EDIT BY: THƯỢNG QUAN TỬ HƯƠNG

Trên chiến trường, Dương Quốc tiếp tục tiến công. Long Dương tuy đã mệt mỏi cố gắng gượng nhưng toàn quân sĩ khí mới vừa tràn đầy, nếu biết chủ soái một thân trọng thương ắt lòng quân sẽ loạn.Bên tai vang lên tiếng trống công kích thứ ba, Dương Quốc đã bắt đầu tiến công. Long Dương chỉ thấy hai mắt một mảng mơ hồ, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Nhưng chàng không dám nhắm mắt, vì bản thân hiểu rõ, chỉ cần lơi lỏng một chút, sẽ lập tức rơi khỏi ngựa, và hậu quả sẽ không thể lường trước. Đến nước này, chàng chỉ đành miễn cưỡng rút trường kiếm, khua loạn để chém giết quân địch.

Trong mơ hồ, một ánh sang lạnh lẽo bỗng giọi thẳng vào mắt Long Dương khiến một lần nữa chàng không thể chống đỡ. Vốn khi hai quân giao chiến, trúng tên là chuyện thường, những mũi tên này lại hoàn toàn bất đồng với những mũi tên bình thường khác. Ánh sáng như vậy biểu thị mũi tên này một khi bắn ra, nhất định khiến người bị thương trúng kịch độc mà chết, hơn nữa nếu có tiếp xúc với người bị thương cũng sẽ nhất định bị tổn thương.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Long Dương theo bản năng đem trường kiếm ném ra vừa lúc chạm vào mũi tên đang bay tới, đem chém làm hai đoạn.Thì ra mũi tên là muốn bắn về phía mật thám của Dương Quốc, Hạo Diễm. Va chạm giữa trường kiếm và mũi tên cũng khiến Hạo Diễm chú ý. Ngoái đầu lại đã thấy Long Dương bị bao vây bởi Dương Quân, lại mất đi binh khí vốn không thể cùng quân địch chống chọi. Hơn nữa, chàng lúc này cũng đã kiệt sức, lúc nào cũng có thể rơi vào thế bại.

Phó tướng của Long Dương cũng đã phát hiện sự dị thường ở chàng, lập tức dùng chiêu Hồi Mã Thương, chặn sự truy kích của kẻ địch phía sau, cúng lúc đâm liên tiếp về phía trước phá vòng vây đến bên cạnh Long Dương. Lúc này mặc dù sắp ngã xuống, trước mắt chàng bỗng hiện ra nụ cười đáng yêu của Tiểu Quỳ. Vì Tiểu Quỳ, không thể ngã xuống! Chàng một lần nữa tỉnh lại, nhận lấy từ phó tướng binh khí vừa đoạt được của quân dịch, tiếp tục tấn công.

Không lâu, viện quân chạy tới, rốt cuộc đem trận chiến đánh thắng.

Dương Quốc lui binh, đám binh sĩ hoan hô không ngừng, nụ cười nay lộ ra trên khuôn mặt dính đầy máu. Cùng lúc đó, Long Dương từ trên chiến mã ngã xuống, tất cả mọi người giật mình không dứt, quân y vội vội vàng vàng  từ trong đám người chạy ra tra xét thương thế của chàng.

Trong đám người, Hạo Diễm không khỏi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra mấy ngày trước. Dương Quốc nhiều lần không thể lấy được chính xác tình báo từ tay Hạo Diễm, rốt cuộc định dùng hắn để trực tiếp hãm hại Long Dương. Trong khi toàn quân vui mừng chiến thắng, Hạo Diễm len lén lấy độc phấn, rắc vào trong rượu của Long Dương, ai ngờ quân y lại báo rượu sẽ khiến ảnh hưởng đễn vết thương kia. Chén kia rượu độc cuối cùng cũng bị quân y đem bỏ.

Vậy mà lúc này các tướng sĩ  cũng không hay biết mục đích của Hạo Diễm, chỉ cho là là hắn không quen biểu đạt, nên mới một mình núp ở vừa. Đội trưởng cầm đầu còn nhiệt tình chạy tới mời Hạo Diễm cùng đi uống rượu thịt nướng. Còn có một binh lính chuyên lo bếp núc kiên nhẫn dạy hắn như thế nào đem miếng thịt nướng chín vừa lúc......

Ở sau chiến dịch, Dương Quốc  cũng không giống như trước dự đoán Long Dương sẽ như vậy trúng độc mà chết, liền bắt đầu hoài nghisự  trung thành của Hạo Diễm. Rốt cuộc quyết định giết chết con cờ vô dụng này.....

Đối mặt Long Dương cùng sự chăm sóc như huynh đệ của chúng tướng sĩ đối với mình mấy ngày nay, Hạo Diễm trong lòng cảm khái vô vàn, hôm nay Dương Quốc hẳn là không thể đi về nữa, những con người kia đã từng cùng mình đồng sinh cộng tử gần mười năm nay lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Rốt cuộc, hắn quyết định sẽ vứt bỏ Dương Quốc.