Diệp Thượng Phong quay về Diệp Thượng gia, muốn tìm Ẩn Doanh giúp đỡ.

Vừa vào cửa đã thấy bà đang chuẩn bị ra ngoài, anh ta vội vàng đi đến, giữ chặt tay bà, uất ức nói:

_ Mẹ ơi, Tử Châu sắp đi xem mắt rồi, mẹ giúp con đi!

_ Thằng nghịch tử này, có chuyện mới đến tìm mẹ.

Đi thôi, chúng ta đi xem diện mạo của người mà Điệp Hạ chọn làm con rể.

_ Đi luôn sao?

_ Chứ không thì sao? Muốn mất vợ thì cứ việc ở nhà!

Diệp Thượng Phong nghe vậy liền vui mừng chạy theo sau Ẩn Doanh.

Mất gì thì mất, chứ mất vợ là không được rồi!

...

Nhà hàng Đông Kinh.

Điệp Hạ và Hàn Tử Châu từ từ đi vào trong, người được hẹn cũng đã có mặt.

Hàn Tử Châu vừa nhìn qua là biết ai, với cả, anh ta vẫn còn là sinh viên năm tư, hơn cô ta ba tuổi.

Điệp Hạ đẩy Hàn Tử Châu đến ngồi cạnh Bạch Minh Dạ, còn vui vẻ ngồi xuống phía đối diện, nhìn anh ta nói:

_ Minh Dạ, đây là Châu Nhi, con gái của bác.

Chúng ta từng nói chuyện trong bữa tiệc thượng lưu đấy!

_ Dạ, con biết.

Vậy bác có thể cho bọn con không gian riêng không?

_ Được, tất nhiên là được! Vậy hai đứa nói chuyện, bác sang chỗ khác ngồi!

Hàn Tử Châu nhìn theo bóng lưng của Điệp Hạ, mà bất lực không dám lên tiếng.

Cô ta cúi đầu, không nhìn lên cũng không nhìn sang Bạch Minh Dạ.

Hai tay nắm chặt vào nhau, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút!

Bạch Minh Dạ nhìn Hàn Tử Châu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, lời nói cũng không trở nên sến súa:

_ Tử Châu, anh đã từ lâu để ý đến em.

Thật sự rất muốn có cơ hội được hẹn hò với em.

Bây giờ thì có rồi, chúng ta có thể...

_ Minh Dạ, tôi thật ra đã có bạn trai rồi! Tôi đến đây cũng là vì bị ép buộc, nếu anh hiểu thì anh nói với mẹ tôi một tiếng, trả lại tự do cho tôi đi, có được không?

Từng câu từng chữ đều như con dao đâm thẳng vào lồ ng ngực Bạch Minh Dạ, khiến anh ta như chết lặng tại chỗ.

Hàn Tử Châu chăm chú quan sát biểu cảm của Bạch Minh Dạ, thấy bản thân có thể khuyên nhủ liền lên tiếng nói tiếp, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, đã bị anh ta ngăn lại, cướp lời:

_ Tử Châu, em quá xem thường anh rồi! Những thứ anh nhắm đến, chưa bao giờ để lọt khỏi tầm mắt.

Nên là, em có cầu xin cũng vô ích.

Chuyện kết hôn, nghe nói sẽ đợi em tốt nghiệp, trước đó sẽ làm lễ đính hôn trước, em chuẩn bị tâm lý cho tốt một chút!

_ Minh Dạ, tình yêu ép buộc sẽ không có được hạnh phúc.

Bây giờ giải thoát cho nhau, không phải tốt hơn sao? Việc gì anh phải ép buộc bản thân lấy một người không yêu mình chứ?

Bạch Minh Dạ nhướn mày lạnh lùng nhìn Hàn Tử Châu, không nhanh không chậm, đáp lại:

_ Bởi vì thứ anh thích, luôn là thứ đặc biệt.

Cho dù em có thích hay không, cũng không quan trọng.

Bởi vì mẹ em đã chọn tôi rồi!

_ Anh...

Hàn Tử Châu vừa tức vừa giận, chỉ hận không thể cho Hàn Tử Tửu ra đây, đấm cho cái tên này vài phát.

Bạch Minh Dạ cũng quá nham hiểm rồi, vậy mà lại dùng sức ép của Điệp Hạ để uy hiếp cô ta.

Xem như lần này anh ta thắng đi!

_ Châu Nhi, trùng hợp quá, em cũng ở đây sao?

_ Diệp Thượng Phong?

Hàn Tử Châu bất ngờ nhìn theo tiếng nói, Diệp Thượng Phong và Ẩn Doanh cùng đi đến, khiến cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào!

Bạch Minh Dạ vẫn bình tĩnh ngồi uống nước, cũng không thèm nhìn Diệp Thượng Phong và Ẩn Doanh lấy một cái.

Nhàn nhã muốn xem thử đây lại là vở kịch hay gì đây!

Diệp Thượng Phong kéo Hàn Tử Châu đứng lên, còn thân mật vuốt tóc cô ta, khiến Bạch Minh Dạ tức giận, quát lớn:

_ Diệp Thượng Phong, anh đang làm gì thế hả? Đây là vợ tương lai của tôi, anh mau buông cô ấy ra!

_ Trùng hợp thật, đây cũng là bạn gái của tôi!

_ Cái gì? Người bạn trai mà em nói là anh ta sao?

Hàn Tử Châu ngước nhìn Diệp Thượng Phong, sau đó khẽ gật đầu.

Hai tay cũng vô thức đẩy Diệp Thượng Phong ra, tránh đi vài ôm của anh ta.

Diệp Thượng Phong hiểu rõ hành động của Hàn Tử Châu, nhưng cô ta càng tránh anh ta càng muốn đến gần.

Hàn Tử Châu nhỏ giọng lên tiếng, cũng không nhìn Diệp Thượng Phong, cứ vậy hướng về phía anh ta và nói:

_ Diệp Thượng Phong, chúng ta chia tay đi! Sau này đừng đến tìm em nữa!

_ Ê nè, Tử Châu, có gì chúng ta từ từ nói, đừng quyết định dại dột vậy mà! Hay là chúng ta tìm Điệp Hạ, rồi cùng nhau nói chuyện, có được không?

_ Không cần đâu ạ! Con và Diệp Thượng Phong thật sự không hợp nhau, không cần phải ép buộc ở bên nhau.

Bạch Minh Dạ vừa nghe xong đã nhếch mép cười, khinh thường nói:

_ Đã nghe thấy chưa? Vợ tương lai của tôi nói, muốn chấm dứt đấy! Đừng có năn nỉ nữa, không cứu vãn được đâu! Châu Nhi, chúng ta đi thôi!

_ Đứng lại.

Diệp Thượng Phong bất ngờ lên tiếng, khiến cả hai dừng bước.

Anh ta níu tay Hàn Tử Châu lại, nhỏ giọng hỏi:

_ Châu Nhi, em thật sự muốn chia tay anh sao?

Hàn Tử Châu không kiềm được mà khóc nấc lên, nhìn Diệp Thượng Phong bây giờ, cô ta thật sự không đành lòng.

Nhưng câu nói của Điệp Hạ, khiến cô ta phải sợ hãi, càng sợ hơn là nhìn thấy Diệp Thượng Phong có chuyện gì!

Hàn Tử Châu rút tay mình lại, dựa vào người Bạch Minh Dạ, gật đầu nói:

_ Phải, em muốn chia tay với anh.

Đến khi em đính hôn, anh nhất định phải đến, có được không?

Câu nói như hứa hẹn điều gì đó, khiến Diệp Thượng Phong có chút hy vọng.

Anh ta gật đầu, mỉm cười nhìn Hàn Tử Châu, nhỏ giọng nói:

_ Được, anh nhất định sẽ đến! Bây giờ có thể cho anh ôm em một cái không?

Hàn Tử Châu từ từ đi đến, sà vào lòng Diệp Thượng Phong, khóc như một đứa trẻ.

Anh ta không kiềm được cũng muốn khóc theo, xoa xoa đầu cô ta, an ủi:

_ Ngoan, đừng khóc mà! Anh thương.

Hàn Tử Châu ôm chặt lấy Diệp Thượng Phong, đến khi Bạch Minh Dạ kéo ra, cô ta mới nhớ mình đã nói ra lời chia tay.

Xoay người đi cùng Bạch Minh Dạ, bước chân có chút luyến tiếc, nhưng vẫn là chọn đi mất.

...

Một tháng sau.

Sau khi Lâm Ánh Yên kiểm tra xong, giáo sư Tiêu cũng đã xem qua kết quả, có chút bất ngờ đối với tất cả giáo sư ở khoa luật.

Điểm số mà Lâm Ánh Yên đạt được, so với các sinh viên năm tư, chuẩn bị tốt nghiệp.

Thì nó nằm ở mức tối đa, đứng đầu tất cả.

Còn bỏ xa các anh chị một khoảng lớn, khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ Lâm Ánh Yên.

Điểm số cũng đã có, vẫn còn một tháng nữa mới có kì thi tốt nghiệp chính thức.

Kỳ thi này cũng là lúc quyết định, Hàn Tử Châu có thật sự được tốt nghiệp hay không!

Nếu như cô ta cũng tốt nghiệp, vậy ngày đính hôn sẽ được dời lại sau khi trao bằng tốt nghiệp.

Và hai tháng sau đó, sẽ là lúc diễn ra buổi lễ kết hôn.

Mọi chuyện đều đi theo một diễn biến mà không ai ngờ đến.

Diệp Thượng Phong cũng vì chuyện này, mà bất đầu nổ lực.

Chăm chỉ làm việc, khiến cho Ẩn Doanh và Diệp Thượng Thần cũng phải kinh ngạc.

Trong vòng một tháng, Diệp Thượng Phong đã có thể lấy hơn chục hợp đồng lớn đó, khiến Diệp thị vươn lên như diều gặp gió.

Diệp Thượng Thần cũng đã có ý định giao Diệp thị lại cho Diệp Thượng Phong.

Nhưng chỉ mới một tháng, sẽ khiến mọi người trong công ty khó có thể chấp nhận được!