Tôi cùng với chị của mình là những đứa con bị chối bỏ.
Mùa xuân năm 1991, tôi đến với thế giới. Quê tôi ở Thái Bình, nơi đó nghèo lắm, ai ai cũng lam lũ, cực khổ làm lụng, thế nhưng vẫn chẳng có đủ miếng ăn.
Mẹ sinh ra hai chị em tôi, cực khổ như vậy, nhưng người mang trách nhiệm làm bố, lại chẳng hề đoái hoài, ông ấy biết tin thì vội vàng bỏ đi lấy vợ khác. Mẹ tôi bị ruồng bỏ, chúng tôi bị chối bỏ. Ông ta bỏ mặc mẹ tôi một mình xoay sở với cái thai đôi còn mình thì thản nhiên đi lấy vợ.
Bao cay đắng, tủi nhục, sự chỉ trỏ của miệng đời mẹ đều giấu cả và tim, gắng gượng sinh ra chị em tôi. Những tưởng ba mẹ con chúng tôi sẽ nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, thì một lần nữa vì sự độc ác của người đời, vì cái nghèo, cái đói của làng quê mẹ bỏ lại chúng tôi mà đi.
Mẹ đi khi chị em tôi còn chưa đầy 3 tháng, còn chưa hiểu thế nào là nhớ thương thì đã bị bỏ lại với ông bà Ngoại.
Cuộc đời tôi ngoài quãng thời gian sống cùng ông bà ngoại thì toàn nhuốm 1 mầu xám tro u uất. Chị em tôi cứ thế hồn nhiên mà lớn lên cùng cái đói cái nghèo của người dân nơi đây.