Du Hành Giả

Chương 62-4: Ngoại truyện Ya-na (3)

Xe cứu thương vẫn chạy phía trước, Rito và nó như hai đầu của một chiếc bút bi, khoảng cách không dãn ra cũng chẳng xích lại. Cậu chú ý tới phía trước, xe sắp đi qua đường hầm, đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ, đi vào đó thì cậu chắc chắn sẽ bị bỏ lại. “Làm sao bây giờ?”Hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, nhìn sang bên cạnh một chiếc xe tải đang giảm tốc độ, trong mắt bắn ra một tia sáng, cậu nhắm chuẩn lực đạo nhảy vào khoang điều khiển qua đường cửa sổ.

- “Ngươi!”

Tay tài xế trợn mắt há hốc mồm, và trước khi lão ta kịp làm gì Rito đã thay hắn nhấn ga hết cỡ.

- “Xin lỗi, nhưng hôm nay ông phải trở thành anh hùng xa lộ rồi.”

- “A A a a a a a!”

Chiếc xe lao nhanh qua đèn đỏ quấy lên một trận hỗn loạn, từ phía sau văng vẳng tiếng chửi rủa không ngớt.

- “Thằng điên này!”

- “Ông nên chú ý đi, chúng ta đang di chuyển 80 km/h đấy. Quẹo trái!”

Tay tài xế vội chuyển tay lái, chiếc xe lướt qua khe hở giữa hai xe ô tô đối diện nhỏ đến mức áp suất không khí thay đổi làm chúng dán lại với nhau.

- “Nha, giỏi phết!”

- “Hừ, đương nhiên. Trước khi làm nghề vận chuyển ta là một tay đua cừ đấy. Giờ thì nói đi nhóc, ngươi muốn đi đâu?”

Có vẻ như Rito đã khơi gợi lên niềm hứng thú của ông già, đôi mắt ông lấp lóe những hào khí không ai hiểu được. Rito hơi kinh ngạc, hắn cho rằng ông phải lật tám đời tổ tông lên mà chửi. Cậu bật cười khẽ, cũng không chần chờ thêm nữa.

- “Đuổi theo chiếc cứu thương kia đi.”

- “Chuyện nhỏ!”

Tay tài xế quả thực rất giỏi, nhưng đua với xe cứu thương trong đường hầm cũng không phải dễ. Xe của lão như một con lươn trườn quanh những chướng ngại phía trước lao lên nhanh chóng, hiển nhiên không thể thiếu được tiếng còi, tiếng la hét khủng hoảng phía sau.

Khoảng 40 giây sau, hai xe đã đi song song với nhau.

- “Giờ thì mi định làm gì?” Tay tài xế hỏi.

Rito nở một nụ cười thần bí.

- “Hiển nhiên là sang nhà hàng xóm chào hỏi rồi.”

- “Gì cơ?”

Rito không trả lời, cậu chỉ mở toang cửa sổ rồi ngồi chồm hổm lên như một con cóc. Lão tài xế há hốc mồm.

- “Này, đừng đùa!”

Rito đương nhiên không đùa, cậu ngoảnh mặt lại với ông.

- “Cám ơn cho đi nhờ nhé bác tài.”

Và trước ánh mắt kinh hãi của ông, Rito đã từ thành cửa sổ xe này đáp lên nóc xe cứu thương rồi. Lão tài xế trợn mắt, biểu cảm trên khuôn mặt không ngừng biến ảo, rốt cục ông cười to như quyết định cái gì đó trọng đại nhất cuộc đời:

- “Ha ha, tốt tốt. Từ hôm nay, “tia chớp vàng” sẽ trở lại!

Rito chẳng biết rằng, hành động bồng bột tuổi trẻ của mình đã khuấy lên chí khí của của một huyền thoại.

Trong khi đó, tại nhà Yamato, Yuusuke đang lắng nghe điện thoại.

-“Chúa ơi, ông xem thằng cháu ông làm gì kìa Yuusuke?”

Từ trong điện thoại vang lên một giọng trầm thấp mang theo ngữ khí bất mãn. Thế nhưng ông chỉ cười hề hề.

- “Xin lỗi nhé, lần này lại phải phiền ông dẹp gọn chuyện này vậy.”

-“Ông tốt hơn là nên quản giáo cháu mình cho tốt.”

- “A, tôi nghĩ mình chẳng thể dạy nó tốt hơn nữa rồi.”

-“Hừ, đúng là ông cháu, một giuộc cả với nhau.”

- “A ha ha ha, thôi nào, chẳng phải lúc còn trẻ ta cũng từng như vậy sao?”

- …

-“Thiệt tình, được rồi, ta sẽ giải quyết. Nhưng chi phí là ông gánh đấy.”

- “A!”

Rito cũng chẳng biết rằng hành trình tìm kiếm bạn gái của cậu bé đã tạo phiền phức cho không ít người.

- “Bộp!”

Rito đáp lên trần xe nhẹ nhàng, cậu cũng không kinh động người bên trong. Áp tai xuống, cậu lắng nghe tiếng nói chuyện.

- “Thật là một cô bé đáng thương.”

- “Còn nhỏ thế này đã bị tổn thương não như vậy, chỉ sợ…”

- “Tội nghiệp, cũng không biết cha mẹ nó đâu mà để cô bé…”

Rito cảm thấy tim mình như ngừng đập, cơ thể cậu run lên. “Không, chắc không phải đâu nhỉ.”Rito cố tự trấn an mình.

- “Đồng phục này hình như là của trường tiểu học Thiên Thanh?”

- “Đúng rồi. Liên hệ với nhà trường ngay đi!”

Sắc mặt biến tái, cậu cũng không để ý nữa.

- “Rầm!”

Cửa khoang xe phía sau mở toang, Rito mặt âm trầm tiến tới.

- “Xin lỗi, có thể cho tôi xem mặt cô ấy không?”

- “Rito đáng chết, đáng ghét. Đừng hòng tôi thèm nhìn mặt cậu lần nào nữa!”

Đúng như Rito dự đoán, Ya-na bị lạc đường. Tội nghiệp cô bé mới chín tuổi lang thang trên đại lộ một mình giữa trưa nắng chang chang. May mắn, cô còn mang theo mũ nên vẫn có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng đôi chân cô bé đã mỏi đến mức từ chối lệnh di chuyển của cô. Ya-na đành nghỉ ngơi dưới một tán cây, trong lòng không khỏi ủy khuất.

Cũng có vài người tiến đến hỏi xem nàng có bị lạc đường không, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần như thế cô bé lại nhớ đến Rito, có thể là vì cô muốn hắn tự thân đến đón cô về, cũng có thể chỉ đơn giản là muốn lần sau gặp lại có thể mắng mỏ hắn một trận, để rồi cậu bé cảm thấy có lỗi và thương tiếc cô hơn. Dù thế nào thì cô cũng từ chối sự giúp đỡ của người lạ.

Ngước nhìn tán cây lớn lấp lánh những tia nắng chói mắt như lâu đài pha lê, cô bé bỗng dưng lại ao ước linh tinh. Bất giác cô lại đùa nghịch mái tóc vàng của mình, đối với cô tới nói, mái tóc này là thứ vừa yêu vừa hận. Nó khiến cô trở thành khác loại, bị xa lánh, cũng là thứ đem cô và cậu đến với nhau. Hơn nữa, Rito nói rằng cậu rất thích tóc cô. Một sợi tóc rụng xuống, gần đây cô phát hiện mình rụng tóc rất nhiều, mẹ cô nói rằng nó cũng giống như cún con đến lúc rụng lông mà thôi. “Nếu như rụng hết, cậu ấy có còn thích mình không nhỉ?”Ya-na lo lắng nghĩ, cô cũng không nhận ra cán cân yêu hận của mình đã nghiêng về một phía.

- “A, chính là nó! Chính là nó!”

Tiếng ai đó vang lên, Ya-na nhận ra giọng nói này. Đó là nguồn gốc tất cả sự căm phẫn của cô bé, cũng là người bị Ya-na nhét giun vào miệng. Đôi mắt cô lấp lóe phía dưới chiếc nón, cô chú ý tới phía trước một lớn một nhỏ hai người nữ không khỏi chán ghét. Hai người tiến đến trước mặt nàng, mang theo khí thế hùng hổ dọa người.

- “Là mày bắt nạt em gái tao phải không?” Người nữ lớn hơn gằn giọng hỏi.

Ya-na cảm thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn cứng cổ.

- “Không phải. Cô ta mới là người gây chuyện trước!”

Ya-na vừa nói, người nữ nhỏ hơn nãy giờ vẫn nấp phía sau lập tức tiến lên phân bua.

- “Nó nói dối đấy chị à, chị phải đánh nó mới được. Con này lúc nào cũng dối trá hết!”

- “Mày mới là dối trá đấy! Đồ xấu xí!”

Cô gái nhỏ hơn dường như bị chọc tới chỗ căm tức, đúng như lời Ya-na nói, vẻ ngoài của nàng có chút không dễ nhìn, so sánh với Ya-na thật đúng là hai thái cực, cô sừng sộ.

- “Mày nói gì? Đồ yêu tinh! Ai cũng ghét mày hết!”

Hai đứa trẻ cãi nhau dần dần thu hút sự chú ý người xung quanh, cô gái lớn không kiên nhẫn nữa, trực tiếp vung tay bạt Ya-na một cái đau điếng.

- “Bốp!”

Ya-na bị đánh ngã xuống đất, cô bé cảm thấy mắt nổ đom đóm, má sưng phồng rồi khóc toáng lên. Chiếc mũ cô yêu thích cũng văng đi mất làm lộ ra mái tóc vàng óng của cô. Cô gái nhỏ hơn nhìn thấy nó thì trong mắt lóe ra vẻ không cam và đố kị, bèn nhắc nhở chị mình phải dạy dỗ nàng nhiều hơn.

- “Rito, Rito tới cứu tôi với! Hu hu hu”

Cô gái lớn nhíu mày, ánh nhìn từ xung quanh khiến nàng khó chịu. Bèn dọa dẫm:

- “Tao không cần biết Rito của mày là ai, nhưng lần sau biết điều vào, đụng đến em gái tao lần nữa là chết!”

Thế nhưng Ya-na lại càng khóc to hơn, điều này khiến cô nàng nổi nóng, đang muốn tiến tới đánh thêm mấy cái cho hả giận. Thế nhưng cánh tay nàng vừa vung lên đã bị một bàn tay nhỏ hơn bắt lấy.

- “Này cô, tôi chẳng cần biết cô là ai, nhưng đụng đến Ya-na, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không bao giờ dám gặp người nữa đấy.”

Rito ban nãy sau khi phát hiện nhầm lẫn sau thì vội xin lỗi. Rồi không hiểu thế nào một thầy bói dạo bỗng dưng xuất hiện và chỉ đường cho cậu đến chỗ này. Lúc đó cậu chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao cũng chẳng còn chỗ dựa nào khác, chỉ tiện tay quăng cho ông chút tiền rồi chạy đi ngay. Tới nơi thì cậu phát hiện Ya-na bị đánh, trong cơn phẫn nộ cậu thậm chí dùng bạo lực lên người thường, đó là điều cấm đầu tiên mà ông dạy cậu trước khi tập võ. Nhưng Rito vẫn kiềm chế được, cậu chỉ định dạy dỗ cô ta một chút thôi.

Cảm thấy lực đạo trên tay càng lúc càng chặt, đến cuối cùng đã cảm thấy đau mặt cô nàng tái mét.

- “Ranh con! Mày muốn chết!”

Một cánh tay còn tự do hướng mặt Rito vã tới, cậu bé thậm chí còn chẳng thèm nhìn nhiều, phẩy nhẹ một cái lên mặt nàng đánh một tiếng “Bốp!” làm cô ta rú lên thảm thiết. Vừa giận vừa xấu hổ, không nghĩ đến bị một tên nhóc con miệng còn hôi sữa đánh trúng, nàng chửi:

- “*ịt mẹ mày!”

- Chị! Cô gái nhỏ cũng hét lên nhưng lại lui về sau.

- “Bốp!”

Lần này hai má bị vã đều, lựa đạo thậm chí còn mạnh hơn trước một chút, khóe miệng của ả đã tràn ra máu tươi. Ả lảo đà lảo đảo một hồi rồi té xuống. Cô gái nhỏ hơn lúc này phát hiện sự tình không ổn bèn chạy tới đỡ lấy chị mình, hai người thậm chí còn hét toáng lên “vũ phu”, “đê tiện”, “đàn ông lại đánh phụ nữ”. Ya-na lúc này cũng đã nhận ra Rito, cô ngơ ngác một lúc rồi nhào vào lòng cậu khóc ầm ĩ.

- “Thụp! Thụp!”

Liên tục đánh vào ngực cậu, Ya-na hu hu quở trách.

- “Đáng ghét! Đáng ghét, tại sao cậu đến trễ như thế?”

- “Tất cả đều là lỗi của cậu.”

- “Tại sao cậu lại bỏ đi?”

- …

Rito cứ mặc nàng phát tiết lên người mình, hai cô gái kia nhìn cậu oán niệm, nhưng chỉ một cái trừng mắt của hắn đã làm hai ả sợ đến hồn phi phách tán. Vội lật đật bỏ chạy. Ya-na vẫn trong lòng hắn hét ầm ĩ, rồi hình như kiệt sức vì đói và mệt cô không còn khóc nữa. 

- “Xin lỗi.”Rito cũng không giải thích, cậu nhận lấy tất cả về mình. Cô bé nhìn lấy cậu, trong lòng dâng lên một cảm giác thật an toàn. Cảm thụ hơi ấm từ trên người hắn, nàng thủ thỉ.

- “Này…”

- “Ừ?”

- “Tóc tôi ấy…”

- “cậu có thể chạm nó.”

- “Thật hả?”

- “Ưm…”

Mặc dù trên tóc chẳng có xúc giác, nhưng Ya-na vẫn cảm thấy bàn tay cậu vuốt ve lấy mình. Những ngón tay lồng vào trong tóc cô làm sợi dây cột đứt tung ra. Mái tóc vàng óng ả như dòng suối ánh sáng lượn qua kẽ tay cậu bé.

- “Đẹp quá…” Cậu khẽ nói.

- “Thích không?”

- “Thích.”

Hai người ôm nhau thật lâu, cũng mặc kệ ánh nhìn từ xung quanh. Ya-na trong mắt cậu lúc này như một tiểu tiên nữ lộng lẫy và không thật. Cậu có cảm giác chỉ cần buông nhẹ tay thôi là cô sẽ tan đi như những giọt ánh sáng. Hương thơm tự nhiên của cô tràn vào mũi cậu làm khuấy lên những cảm xúc kì diệu, đôi môi nhỏ nhắn của cô mấp máy thu hút lấy cậu. Rito muốn kề mặt xuống hôn lên nó.

- “Không được!”

Ya-na vùng khỏi người cậu, mặt cô đỏ bừng.

- “A?”

- “Lần…lần sau. Lần sau sẽ cho cậu. Bây giờ thì chưa được.”

Nhìn thấy cô xấu hổ như vậy, Rito mỉm cười. 

- “Ừ, vậy chúng ta về thôi.”

- “Phải.”

Ya-na lại đội lên chiếc nón. Hai người nắm tay nhau đi trên con đường người người qua lại, Ya-na cảm thấy toàn bộ mệt mỏi của mình bay biến mất, một niềm hân hoan không rõ từ đâu tràn ngập trái tim đem những bi ai mà cô chôn dấu cuốn đi sạch. Dù thế nào, cậu cũng sẽ bảo vệ tôi phải không?

Rito không đem Ya-na về nhà cô mà đưa về nhà mình. Cậu kinh ngạc phát hiện trong nhà có khách, đó là một thiếu phụ trẻ rất xinh đẹp, cô có mái tóc vàng giống Ya-na, khuôn mặt cũng hao hao giống nàng. Nhìn thấy cô, Ya-na vội lui về sau lưng cậu bé.

- “Mẹ…”

Rito há mồm, cậu trợn mắt nhìn thiếu phụ trẻ. Bà nhìn qua Ya-na, rồi lại nhìn Rito. Cậu thấy trong mắt bà có thật nhiều cảm xúc pha tạp, có vui vẻ, có bi ai, cũng có hi vọng. Nhưng không phẫn nộ.

- “Cháu chào cô!”

Rito vội hành lễ.

- “Con là Rito hả?”

- “Vâng.”

Người phụ nữ đánh giá cậu một lúc, rồi cười hòa ái.

- “Cám ơn con đã làm bạn Chirstina. Ta rất vui, dù sao nó lập dị lắm. Hẳn con gặp không ít rắc rối vì nó hả?”

- “Mẹ!” Ya-na giận dỗi vùng vằng. Nhưng mẹ cô chẳng hề để ý mà chỉ nhìn Rito.

Rito không thể không cảm thán, người hiểu bạn nhất chẳng phải bạn, mà là đấng sinh thành của chúng ta. 

- “Không, không rắc rối chút nào đâu ạ. Con rất vui vì trở thành bạn Ya-na.”

- “Ya-na?”

- “A, ý con là Chirstina.”

Rito đỏ mặt, thiếu phụ nhìn hai người và như tìm được điều gì mới mẻ như vậy hứng thú lên. Không hiểu sao nhìn thấy nụ cười quỷ dị của bà, Rito lại cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu. Mẹ Ya-na định nói gì thì Yuusuke đã ho khan cắt lời.

- “Được rồi, hai đứa xuống nhà ăn rồi nghỉ ngơi đi.”

- “Vâng!”

Ngày hôm đó chuyện xảy ra thật nhiều, Rito cũng không hiểu người lớn nghĩ gì, đến cuối cùng còn cho hai đứa trẻ ngủ chung một giường. Nhìn thấy Ya-na mặc áo ngủ, cơ thể vừa mới được tắm qua mang theo mùi thơm thoang thoảng, cái cổ nàng bóng lẫy lộ ra bởi mái tóc vàng đực kéo sang hai bên. Tim Rito đập thình thịch, tim Ya-na cũng không an.

- “Nhìn…nhìn cái gì?” Cô đỏ mặt gắt.

- “Không, không có gì. Chỉ là cậu xinh quá…”

- “Im!”

Ya-na nhảy lên giường, Rito đã ở bên trong từ lâu. Hai đứa trẻ đương nhiên chẳng dám quay mặt đối nhau mà đem lưng dựa vào. Nhưng dù vậy cũng chẳng đem sự hồi hộp của cả hai tiêu biến. Hôm đó trăng tròn, Rito thức thật lâu. Cậu cảm thấy Ya-na cựa quậy nhưng vẫn giả vờ ngủ.

- “Này…”

Thấy Rito không lên tiếng, Ya-na tưởng cậu đã ngủ rồi.

- “Cậu ngủ chưa?”

Cô thử xác định thêm một chút, thấy Rito không trả lời, cô đánh bạo nằm xích lại gần cậu hơn. Rito thậm chí cảm thấy hơi thở ấm áp của nàng phả lên lưng mình. Một lúc sau như không cảm thấy thỏa mãn, Ya-na vòng tay qua người cậu, áp chặt cơ thể mình lên hắn. Rito cảm giác như hai người hóa làm một thể.

- “Đáng ghét, lại ngủ sớm như thế.”

Ya-na ôm lấy hắn, cô giữ như vậy thật lâu. Không hiểu sao Rito cảm thấy lưng áo của mình đã thấm ướt từ khi nào. Ya-na bắt đầu nói chuyện một mình.

-“Cậu biết không. Tóc tôi đang rụng, rụng rất nhanh. Mẹ nói nó là chuyện tự nhiên nhưng tôi biết nó chẳng phải. Lần trước mẹ còn dẫn tôi đi bệnh viện nữa. Tôi biết ai đó cũng mắc bệnh như tôi, người ấy cũng đã chết rồi.”

Nói đến đây, giọng nàng có điểm nghẹn ngào.

- “Tôi sợ lắm, sợ một ngày nào đó sẽ chết đi. Cuộc sống của tôi sẽ ngắn ngủi như lũ côn trùng vậy. Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi tự hỏi tại sao lũ kiến sống thật ngắn nhưng vẫn làm việc chăm chỉ như vậy?”

- “Tôi thích cậu lắm. Nhưng tôi chẳng đẹp như cậu vẫn nghĩ, tôi xấu xí và ích kỉ. Tôi sợ một ngày cậu phát hiện ra cái bản chất của tôi và bỏ tôi đi.”

- “Nhỡ đâu đấy, bệnh của tôi lại biết lây. Tôi có lúc đã tin như thế, vậy mà chỉ vì cái ham muốn được gặp cậu, tôi đã quên nó. Thậm chí khi chúng ta ôm nhau, tôi cũng chẳng cảm thấy có lỗi gì cả.”

- “Một ngày nào đó, tóc tôi sẽ rụng hết. Cậu sẽ chẳng thích tôi nữa phải không? Hay cậu vẫn nhớ về tôi?”

- “Có lẽ nếu cậu không thích tôi nữa thì tốt hơn, nhưng tôi vẫn ích kỷ muốn cậu phải nhớ tôi. Tôi không muốn biến mất như thế.”

- “Tôi thích cậu lắm. Làm ơn, đừng quên tôi.”