Suốt buổi chiều hôm ấy tôi chẳng thể tập trung làm việc gì, cứ thế đứng ngồi mong ngóng thời gian trôi thật nhanh để còn đến nhà của thẩm phán Tuấn Kiệt, con trai bác sĩ Nhã Tịnh.

Cuối cùng thì chiếc kim đồng hồ cũng nặng nề nhích đến số 8, vậy là đã đến giờ hẹn, tôi mau chóng cùng mẹ lái xe đến địa chỉ mà bác sĩ Nhã Tịnh ghi trên giấy.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về vị thẩm phán này là một người khá chững chạc, khuôn mặt chữ điền vuông vức, khiến cho tôi có cảm giác tin tưởng ngay lần đầu gặp mặt. Tôi được biết ông chính là con trai cả của bác sĩ Nhã Tịnh, và năm nay ông cũng ngoài 40, nhưng vẻ ngoài của ông trẻ hơn tuổi rất nhiều.

Cách nói chuyện của ông cũng chân tình ấm áp hệt như bác sĩ, nói sao nhỉ, cách nói ấy dễ đi vào lòng người và khiến người ta có thể dễ dàng trải lòng mình cùng họ.

Sau khi nghe tôi trình bày lại toàn bộ mọi thứ, vị thẩm phán nói:

- Vụ việc về công ty TNHH Hiên Lãng tôi cũng đã nắm được, nhưng bạn có thể cung cấp cho tôi toàn bộ hồ sơ về công ty được không? Tôi cần xem kỹ lại toàn bộ chúng mới đưa ra câu trả lời cho bạn được.

- Dạ có ạ, toàn bộ bản sao của hồ sơ cháu có đem cả ở đây, mong thẩm phán giúp cho ạ. Cháu cũng không dám xin cho anh ấy trắng án, cháu chỉ mong có thể giúp anh ấy giảm nhẹ tội nhất có thể. Nếu như không phải ngồi tù thì càng tốt, còn về việc nộp phạt cũng như chi phí cho việc hầu toà, bao nhiêu cháu cũng lo được ạ.

- Được rồi, mẹ tôi cũng có nói với tôi về trường hợp của bạn rồi, tôi hứa sẽ gắng hết sức để giúp 2 bạn, còn kết quả thế nào tôi chưa dám chắc đâu nhé.

Trao đổi thêm 1 lát thì tôi và mẹ ra về, mẹ biết tôi đang lo lắng nên lái xe giúp tôi, còn không quên an ủi:

- Mẹ tin ông ấy sẽ giúp được 2 đứa, lạc quan lên con.

- Vâng, con cũng tin như thế. Hạc Hiên là người tốt, nhất định sẽ không sao đúng không mẹ.

- Đúng rồi con gái, đừng suy nghĩ nhiều quá, kẻo lại ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Phải rồi, nhất định là vị thẩm phán ấy có thể giúp được anh mà, tôi tin là như thế. Nghĩ đến giấc mơ hôm trước tôi càng có lòng tin nhiều hơn ở vị thẩm phán này.

- ----*-----*-----

Người ta vẫn thường nói, chờ đợi không đáng sợ, mà cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Cho đến thời điểm hiện tại tôi mới thấm thía câu nói ấy, thẩm phán chỉ nói tôi về nhà và chờ câu trả lời từ ông ấy, chứ không hề nói tôi phải chờ đợi trong bao lâu. Với tôi chờ đợi từ thẩm phán Kiệt 1 câu trả lời quả thực khiến tôi cảm thấy thấp thỏm vô cùng.

Cuối cùng thì sau 3 ngày, tôi cũng nhận được điện thoại của thẩm phán vào chủ nhật tuần đó, ngay lập tức tôi đến nhà của ông để trao đổi. Cả quãng đường đi tôi luôn miệng câu xin ông trời, cầu xin phật tổ, cầu xin bồ tát… tất cả các vị thần linh mà tôi biết để mong có thể được giúp đỡ.

May mắn cho tôi và cho cả anh là lần này các vị thần linh đã nghe thấu lời thỉnh cầu của tôi. Khi mà thẩm phán kiệt có nói:

- Tôi đã xem qua toàn bộ sổ sách mà bạn cung cấp, tội danh của cậu ấy là có thật, nhưng tôi đã cố gắng nhờ tất cả những nơi mà tôi quen biết, đồng thời nghiên cứu sâu đến những chi tiết có thể giảm nhẹ tội. Chỉ cần làm đúng theo những gì mà tôi hướng dẫn, tôi tin có thể giúp được cho hai bạn.

Tôi thở phảo nhẹ nhõm mừng rỡ nói:

- May quá, cháu đội ơn thẩm phán nhiều lắm, cả đời này chúng cháu sẽ không quên ơn thẩm phán đâu.

- Bạn không cần phải khách sao đâu, vì bạn là người do mẹ tôi giới thiệu tới nên tôi sẽ cố gắng hết sức. Thứ nhất hầu hết những khoản bị truy hồi thuế đều nằm trong khoảng từ sau khi cậu ấy dời trụ sở công ty về Chiết Giang. Bời vậy chúng ta có thể nói là do chuyển công ty nhiều việc, không kiểm soát hết được nên dẫn đến sai sót. Nhưng trước tiên chúng ta phải gặp được câu ấy, và tìm cách nói cho cậu ấy rằng những khoản kia là do bất cẩn sau lần chuyển trụ sở công ty chứ không hề cố ý. Nhất định phải thống nhất 1 số lời khai như tôi đã liệt kê ở giấy đây. Sau đó, tôi muốn bạn giúp tôi hẹn gặp luật sư Minh Trí, người đang bào chữa cho cậu ấy. Tôi có một vài điều muốn trao đổi với vị luật sư đó.

- Nhưng cháu không thể vào thăm anh ấy được ạ, còn bố mẹ anh ấy cháu nghĩ cũng sé khó lòng nói về những vấn đề này cho anh ấy hiểu được.

- Không, cái này tôi sẽ trao đổi với luật sư và nhờ ông ấy, cũng chỉ có ông ấy mới có thể trao đổi với Hạc Hiên về vụ án được. Bạn chỉ cẩn giúp tôi hẹn gặp luật sư thôi, còn lại tôi sẽ tự sắp xếp.

Tôi gật đầu đáp:

- Dạ, cháu sẽ hẹn ngay ạ. Còn cần phải làm những gì xin thẩm phán cứ nói ạ.

- Tạm thời cứ thế đã, tôi phải trao đổi kỹ với luật sư sau đó mới tính tiếp được. Còn nữa, bạn về dặn người nhà làm đơn kháng cáo, để toà mở thêm phiên phúc thẩm, sau đó chúng ta sẽ bào chữa cho cậu ấy nhé. Nhớ là làm càng sớm càng tốt.

Phân vân nhìn thẩm phán, sau đó tôi rụt rè hỏi:

- Vậy, liệu anh ấy có phải ngồi tù tiếp không ạ?

Ông nhìn tôi sau đó mỉm cười nói:

- Tôi nghĩ mình có thể giúp cậu ấy hưởng án treo, nhưng để chắc chắn hơn thì chờ sau phiên toà phúc thẩm bạn sẽ có câu trả lời.

Tôi như vỡ oà trong hạnh phúc, cứ thế rối rít cảm ơn vị thẩm phán tốt bụng. Những ngày qua tôi không dám nói chuyện này với bố mẹ anh. Tôi sợ, sẽ khiến cho hai bác hy vọng rồi lại thất vọng thêm lần nữa. Cứ thế một mình tôi âm thầm cầu nguyện cho anh.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh của tôi được cứu rồi, tôi phải mau chóng thông báo cho hai bác, để cho hai bác mừng. Và cũng là để hai bác sớm làm đơn kháng cáo để đưa anh ra khỏi đó.

Luật sư Minh Trí cũng có nói ngày kia ông ấy có thể thu xếp gặp thẩm phán Tuấn Kiệt được, vậy là mọi việc coi như tạm ổn. Tôi có thể an tâm hơn phần nào rồi, càng ngẫm tôi càng thấy những lời bà nói trong giấc mơ là đúng: “ nhất định ông trời không tuyệt đường sống của người tốt”.

Có lẽ cũng chính bà đã giúp tôi gặp bác sĩ Nhã Tịnh, để anh có cơ hội được con trai bác sĩ, Thẩm phán Tuấn Kiệt giúp đỡ.

Trước khi ra về tôi không quên chân thành cảm ơn vị thẩm phán lần nữa.Vị thẩm phán ấy thấy tôi hạnh phúc, tươi tắn hơn mấy ngày trước thì cũng mỉm cười nói:

- Chúc mừng bạn, cô nàng bản lĩnh. Tôi đã được nghe mẹ kể về bạn, quả thật tôi vô cùng khâm phúc ý chí kiên cường của bạn.

- Nếu kiên cường cháu đâu có phải đến bác sĩ chữa bệnh đâu ạ.

- Bạn nên nghĩ đó là cái duyên giúp cho tôi và bạn gặp nhau, đừng nghĩ là do mình kém cỏi. Vì thật ra tôi thấy bạn vô cùng giỏi, có những thứ mà với 1 người đàn ông như tôi, ở tầm tuổi của bạn tôi còn chưa làm được. Nhưng bạn thì khác, và tôi tin bạn sẽ hạnh phúc, thành công trong cuộc sống này.

Tôi nở 1 nụ cười rạng rỡ sau đó dắt xe ra về, tôi có giỏi thật không, tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết Hạc Hiên của tôi đã có hy vọng rồi, và tôi phải thông báo tin này với hai bác ngay để cho họ mừng.

Chiếc xe đang lăn bánh trên con đường quen thuộc đến nhà anh, lâu lắm rồi tôi chẳng cười nhiều đến thế. Tâm tư tình cảm của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Từ ngoài cổng tôi đã nhìn thấy bác gái đang ngồi ủ rũ trong nhà, bác có vẻ còn rất mệt mỏi. Thấy tôi, bác khó nhọc đi ra hỏi:

- Lệ tới hả con, vào nhà đi.

- Dạ, bác trai với bé Phương đi đâu rồi bác.

- Bác trai và con bé phương về quê có chút việc, đặng thắp hương cho ông bà tổ tiên cầu xin phù hộ cho 2 anh em nó luôn.

Tôi cẩn thận để xe ngay ngắn ở góc sân sau đó kéo tay bác vào nhà hớn hở khoe:

- Bác, con mới ở chỗ thẩm phán Tuấn Kiệt về, ông ấy nằm trong hội đồng thấm phán xét xử trong phiên toà hôm trước đấy ạ. Ông ấy nói ông ấy có thể giúp Hạc Hiên và Cao Lãng hưởng án treo ạ.

Bác ôm trầm lấy tôi vừa khóc, vừa cười rối rít nói:

- Cảm ơn trời phật, cảm ơn con, đúng là may mắn quá rồi, cảm ơn con nhiều lắm, bác phải báo ngay tin này cho ông ấy mừng với được, chờ mai ông ấy lên, bác sẽ vào thăm chúng nó.

Tôi mỉm cười nhìn bác không đáp, còn bác lật đật móc chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho bác trai, vừa khóc vừa nói:

- Ông ơi, cái lệ, cái lệ nói là đã tìm được người giúp cho 2 đứa rồi, họ còn nói sẽ giúp cho chúng được hướng án treo nữa ông ạ. Tôi mừng quá báo ngay cho ông đây, ông nhớ thắp nén hương cảm ơn tổ tiên nghe ông.

Tôi biết bác đang mừng lắm, bởi bác nói chuyện với bác trai nhiều câu nhiều chữ lộn xộn cả lên.Vậy nên bác trai gọi cho tôi để hỏi kỹ hơn về mọi việc, khi được tôi một lần nữa khẳng định rằng vị thẩm phán kia nói như thế. Thì tôi cảm nhận rõ giọng bác nghẹn lại, bác run run nói:

- Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm, bác chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn cháu cả, cảm ơn cháu.

Nghe bác nói mà tôi cũng cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên má mình, Cả tôi, cả bác đang khóc vì vui mừng. Khóc vì người mà chúng tôi yêu thương cuối cùng cũng có 1 chút hy vọng được cứu giúp.

Mau chóng lau khô nước mắt tôi dặn dò bác trai:

- Nhưng mà trước tiên chúng ta phải làm đơn kháng cáo đã bác ạ, để toà án họ nhận được đơn và mở lại phiên toà phúc thẩm, sau đó thẩm phán sẽ giúp chúng ta.

- Được, được, bác biết rồi, bác sẽ bắt xe lên đó ngay, sau đó gặp cháu để bàn bạc cụ thể, cảm ơn cháu nhiều lắm.

Ngoài thẩm phán Tuấn Kiệt, thì người mà tôi biết ơn nhiều nhất lúc này chính là bác sĩ Nhã Tịnh, bác có 1 tấm lòng nhân hậu, lại có ơn vô cùng lớn đối với tôi cũng như với Hạc Hiên và Cao l;ãng

Bác gái sau khi nghe tôi kể thì cũng nhất quyết đòi cùng tôi đên nhà bác sĩ Nhã Tịnh để cảm ơn. Vậy nhưng bác đông bệnh nhân nên phải đến xế chưa mới rảnh để nói chuyện được.

Nhìn thấy tôi bác nói luôn:

- Chắc con cũng nghe được tin tốt rồi phải không, nhìn sắc mặt của con là bác đoán được. Chúc mừng con, mà hôm nay con đi cùng ai thế?

- Dạ, con phải cảm ơn bác sĩ nhiều lắm, còn đây mà mẹ của Hạc Hiên, người mà con vãn hay kể cho bác nghe.

Bác gái nghe tôi nói xong thì cũng nắm chặt tay bác sĩ mà cảm ơn, hai người họ cũng trạc tuổi nhau nên rất dễ nói chuyện. Bác sĩ thì nhất quyết chỉ nhận lời cảm ơn, chứ tuyệt nhiên không nhận bất kỳ món quà nào cả. Khiến cho tôi và bác gái càng cảm phục bội phần.

Khi con người ta vui vẻ thì thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, bởi vậy mới đấy mà đã tới thứ 3, tôi thấp thỏm chờ thẩm phán Tuấn Kiệt và luật sư trao đổi với nhau để hỏi thêm về tình hình của anh.

- Tôi nghĩ với khả năng của thẩm phán, nhất định sẽ giúp cho 2 người họ được hưởng án treo.

Tôi đã được thẩm phán nói về điều này, nhưng hôm nay nghe luật sư Minh Trí khẳng định lại một lần nữa tôi vẫn không giấu nổi sự vui mừng.

Đơn kháng cáo cũng được luật sư hướng dẫn gửi lên nơi có thẩm quyền, chỉ 1 tháng nữa thôi là đến phiên toà phúc thẩm rồi, anh của tôi có lẽ cũng đã nghe được thông tin từ luật sư.

Cuối cùng thì phiên toà phúc thẩm cũng diễn ra, tôi vẫn ngồi hàng ghế đầu để nhìn anh được rõ nhất. Anh vẫn vậy, trầm mặc, ánh mắt buồn bã, nhưng không còn phờ phạc như phiên xử trước.

Bác gái vẫn con buồn, nhưng không khóc như lần trước, chỉ im lặng theo dõi toàn bộ quá trình diễn ra của phiên toà.

Chẳng hiểu do tôi tự nghĩ ra hay thật sự là thế, mà tôi thấy lần này những câu hỏi đặt ra cho anh nhẹ nhàng hơn nhiều. Thái độ của họ cũng nhẹ nhàng hơn với anh, và tất nhiên anh và Cao lãng trả lời đúng như những gì thẩm phán dặn.

Mọi thứ diễn ra đúng như những gì mà thẩm phán Tuấn Kiệt đã dự liệu, với những bằng chứng mà luật sư nhấn mạnh, cùng lời khai của anh. Rất nhanh sau đó toà đã thay đổi mức án.

Mức phạt anh phải nhận được giảm xuống là 3 năm cải tạo không giam giữ, với cao lãng thì thời hạn vẫn là 2 năm, nhưng được đổi thành cải tạo không giam giữ. Còn tiền phạt và án phí thì vẫn giữ nguyên như thế, công ty vẫn bị bắt buộc đóng cửa, ít nhất cho đến khi anh thi hành án xong.

Nghe toà kết luận ai cũng mừng mừng, tủi tủi, rớm rớm nước mắt, vậy là sau bao cố gắng, anh của tôi cũng lại trở về bên mọi người

Nhìn anh được các cán bộ công an cẩn thận mở khoá còng tay mà tôi bật khóc. Anh vừa xoay lưng lại thì bác gái cũng tiến đến ôm chặt anh, rồi xót xa nói:

- Sao con của tôi gầy thế này, hai đứa ở trong đó không ăn được cơm hay sao mà đứa nào cũng gầy thế hả?

Cao Lãng đứng bên cạnh thấy thế thì nắm tay bác gái nói:

- Mẹ, con và anh vẫn khoẻ mạnh mà, mẹ đừng khóc nữa.

Nhưng làm sao mà bác gái có thể ngừng khóc ngay lúc này được, bác khóc vì hạnh phúc, khóc vì vui mừng, khóc vì sau bao tháng ngày, sau bao cố gắng cuối cùng con trai mình cũng được bình an. Mà trong căn phòng này đâu phải có mình bác khóc đâu, còn có tôi, có bác trai, có bé Phương, có mọi người cũng khóc mà. Ngay cả anh và Cao Lãng cũng đang đoẻ hoe nơi đuôi mắt còn gì.

Mọi người đang vây quanh anh để chúc mừng, để hỏi han, còn tôi, đứng im lặng ở đây nhìn anh qua hàng nước mắt lưng tròng. Tôi cũng nhớ anh, cũng muốn chạy tới mà ôm anh vào lòng lắm, nhưng tôi hiểu nên nhường anh cho gia đình trước. Tôi và anh sau này còn có cả đời để bên nhau kia mà. Hiện tại thì chỉ cần đứng ngắm nhìn anh từ xa thế này là tôi cũng vui lắm rồi.