viên còn đến khu nhà anh để rình anh nữa, sợ chết đi được.”
Ánh mắt anh hóa lạnh lùng: “Anh đã nhờ nhân viên đi điều tra người chụp rồi, có lẽ hôm nay sẽ có kết quả. Công việc sau đấy thì luật sư giải quyết ổn thỏa.”
– Thế thì tốt.
– Em yên tâm đi làm đi, khụ…
Còn chưa dứt lời mà anh bỗng che mặt ho khan mấy cái.
Vân Nhiêu vừa đi giày xong nhưng cô lại cởi giày ra để chạy tới bên anh, sốt sắng hỏi: “Anh lại cảm rồi à? Suýt nữa thì em quên đêm qua anh đội tuyết chạy đến đây…”
Cô vừa nói vừa nâng tay lên sờ trán anh, tuy vẫn bình thường nhưng cô không yên tâm, bèn quay người đi về phía ngăn tủ cạnh tường để tìm thuốc cảm.
Cận Trạch đành phải nhắc nhở cô:
– Em bảo chín rưỡi sáng nay phải đi gặp khách hàng mà?
Sống lưng cô cứng đờ, vội vàng ôm mấy túi thuốc đặt lên bàn trà:
– Thế anh tự tìm đi nhé, nếu khó chịu thì phải uống thuốc vào đấy, em đi trước đây.
– Ừ, em đi đường cẩn thận.
Đã bước một ra khỏi cửa nhưng lại sực nhớ ra “nghi thức” chào tạm biệt trước khi ra ngoài mỗi ngày của mình nên Vân Nhiêu đành phải quay đầu lại, gò má đỏ ửng lên:
– Bái bai Tây Kỷ.
– Bái, bái bai anh.
Khi đóng cửa, cô cảm giác mình vừa trông thấy nụ cười dịu dàng đong đầy nơi đáy mắt của anh.
Hóa ra bao nuôi idol nam là cảm giác như thế này.
Lúc đứng chờ thang máy, Vân Nhiêu cười tới nỗi không khép miệng lại được.
Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có bốn năm nhân viên văn phòng đi sớm về trễ hệt như cô.
Sau khi bước vào, cô buộc phải cất đi nụ cười để người ta không tưởng mình bị trúng tà, đi làm mà cũng có thể vui đến như vậy.
– Không biết người bị thương trong vụ tai nạn giao thông tối qua sao rồi.
Ở góc thang máy, một đôi đang nói chuyện trên trời dưới biển:
– Hiện trường tai nạn sợ chết khiếp, toàn bộ ngã tư bị chặn lại hết, nước không lọt được vào.
– Nghe nói đã được cấp cứu rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.
– Hai người đang nói đến vụ tai nạn giao thông xảy ra ở trước cửa siêu thị Huệ Dân tối qua hả?
– Đúng rồi.
– Tôi cũng thấy tin này, tối qua chồng tôi còn bị kẹt ở đó một tiếng đồng hồ. Haizz, vào những ngày tuyết rơi phải lái xe cẩn thận nhé.
Chắc là bọn họ đang nói đến vụ tai nạn đã chặn xe của Cận Trạch vào tối hôm qua.
Từ từ siêu thị Huệ Dân?
Hình như chỗ khá xa nhà của cô.
Vân Nhiêu mở app bản đồ lên, thoáng chốc đã tìm được siêu thị Huệ Dân ở gần đây.
Kết hợp với tin tức thì đây chính là siêu thị ở ngã tư đường xảy ra vụ tai nạn giao thông vào tối hôm qua.
Nhưng chỗ này lại cách nhà cô gần ba cây số.
Vậy ra tối qua, sau khi xuống xe, Cận Trạch đã bất chấp cảnh tuyết rơi mịt mù mà chạy ba cây số để đến gặp cô.
Thảo nào tối qua người anh lại dính nhiều tuyết như vậy, đến cả lông mi cũng bị nhuộm trắng.
– Em ơi em không đi à?
Một người hàng xóm quen biết gọi Vân Nhiêu.
Cô hoàn hồn, vội lao ra khỏi cửa thang máy đã sắp đóng lại.
Tâm can cô hoang hoải một cách khó hiểu.
Cô không nhìn đường mà vừa đi vừa soạn tin nhắn:
Anh, ở ngăn đầu tiên bên trái tủ bếp có trà gừng, trước khi ăn trưa anh nhớ đun một ly rồi uống nha.
Anh, trong hộp thuốc ở ngăn kéo phòng khách có cặp nhiệt độ đấy, giờ anh lấy ra đo thử xem
…
Khi đi qua cổng ở ga tàu điện ngầm, Vân Nhiêu nhận được tin nhắn của Cận Trạch.
Ấy là hình chụp cặp nhiệt độ, người anh hiện tại đang là 36.6 độ C.
Bấy giờ cô mới yên tâm.
Tàu điện ngầm đến ga, hành khách lên tàu rất có trật tự.
Vân Nhiêu bước lên toa tàu, may sao đã giành được một chỗ trống.
Cô cầm điện thoại trong tay, ngón tay lướt lướt màn hình để xem lại lịch sử trò chuyện của cô và Cận Trạch.
Cô muốn nhắn gì đó nhưng lại không biết nên nhắn gì cho phải.
Thoát khỏi Wechat, ánh mắt cô bỗng nhìn thấy logo màu vàng của một ứng dụng.
Vân Nhiêu thở dài.
Cô thấy mình đã mắc chứng loạn căng thẳng sau sang chấn với việc lướt xem hot search trên Weibo.
Cơ mà không xem không được, cô rất muốn biết bây giờ trên mạng đang như thế nào
Cô nheo mắt lại, sau khi mở Weibo thì bấm luôn vào mục hot search.
No.1 hot search: Giản Nguyên Nguyên.
No.2 hot search: Giản Nguyên Nguyên trong sạch.
Vân Nhiêu trợn trừng mắt.
Chị Nguyên Nguyên được chứng minh trong sạch?
Bây giờ quan hệ giữa chị và Cận Trạch không hề dính dáng đến nhau, sao chị lại được chứng minh trong sạch?
Vân Nhiêu vội vàng bấm vào hot search, vừa nhìn đã thấy bài post đứng đầu.
Bài viết có cả chữ cả anh, tuy đơn giản nhưng lại tràn ngập những điều sâu xa.
Nhà thiết kế Giản Nguyên Nguyên V:
[20 năm trước, em ngã khỏi bập bênh, chị cõng em về;
20 năm sau, chị thất tình mượn rượu giải sầu, em cõng chị về;
Con người rồi sẽ trưởng thành, gia đình cũng sẽ chẳng còn vẹn nguyên như thủa đầu chỉ có đường về nhà vẫn luôn gập ghềnh, dài đằng đẵng như vậy.]
Thời gian trôi qua, tấm hình thứ nhất đã bắt đầu ố vàng. Trong ảnh, bé gái vừa tròn 10 tuổi cõng em trai bé nhỏ trên vai, em trai rơm rớm nước mắt, đã thế còn in một dấu tay dính bùn đen thùi lùi lên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô bé.
Tấm hình thứ hai là đêm Giáng sinh đầy tuyết vào 20 năm sau, hành động vẫn y hệt như thế, chỉ đổi vị trí người được cõng và người cõng thôi. Cô gái có mái tóc dài đến eo, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và nổi tiếng, cậu em cũng lớn lên, từ một cục bông rúc trên lưng chị, giờ cậu đã trưởng thành, chững chạc, đội trời đạp đất.
Tuyết bay lả tả như những bông hoa trong ngày xuân, dù nhìn qua màn hình điện thoại nhưng cũng chẳng thấy buốt giá chút nào.
Sau khi nhìn thấy hai bức ảnh này, những tin tức mập mờ do đám truyền thông hô hào cũng đã lặng lẽ biến mất.
Vân Nhiêu giơ tay lên sờ mặt, nhận ra mình đã khóc tự khi nào.
Cô lấy giấy từ trong túi xách ra.
Hết tờ này đến tờ khác.
Cô cố gắng lau nước mắt giữa toa tàu điện ngầm chật chội hệt như một đứa ngốc.
Đường đến công ty rất ngắn, Vân Nhiêu đành phải dằn xuống nỗi xúc động nảy sinh trong lòng.
Đáng ra cô không nên khóc.
Trải qua những tin đồn lạ lùng và sôi sục của tối hôm qua, ở mức độ nào đấy thì Cận Trạch và Giản Nguyên Nguyên đã kí hiệp ước hòa bình với nhau.
Vân Nhiêu rất vui vì điều này.
Chỉ còn một trạm nữa là cô sẽ xuống đến nơi.
Không biết trong đầu mình có bị gắn sai dây thần kinh ở đâu không mà sau khi khịt mũi, Vân Nhiêu bỗng mở khung chat của Vân Thâm trên Wechat lên.
Vân Nhiêu: Anh, Giáng sinh vui vẻ!
Vân Nhiêu: Anh có nhớ cái hồi em còn học tiểu học, em từng lấy chiếc xô con để bắt nòng nọc trong hòn non bộ của nhà hàng xóm không, cuối cùng còn trượt chân ngã vào trong hồ nữa. Cái hồ đó sâu kinh khủng, may là anh đã nhảy vào cứu em ra ~
Hơn một phút sau, người ấy đã trả lời.
Vân Thâm: Tất nhiên là nhớ rồi.
Vân Thâm: Mày cứ quẫy nước như sắp chết ấy, làm anh cũng sặc theo, cảm giác trong miệng toàn là nòng nọc.
Vân Thâm: Biết thế thì anh đã để mày chết sắc luôn rồi [cười hô hố]
Vân Nhiêu: …
Vân Nhiêu: Cút đi.
Vân Nhiêu: Tạm biệt.
Chắc cô bị điên rồi nên mới chạy đi ôn lại tình nghĩa anh em với con chó Vân Thâm này.
Cảm ơn Vân Thâm.
Bây giờ cô không còn muốn khóc nữa.
Bắt tay với công việc vừa kích thích vừa căng thẳng luôn được rồi.
*
Chiều về, tuyết đã giảm đi nhiều.
Mà cũng có lẽ vì trong nhà đang có một nam diễn viên đẹp trai đang rửa tay nấu cơm cho Vân Nhiêu nên hôm nay cô làm việc cực kì hiệu quả.
Còn định về sớm để gặp người ta nhưng đúng lúc ấy, Cận Trạch lại nhắn tin cho cô bảo rằng anh có một cuộc họp quan trọng cần phải đến công ty nên không thể ăn tối với cô được.
– Ôi.
Vân Nhiêu vứt điện thoại sang một bên, lạnh lùng khịt mũi.
Còn bảo muốn thể hiện tốt trước mặt cô cơ đấy.
Chỉ được vậy thôi à?
Vân Nhiêu ngồi đờ đẫn, nhìn note trên máy tính.
Công việc cần phải hoàn thành thì xong xuôi hết rồi, dù có ở lại công ty thì cũng chẳng có việc gì để làm cả.
Cô nhắn tin rủ hội bạn thân đi ăn tối.
Lê Lê là người hưởng ứng đầu tiên, có thể đợi lệnh bất cứ lúc nào, còn Ôn Dữu nửa tiếng sau mới trả lời, nhắn rằng sau khi tan làm phải đợi con bé thêm nửa tiếng nữa.
Vân Nhiêu: @Phú bà Lê Lê, bọn mình ra trung tâm thương mại gần công ty Đại Tiên đi nhỉ?
Lê Lê: Được! Bên đấy mới mở trung tâm thương mại, tao còn đang định đến đổ máu một trận đây.
Vân Nhiêu: Phú bà dẫn em theo với.
Lê Lê: Đi luôn!
Ôn Dữu: Chặn rồi, bye
Công việc của Vân Nhiêu ổn áp hơn Ôn Dữu nhiều, mặc dù vào lúc bận thì còn mệt hơn chó nhưng vẫn có kha khá thời gian rảnh.
Tất nhiên, người ngầu nhất mãi là chị đại Lê, giàu quá mà, làm cái gì thì cũng chỉ là mây bay thôi.
Mặt trời ngả xuống, Vân Nhiêu và Lê Lê đã gặp nhau ngay ở sảnh của khu trung tâm thương mại.
Lê Lê nhào về phía cô như bay, khuôn mặt vô cùng sống động:
– Hot search tối qua làm tao hết cả hồn. Tao còn chuẩn bị sẵn thuốc nổ để qua nhà Cận Trạch giết luôn ổng với Giản Nguyên Nguyên rồi, may mà mày cản tao lại… Nói thật nhá, lúc đó tao đã đứng trước cổng nhà Cận Trạch rồi đấy, suýt nữa thì đã chửi đổng lên như con mụ chua ngoa luôn!
– Em mù quá mà, đợt trước còn nói đàn chị Nguyên Nguyên muốn cướp người yêu của chị… Xùy xùy xùy, em xin lỗi chị Nguyên Nguyên nhiều huhuhu…”
Vân Nhiêu ôm chặt cô nàng: “Cảm ơn phú bà đã hi sinh vì em nhá! Mặc dù không hi sinh nhưng đêm qua em cũng hốt cả hền.”
Lê Lê: “Giờ mày… Có ổn không đấy?”
Vân Nhiêu buông cô nàng ra rồi nhún vai: “Vẫn ổn thôi.”
Lê Lê: “Nếu biết rõ mọi chuyện rồi thì sau mày định làm gì? Còn giận anh Cận Trạch không?”
Tuy Vân Nhiêu vẫn đang nhìn bạn mình nhưng ánh mắt cô đã trở nên vô hồn, dần mất đi tiêu điểm:
– Anh ấy… Rất tốt với tao. Tao thích anh ấy như thế thì còn làm gì được nữa?
Lê Lê vỗ vai cô: “Thế thì làm lành với nhau thôi.”
Vân Nhiêu: “Thật ra sau chuyện này, người làm tao cáu nhất lại chính là bản thân tao, tao bị động quá mà.”
Lê Lê: “Thế mày định làm gì, chém chết mình à?”
Vân Nhiêu mỉm cười với cô nàng: “Tao không biết, tao cảm giác cái tính này của tao không thể thay đổi ngay được nên tao cũng không định đổi. Cơ mà giờ tao nghĩ kĩ rồi.”
Lê Lê diễn theo cô: “Nghĩ gì?”
Vân Nhiêu lục túi xách tìm trái tìm phải rồi lấy thẻ tín dụng ra: “Sống trên đời thì phải buông thả một tí.”
Lê Lê sung sướng vỗ tay: “Đốt thẻ luôn đi, có gì để anh Cận Trạch thanh toán hộ mày!”
Sống buông thả vẫn luôn là quy tắc số một trong đời của chị đại.
Cả hai rất ăn ý với nhau, ai nấy cũng hứng khởi đi vào một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng ở gần đó.
Vân Nhiêu sống tiết kiệm hơn nửa kiếp người, đây là lần đầu tiên tỉ lệ mua đồ mặc thử vượt quá 80%.
Khi lỡ huých khuỷu tay vào năm chiếc túi giấy, cô cảm thấy mình đã buông thả đủ rồi.
Lê Lê thì mua đến hai, ba kệ hàng của người ta.
Lúc quẹt thẻ, Lê Lê vẫn bất lực lắm:
– Đồ mày mua còn chưa đủ trả cát xê trong một giây của người yêu mày nữa.
Vân Nhiêu: “Thẻ của tao, tự tao thanh toán.”
Lê Lê: “Thôi được rồi.”
Vân Nhiêu nhắm mắt quẹt thẻ, lúc mở mắt ra để xem hóa đơn thì cô cảm giác trời đã sập mất rồi:
– Cát xê trong một giây của người yêu tao nhiều thế cơ á?
Lê Lê cười khanh khách: “Sao nào, muốn chống lầy rồi chứ gì?”
Vân Nhiêu đỏ mặt: “Nói năng kiểu gì đấy?!”
Hai đứa chí chóe đi ra khỏi cửa hàng, chuẩn bị rời trung tâm thương mại để đến công ty đón Ôn Dữu.
Ở bên kia đường lại xuất hiện một cửa hàng trang sức, nếu đi ngang qua cửa tiệm thì đường đi sẽ ngắn hơn rất nhiều.
Vân Nhiêu kéo tay Lê Lê vào.
Cô đi chậm lại, lôi Lê Lê ra trước poster được trưng bày ở lối ra vào của cửa hàng.
Trang sức Thụy Linh giảm giá dịp Giáng sinh Tâm tình gửi trao! Tất cả được giảm giá 6.6%!
Lê Lê nhíu mày: “Hãng nào đây, lần đầu nghe tên luôn.”
Ở đầu bên kia, Vân Nhiêu đã buông tay cô nàng ra, bị nhân viên lanh lẹ dụ tới trước quầy.
– Giảm giá nhân dịp Giáng sinh, duy nhất ngày hôm nay, mua là chỉ có lời.
Nhân viên cửa hàng tươi cười hỏi Vân Nhiêu: “Chị ơi, chị muốn xem trang sức gì thế ạ?”
Vân Nhiêu chạm vào sợi dây chuyền của hãng B trên cổ, đôi khuyên tai hiệu C trên lỗ tai, chiếc vòng hãng D trên cổ tay, tất cả đều là những món trang sức cao cấp mà người nào đó tặng mình.
Hình như cô chỉ còn thiếu mỗi…
– Nhẫn.
Vân Nhiêu nghiêm túc nói: “Tôi muốn xem nhẫn đôi.”
*