Vốn quốc thổ Khương Quốc diện tích không lớn, toàn quân theo lối đi một ngày là có thể từ biên ải về tới Đô thành. Nhưng là lúc bọn họ lên đường, thương thế Long Dương vốn chưa lành liền thêm nặng, mấy ngày nay lại vất vả liền vẫn như thế hôn mê bất tỉnh. Điều kiện của quân y có hạn, mọi người đành vừa đi vừa nghỉ để tránh Long Dương quá mệt mỏi.
Trời đã về chiều, Đô thành Khương quốc được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng chói mắt, xa xa nhìn lại chỉ còn thấy đình đài lâu các mờ mờ. Long Quỳ biết được tin Vương huynh sắp chiến thắng trở về, từ sáng sớm đã đứng trên cửa thành ngóng trông. Lúc này, Nhung Hiên đã hóa lại thành trạng thái hình người, ở bên cạnh khuyên nhủ:
“Công chúa, đã trễ lắm rồi, hay trước tiên chúng ta cứ hồi cung nghỉ ngơi, mai hãy trở lại đợi.”
“Vương huynh từ biên ải trở về, tối nay sẽ đến nơi, ta muốn ở chỗ này chờ huynh ấy.” Chỉ cần nhắc đến chuyện của Long Dương, Long Quỳ liền vô cùng kiên quyết.
“Nhưng hiện đã đến giờ dùng bữa tối, thái tử điện hạ cùng binh lính hẳn cũng phải ăn cơm. Có lẽ khi chúng ta dùng bữa xong, có thể nhìn thấy bọn họ trở về.” Nhung Hiên biết Long Quỳ vì đợi Long Dương mà đã một ngày không có dùng bữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp chuyện không hay. “Nhung Hiên tin rằng khi thái tử trở về mà thấy công chúa suy yếu như vậy sẽ rất đau lòng.”
Long Quỳ thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, thấy lời nói Nhung Hiên cũng có mấy phần có đạo lý. Dù sao nàng cũng không hy vọng Vương huynh thấy bản thân tiều tụy, liền đáp ứng Nhung Hiên sau khi dùng bữa tối xong sẽ quay lại.
Ngoài trấn nhỏ cách Đô thành không xa, có một đại quân dàn xếp ở trên một mảnh đất ngoại ô – vùng đồng nội, Long Dương đã từ hôn mê tỉnh lại, nhưng là bởi vì nóng lòng trở lại Đô thành, hắn không để ý thương thế chưa lành, tự mình cưỡi ngựa mang binh chạy tới trấn nhỏ này rồi lần nữa ho ra máu. Cộng thêm màn đêm cũng đã buông xuống đành phải ở chỗ này mà dừng chân.
Về phần Long Quỳ, nàng ở trên cửa thành đợi đến khi trời đầy sao sáng, trên đường phố trong thành đã không có một bóng người, mà những nhà còn chưa tắt đèn cũng đã không còn mấy, nàng liền bị Nhung Hiên kéo trở về. Vậy mà nàng lại không chịu trở lại Quỳ Hi cung nghỉ ngơi, mà tiếp tục đứng ở trên bậc dài trước chính điện mà chờ.
Ngày hôm đó, phía xa mặt trời mọc mang một luồn ánh sang bạc bao phủ quanh Long Quỳ, nàng chậm rãi dần tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ, nhìn ra xa bên ngoài cửa cung, có rất nhiều binh lính đang đi tiếp tới đây, nhiều người như vậy chắc chắn không phải binh lính tuần tra, không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Vương huynh đã trở về rồi!
Đợi đến khi Long Quỳ sửa sang lại trang phục thật tốt, vội vã chạy xuống bậc dài thì Long Dương đã mang theo một đám thị thần đi tới hành lang. Thân ảnh màu lam quét qua hành lang, tuy nhiên khi cách Long Dương còn có chừng năm thước liền dừng lại. Long Quỳ không thể tin được hắn trước mắt nàng là thật, sắc mặt Vương huynh không hề hồng nhuận giống như trước mà nay có vẻ tái nhợt cực kỳ. Ánh mắt đã ít đi một phần ngây thơ mà nhiều thêm mấy phần tang thương. Trên chiến giáp mặc dù giống như là đã được người cẩn thận lau qua, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy vết máu không cách nào lau sạch ...... Nhưng vẫn có một điều là một chút cũng không thay đổi, đó chính là cảm giác ấm áp cùng an toàn từ trên người hắn vẫn như vậy phát ra, dù thế nào cũng đều không cách nào thay đổi được. Cho dù cách xa nhau ngàn năm, chỉ cần gặp lại liền nhất định có thể nhận được.
Rốt cuộc đã có thể nhìn thấy Tiểu Quỳ rồi, từ trong lòng lại không khỏi sinh ra cảm giác an bình, trên gương mặt vẽ ra một nụ cười ấm áp. Nàng so với trước kia xem ra lại càng thêm nhu nhược, một mình sống ở trong cung nhất định rất khổ cực, nhưng xem ra hai chân của nàng đã hoàn toàn bình phục...... Ngàn vạn suy nghĩ lan tràn khiến cho hắn không tự chủ được mà cũng dừng bước.
“Vương huynh.” Không hề chậm trễ, Long Quỳ chạy về phía Long Dương, ngã vào thật sâu trong ngực của hắn, “Tiểu Quỳ biết Vương huynh nhất định sẽ khải hoàn trở về, Tiểu Quỳ vẫn luôn chờ huynh.”
Long Dương cũng không nói có nói tiếng nào, chỉ là đem nàng ôm càng chặt hơn.
Chiến giáp trà vào khiến Tiểu Quỳ khẽ đau, nhưng là nàng căn bản không quan tâm những thứ này: “Cầu xin Vương huynh đừng rời đi nữa, đừng bỏ lại một mình Tiểu Quỳ trong kinh thành cô đơn này.”
Giọng của nàng như vậy bi ai khiến cho trái tim Long Dương đau xót, thật muốn cứ như vậy ôm lấy Tiểu Quỳ, vĩnh viễn cũng không tách ra.
Thanh âm của thị thần bỗng từ sau lưng truyền đến: “Thái tử điện hạ, chúng ta còn có quân tình khẩn cấp cần hồi báo với bệ hạ, không thể trì hoãn.”
Một câu như thức tỉnh người trong mộng, Dương Quốc từ trước đến giờ binh lực đầy đủ, mặc dù lần này quân ta tinh thần cường thịnh, nhưng binh lực Dương Quốc tuyệt đối có thể cùng ta quân đối kháng, mà Dương Quốc lại chủ động lui binh, lại còn đưa tới thư đình chiến, dùng danh nghĩa nghỉ ngơi lấy lại sức, thỉnh cầu ngưng chiến hai năm. Không có ai biết Dương Quốc rốt cuộc đang tính toán cái gì, chuyện quan trọng này vẫn nên là hướng người nhanh chóng bẩm báo.
Khe khẽ đẩy Tiểu Quỳ ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng. Nghiêng người tránh nàng mà đi qua.
Ngước mắt chỉ còn nhìn thấy bóng lưng to lớn cao ngạo càng lúc càng xa, Long Quỳ biết, Vương huynh nay đã không còn thời gian chơi đùa cùng với nàng, gánh nặng quốc gia đang đè nặng ở trên người của hắn, hắn cần phụ trách cả Khương quốc. Từ nay an bình sẽ không còn tiếp diễn, luôn trực chờ kéo bọn họ tới thương vong.