Diệp Thượng Phong kinh ngạc mở to mắt, lo lắng nhìn Lâm Ánh Yên, hỏi:

_ Vậy phải làm sao?

_ Thật ra, Tử Châu là nhân cách thứ nhất, còn Tử Tửu là nhân cách thứ hai.

Mỗi khi Tử Châu bị la mắng, cậu ấy sẽ kiềm chế không cho Tử Tửu ra ngoài.

Nên là, Tử Châu chắc sẽ đồng ý với mẹ cậu ấy, chỉ vì bảo vệ anh.

_ Thật ra, mẹ Tử Châu bị ám ảnh bởi ba cậu ấy, nên sẽ không bao giờ chấp nhận anh.

Với cả, Tử Châu sẽ không bao giờ thừa nhận mối quan hệ yêu đương của cậu ấy và anh.

Nếu không, người gặp chuyện là anh, và cậu ấy sẽ không muốn để người mình yêu phải vì mình mà mất mạng.

Diệp Thượng Phong đầu đã toát mồ hôi lạnh, vừa lo vừa sợ, nhưng bây giờ lại chẳng thể giúp được gì!

Lâm Ánh Yên nhìn Diệp Thượng Phong thở dài, nhỏ giọng khuyên:

_ Mẹ Tử Châu khó lắm, anh có chết cũng không khiến bà ấy phải chấp nhận anh.

Nên là, nếu muốn cả hai được yên ổn, em khuyên anh và cậu ấy nên chia tay.

_ Nhưng anh yêu Châu Nhi là thật lòng.

Sao lại có người mẹ như vậy chứ?

_ Bởi vì vết thương ở quá khứ quá lớn đấy! Nếu chuyện đó không xảy ra, thì cho dù anh có là ông già bốn mươi tuổi, đem sính lễ đến hỏi cưới Tử Châu, thì mẹ cậu ấy cũng đồng ý.

Lâm Ánh Yên lắc đầu bất lực, ánh mắt đồng cảm nhìn Diệp Thượng Phong rồi nhìn Dương Triết Phàm.

Hắn đang đi đến họp mặt cùng, nhưng không biết nên ra tay giải quyết như thế nào!

Diệp Thượng Phong bất ngờ cười lớn, rồi lên tiếng nói:

_ Mẹ anh, vẫn còn mẹ anh giải quyết được chuyện này!

_ Anh mơ sao? Mẹ Tử Châu dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Mẹ anh đến nói chuyện thương lượng, cũng có ích lợi gì đâu chứ!

_ A...,nhóc con, em nghĩ cách giải quyết giúp anh đi mà!

Lâm Ánh Yên nhìn sang Dương Triết Phàm, thật sự còn cách nào ngoài hỏi ý kiến của Hàn Tử Châu đâu chứ?

Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định gọi điện cho Hàn Tử Châu.

Người bên kia có lẽ đang bận, nên nhấc máy rất lâu.

_ Alo, Yên Yên? Có chuyện gì sao?

_ Cậu không lên lớp sao? Đang làm gì vậy?

_ Mình chuẩn bị ra ngoài cùng mẹ, có gì gấp sao? Nói mình nghe.

Lâm Ánh Yên lấy hơi, khó khăn hỏi ra từng câu, khiến Hàn Tử Châu im lặng giây lát:

_ Cậu đi xem mắt sao? Nghe nói cậu và anh Thượng Phong đang yêu nhau.

Hàn Tử Châu nhìn mình trong gương, mới hôm trước còn đang vui vẻ cùng Diệp Thượng Phong.

Hôm sau lại ăn mặc đẹp đẽ để đi xem mắt cùng người đàn ông khác! Cô ta cảm thấy mình còn xấu xa hơn cả Diệp Thượng Phong.

Hàn Tử Châu cười chua xót, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng đáp lời:

_ Phải, mình chuẩn bị đi xem mắt, mình mặc chiếc váy cậu tặng vào ngày sinh nhật.

Bộ váy đẹp lắm, mình mặc lên cảm thấy tự tin hẳn.

Phải rồi, mình và Diệp Thượng Phong sẽ sớm chia tay thôi, dù sao cũng chỉ là kẻ qua đường, làm gì có thật lòng chứ?

_ Tử Châu...

_ Aiya, mình đang nói thật đấy! Phải rồi, mình đang chuẩn bị xin mẹ để học lớp dạy thi tốt nghiệp của giáo sư Tiêu.

Chắc có lẽ, cuối năm nay cũng sẽ tốt nghiệp, khi đó có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm hơn với người được chọn.

Lâm Ánh Yên nhìn Diệp Thượng Phong, anh ta đã đen mặt, đang cố kiềm chế cơn tức giận đến nổi cả gân xanh.

Cô vừa lo vừa sợ, tiếp tục hỏi Hàn Tử Châu:

_ Tử Châu, trước kia mình không biết cậu có sở thích chơi qua đường như vậy! Có phải cậu nói đùa không?

_ Yên Yên, mình là nói thật đấy! Đừng nói nữa đừng nói nữa, mẹ mình gọi rồi, phải đi đây! Tạm biệt nha!

_ Tạm...biệt!

Lâm Ánh Yên thật sự không thích không khí bây giờ chút nào! Cảm giác mình vừa làm gì đó rất có lỗi, còn cảm nhận được sát khí tỏa ra xung quanh.

Dương Triết Phàm ôm lấy cô, nhìn Diệp Thượng Phong một lúc, rồi hỏi:

_ Cậu có cần giúp gì không?

_ Không cần.

Chuyện này tôi tự giải quyết được!

Diệp Thượng Phong nói xong liền rời đi mất, cánh cửa xấu số cũng bị anh ta đóng mạnh lại.

Lâm Ánh Yên giật mình một cái, rồi lo lắng hỏi:

_ Như vậy có ổn không?

_ Yên tâm, Diệp Thượng Phong biết mình phải làm gì mà!

_ Nhưng mẹ Tử Châu bề ngoài tỏ ra thân thiết như vậy thôi! Chứ thật ra là một mụ phù thủy đấy! Rất đáng sợ!

_ Tinh Tinh thấy được bộ mặt trái đó rồi sao?

Lâm Ánh Yên gật đầu, vẻ mặt tỏ ra nguy hiểm, từ từ kể lại cho Dương Triết Phàm nghe:

_ Cái ngày mà em thấy, chính là năm lớp mười một, Tử Châu được anh khối mười hai theo đuổi.

Tin tức đến tai mẹ Tử Châu, bà ấy liền đến trường để cảnh cáo anh ta.

Sau đó còn hung dữ lôi Tử Châu đi! Phía sau còn có rất nhiều vệ sĩ, trong rất đáng sợ.

Dương Triết Phàm nghe Lâm Ánh Yên kể, nhất thời lại có chút lo cho Diệp Thượng Phong.

Hắn lấy điện thoại gọi cho Ẩn Doanh, muốn nhắc nhở bà ta một chút!

Đầu dây rất nhanh đã được kết nối, giọng nói uy quyền của Ẩn Doanh vang lên trong điện thoại, khiến Lâm Ánh Yên nhích lại gần nghe chung.

_ Alo, Triết Phàm đó sao? Gọi ta có chuyện gì sao?

_ Bác Diệp, chuyện là như vầy...

Dương Triết Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ẩn Doanh nghe.

Vừa nghe xong bà ta đã không kiềm được mà quát lớn:

_ Cái gì? Điệp Hạ lại cư xử ngông cuồng như vậy sao? Được, chuyện này ta biết rồi, sẽ giải quyết ngay đây! Cảm ơn con nhá, tạm biệt!

_ Tạm biệt!

Dương Triết Phàm cúp máy, nhìn sang Lâm Ánh Yên, cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô, sau đó dịu dàng hỏi:

_ Bây giờ yên tâm rồi chứ?

_ Ừm, yên tâm rồi! Mong là họ sẽ không sao!

_ Ngoan, đã học bài xong chưa?

_ Vẫn còn một vài bài là xong.

Mai em đến trường một chuyến, nghe giáo sư Tiêu giảng nốt mấy bài này nữa là xong.

Tuần sau có thể kiểm tra rồi!

Dương Triết Phàm gật đầu, xoa xoa đầu cô không ngừng.

Đôi môi gợi cảm của cô, trong mắt hắn lại như đang quyến rũ hắn.

Không nghĩ ngợi gì, đưa tay ôm lấy cổ cô, cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi đầy quyến rũ kia! Lâm Ánh Yên ngước lên, đón nhận cái hôn từ hắn.

Cô từ từ cảm thấy vừa khó thở vừa mỏi cổ, nên đẩy hắn ra, không vui nói:

_ Khó chịu.

_ Vậy đổi tư thế.

Hắn trở tay liền có thể ôm cô trong lòng, tiếp tục hôn lấy hôn để, không để cô kịp phản ứng lại.

...

Hàn Tử Châu vừa cúp máy, đã bật khóc nức nở, có lẽ cô ta biết đầu dây bên kia có sự góp mặt của Diệp Thượng Phong, nên mới nói ra những lời như vậy!

Hàn Tử Châu úp mặt xuống bàn, không muốn nhìn con người tệ bạc là mình ở trong gương.

Cảm thấy bản thân bây giờ, rất giống với người mà mình ghét.

Ghét của nào trời trao của đó, thật sự rất giống với cô ta.

Hàn Tử Tửu nhìn Hàn Tử Châu như vậy, thật sự không kiềm lòng được.

Nhưng bây giờ cô ta có làm gì, người chịu tổn thương cũng chỉ có Hàn Tử Châu.

Hàn Tử Châu khóc nấc lên, rất lâu sau mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng, ngước nhìn bản thân, sau đó nhỏ giọng nói:

_ Hàn Tử Tửu, nếu sau này có chuyện gì, cô có hối hận khi sống cùng với tôi không?

_ Sẽ không.

Bởi vì đây là cơ thể của cô, tôi sẽ không bao giờ hối hận.

_ Có câu nói này của cô, tôi cảm thấy yên tâm và nhẹ nhõm hơn rồi! Đi thôi, chúng ta cùng đi xem mắt.

Hàn Tử Châu lau khô nước mắt, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sau đó mới ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách.

Một cô gái bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối, sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.

Chỉ mong người như vậy, có thể tìm được hạnh phúc của mình.