Du Hành Giả

Chương 62-3: Ngoại truyện Ya-na (2)

- “Này, cậu biết không, lúc ra chơi ấy tôi phát hiện ra một tổ kiến.”Ya-na hào hứng kể.

- “Chà, thú vị nhỉ.”Khóe mắt co giật nhưng Rito vẫn để mặc nàng ba hoa.

- “Buồn cười lắm nhé, chúng di chuyển nhanh như thế này này, lại còn lâu lâu đụng đầu vào nhau nữa.”

- “Ồ, tuyệt thật.”

- “Cái tổ của nó ấy, đùn lên trông như núi lửa vậy.”

Rito lần này thực sự tán thành, cậu gật gù, đó là một cách miêu tả thú vị. Gần đây Ya-na có sở thích quan sát tập tính của những động vật nhỏ. Cô bé chẳng bỏ qua bất kì một con gì nhỏ hơn ngón tay út của mình. Rito phát hiện ra một điểm khác thường mới của cô, đó là Ya-na không sợ những con vật gớm ghiếc như ốc sên, sâu đo, nhện, thậm chí là gián. Trong những câu chuyện cô kể về cuộc sống học đường, chẳng bao giờ nhắc đến bạn bè mà chỉ kể về những thứ đâu đâu. Rito cũng tế nhị không nói đến. Dù sao thì, dành thời gian ra chơi cho lũ kiến thay vì bạn bè có thể thấy cô chẳng có người bạn nào.

- “Oa, nhìn này, đấy thấy chưa. Nghe nói lũ kiến có thể mang theo thứ nặng hơn nó đến 50 lần đấy.”

Ya-na chỉ vào đám kiến thợ đang di chuyển xác của một con ve sầu, từ ánh mắt của cô Rito thấy được nàng vô cùng thích thú.

- “Đó là thứ được viết trong sách sao?”Rito tò mò.

- “Không phải, trong chương trình Thế giới động vật đấy. Cậu không xem sao?” Ya-na nhìn cậu quái dị, cứ như thể không xem chương trình ấy là một điều gì ghê gớm lắm.

- “Ồ, chưa, tôi chẳng bao giờ xem Tivi cả.”

- “Cậu ngốc thật đấy, nó hay như vậy cơ mà. Cậu có biết tôm bọ ngựa có thể chém chân trước của mình với vận tốc 23m/s không?”

Ya-na nói liên hồi, cô kể cho Rito đủ loại kiến thức vừa cũ vừa mới về những loài côn trùng. Không thể phủ nhận trí nhớ và kiến thức của nàng đều rất tốt. Rất nhiều trong số đó làm Rito kinh ngạc không thôi.

- “Tôi nghe ông nội nói người mạnh nhất thế giới cũng có thể đánh với vận tốc gấp mười lần âm thanh.”

- “Không thể nào?”Ya-na kinh ngạc há to miệng.

- “Cậu không nhớ lần trước sao, tôi cũng có thể nhảy cao tới năm mét đấy.”Rito đương nhiên phải thể hiện ra bản lãnh của mình trước nữ hài, điều đó làm cậu bé cảm thấy tự tin hơn.

- “Không tin.”Cô bĩu môi, tuy rằng khả năng lần trước của Rito làm cô kinh ngạc, nhưng lần ấy vẫn nằm trong phạm trù “con người”. Năm mét, có lẽ chỉ có “siêu nhân” trong truyền thuyết mà thôi.

- “Hì. Xem này.”

Rito cười bí hiểm, cậu lùi ra sau hàng rào mấy bước. Hai chân nhún một cái, cơ thể cậu như một cái lò xo theo một đường parabol hoàn mỹ nhảy lên không trung.

- “Oành!”

Rito đáp xuống bên ngoài hàng rào, ngay bên cạnh Ya-na làm cô bé sợ thất hồn lạc phách. 

- “Thấy chưa?” Rito đắc ý khoe mẽ.

Ya-na dường như vẫn chưa hoàn hồn sau pha trình diễn của cậu. Lúc này hai người chẳng có rào cản gì ở giữa cả. Không hiểu làm sao Rito cảm thấy có một loại động lực mạnh mẽ thôi thúc cậu chạm vào người cô. Cậu tiến đến trước mặt nàng, bàn tay nhỏ nhắn nhưng chai sạn vì tập luyện nhẹ nhàng xoa lên má Ya-na.

- “A!”

Ya-na giật phắt người nhảy lùi về sau cảnh giác nhìn cậu, Rito có chút bối rối vì hành động bộc phát của mình. Hai người lại nhìn nhau một hồi, biểu tình của Ya-na trở nên lãnh đạm như vậy làm Rito cảm thấy lo lắng.“Cô ấy giận rồi sao?”

- “Xin lỗi.”

Rito thành khẩn. Nhưng Ya-na chẳng thể hiện ra chút thái độ nào. Cô xoa xoa bàn tay vào má nơi Rito chạm tới, sau đó xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối, Rito không thể đoán ra được nàng nghĩ gì. Cậu chỉ cảm thấy dường như lần chạm nhẹ ấy đã khơi gợi thứ gì đó trong cô.

Phải đến một tuần lễ sau đó, Rito mới gặp lại Ya-na, đồng nghĩa với việc cậu bé đau khổ tương tư suốt bảy ngày liền. Vào những lúc chờ đợi nàng dưới mái hiên, cậu chỉ có thể nhàm chán đọc qua cuốn sách về thế giới côn trùng. Cuốn sách là ông nội mua cho cậu, khi Yuusuke đưa nó cho Rito còn kèm theo một câu nói không đầu không đuôi “Đôi khi chẳng cần chạm đến phần sâu kín nhất của một người, con cũng có thể nắm giữ trái tim người ấy. Nhưng nếu muốn ở bên họ mãi mãi, vậy buộc lòng phải dùng tâm đi cảm nhận hết thảy.” 

Buổi sáng hôm ấy như thường lệ, Rito lại nằm nhoài ở hiên nhà. Cậu bé mân mê sợi tóc vàng như tia mặt trời chói lọi, cậu cảm giác nếu như không phải vì quá mỏng, có khi sợi tóc sẽ phản chiếu được khuôn mặt cậu cũng nên.

Ngay lúc ấy Rito cảm thấy ai đó đang nhìn mình, cậu lập tức ngóng đầu về hàng rào, quả nhiên Ya-na đang đứng đó. Cô vẫn đội chiếc mũ rộng vành nọ, nhưng Rito phát hiện nó đã bị rách một chút ở mép, những sợi chỉ nhỏ tứa ra thành một nhúm bù xù như một đóa Bồ Công Anh điểm trên chiếc mũ. Cô không gọi tên cậu như mọi lần, mà trầm mặc cúi thấp đầu, hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo siết chặt run rẩy. 

- “Ya-na.”

Rito gọi tên cô. Nhưng cô chẳng thèm nhìn lấy cậu.

- “Không cho qua đây.”

- “Ách.”

Rito sững sờ. Nhưng cũng đứng yên tại chỗ.

- “Cái nón…”

- “Làm sao, trông vẫn tốt hơn là không có chứ?”

Ya-na có vẻ như giận dỗi cắt lời cậu.

- “Không. Làm sao thế được. Cậu bỏ nó ra thì trông đẹp hơn nhiều lắm.”

- …

Ya-na lâm vào xúc động thật lâu, cô quay mặt đi, Rito thoáng thấy mắt cô đỏ hoe từ khi nào.

- “Chỉ có mình cậu nói thế.”

- “Nhưng không riêng gì tôi nghĩ vậy.”Rito rất nhanh nhẹn khẳng định.

- “Ai biết chứ?”

- “Đúng thế thật. Như vậy càng tốt, chỉ có mình tôi nhìn thấy tóc cậu mà thôi.”

Rito cảm thấy dường như đã bắt được điểm mấu chốt nào đó, quả nhiên lần này Ya-na đã nhìn thẳng cậu.

- “Đáng ghét, ai nói chỉ có mình cậu?”

Chuyện đương nhiên, ít nhất thì cha mẹ nàng hẳn đã thấy nó rồi.

- “Vậy…tôi có thể chạm vào không?”

- “Không.”

Lời từ chối thẳng thắn của nàng làm hắn á họng không biết nói gì tiếp theo. Nhớ lại những lời của ông nội, Rito quyết định thử ném đá dò đường.

- “Này, nếu có kẻ đáng ghét nào ấy. Tôi sẽ giúp cậu đánh hắn.”

Rito vừa nói những lời này, mặt Ya-na lập tức đỏ rần, cô lắp bắp từ chối.

- “Ai…ai cần cậu giúp chứ?”

“Chẳng lẽ mình đoán trật?”Rito thầm nghĩ.

- “Thế thì thôi vậy.”

- “Này! Làm sao cậu bỏ cuộc nhanh vậy được? Ý tôi là…không cần cậu, không phải, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu rồi!”

Ya-na hớt hải ầm ĩ như vậy làm Rito bật cười. Cậu cảm thấy mình đã hiểu cô nhiều hơn mấy phần, cậu không gật đầu cũng chẳng phản đối những lời này của cô, trông cậu như vậy Ya-na có vẻ như rơi vào quẫn bách.

- “Đồ đần, đồ đần, đồ đần!” 

Liên tục ba lần mắng cậu như vậy có vẻ như rút kiệt sức của Ya-na, Rito bỗng phát hiện ra mình rất thích mặt này của nàng. Cậu không biết rằng sở thích ác thú vị của mình từ thời điểm này đã bắt đầu ăn vào trong bản tính của hắn. Thưởng thức nàng như vậy một hồi, Rito cũng cảm thấy có lỗi, sợ rằng nàng vì thế mà sẽ chẳng thèm nhìn mặt mình nữa, Rito vội giảng hòa.

- “Được rồi, được rồi. Đó là trách nhiệm của tôi, từ sau trở đi, cậu chỉ vào đâu tôi đánh đấy. Ai đụng đến cậu tôi đánh hắn lật mặt.”

- “Ai…ai cần chứ!”

- “Thế thôi vậy.”

- “Cậu dám KHÔNG?”

- “Không dám.”

Từ lần ấy trở về sau này, Rito phát hiện ra con gái cũng không quá khó lí giải. Những cô gái cậu gặp về sau dường như đều có một điểm chung nào đấy. Có vẻ như cậu có một loại thiên phú nào đó ở vấn đề tâm lí phụ nữ. Đó có lẽ cũng là nguyên do mà Lilith và Zoroa luôn cảnh giác với những cô gái chung quanh cậu đi.

Thời điểm mà Rito thực hiện chức trách vệ sĩ của mình thực sự cũng chẳng xa là mấy. Ngay ngày hôm sau, trong lúc mà Rito vẫn còn đang tập luyện, cậu đoan chắc rằng khi ấy vẫn còn là giờ học của Ya-na, cô bé đã xuất hiện. Chẳng nói chẳng rằng, cô ngồi sụp xuống bên kia hàng rào khóc bù lu bù loa.

- “Chuyện gì vậy Ya-na?” 

Rito quan tâm hỏi, nhưng Ya-na tâm tình uất ức lắm nên cô khóc nhiều tới mức không thể nói được gì rõ ràng. Cậu đành một bên dỗ dành cô, chờ đợi đến lúc nàng xuôi đi mới hỏi lại lần nữa. Xen lẫn vào những tiếng nấc cụt và hít thở mạnh, Ya-na rốt cục cũng kể lại đầu đuôi câu chuyện. 

Số là vào lúc ra chơi, nàng đang mải mê nghiên cứu tập quán của lũ giun đất ở khu vườn phía sau trường thì những kẻ thường hay bắt nạt cô xuất hiện. Rito nghe cô tả chúng giống như một lũ lợn vô tích sự rỗi hơi nào đó, chúng tiến đến hùa nhau giật lấy chiếc nón của cô. Trong lúc giận dữ, Ya-na đã vô ý…ném một con giun vào trong mồm đứa nói nhiều nhất. Việc này đã khiến cho kẻ đó bị một cú sốc tâm lí không nhỏ, thế là cả đám kéo nhau mách với cô giáo. Ya-na bị mắng, quá tủi thân nên nàng quyết định bỏ chạy đến chỗ này, cũng bỏ qua luôn hai tiết Toán phía sau.

Rito nghe xong thì mặt âm trầm lại, cậu có cảm giác như vừa nuốt lấy một cục xà phòng. Rito rất ít khi nổi giận, thậm chí có thể nói là chưa bao giờ nổi giận. Nhưng hôm nay cậu thực là không nuốt trôi được nếu không đòi lại công đạo cho Ya-na.

- “Đi, chúng ta đi xử lí chúng.”

Rito nhảy qua hàng rào, lần này Ya-na không cản cậu. Rito nắm lấy tay cô kéo đi, cậu cảm thấy Ya-na có điểm phản kháng nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Bàn tay cô mềm mại, trơn nhẵn, so với bàn tay sần sùi, chai sạn của Rito thì phù hợp với thân phận của một đứa trẻ mười tuổi hơn. Thực ra Rito cũng hồi hộp lắm, nhưng cậu vẫn bày ra một bộ mặt lãnh khốc cho phù hợp hoàn cảnh. Có điều, chỉ sau một lát hai đứa trẻ đã đỏ rần mặt và buông tay nhau khi phát hiện có người lớn đi ngang qua.

Hai người không nói gì, chỉ đi rồi đi rồi…chẳng biết đi đâu.

- “Này, cậu kéo chúng ta đi đâu vậy?”Ya-na hỏi. 

- “Đến trường cậu, không phải sao?” Rito hỏi lại.

- “Đồ đần! Ai bảo trường cậu ở chỗ này?”

- “Nhưng tôi đi theo cậu mà?”

- “Cậu ngốc sao? Rõ ràng là tôi đi theo cậu!”

- “Không đúng, chẳng phải ban đầu cậu dẫn tôi đến đám bắt nạt cậu sao?”

- “Cậu quên là cậu nắm tay tôi kéo đi à?”

Lời này nói ra, hai đứa không hẹn mà cúi thấp đầu. Những người xung quanh đi ngang qua không khỏi kì quái, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ, vài người nói với nhau gì đó như là “Trẻ con ngày nay ghê gớm thật, mới tí tuổi đầu đã bỏ học hẹn nhau đi chơi rồi. Thật không biết cha mẹ quản giáo kiểu gì nữa”. Những lời bàn tán như vậy truyền vào tai làm cơn uất ức đã giảm đi khá nhiều trong lòng Ya-na lại trỗi dậy, mắt cô bé đỏ hoe. Một chú có vẻ có trách nhiệm tiến đến muốn hỏi thăm, dù sao cũng đang trong giờ học. Hai đứa trẻ chín mười tuổi xuất hiện ở chỗ này không thể không làm người ta sinh nghi.

Rito đau đầu, nếu thân phận của chúng bị lộ, rất có thể người lớn sẽ không cho hai người gặp nhau nữa. Suy nghĩ trong giây lát, cậu nắm lấy tay Ya-na, trước khi nàng phản ứng đã kéo vào lòng rồi bế cô bằng cả hai tay.

- “A!?”

- “Nhắm mắt lại nào.” Rito nói nhỏ.

Thế rồi trước ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, Rito như một viên đạn pháo lao đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Trong chớp mắt hai người đã biến mất không còn tăm hơi.

- “Cậu định giết tôi đấy à?”

Ya-na mắng to. Cô vừa nôn vội đống dịch dạ dày vào thùng rác, mặt cô tái xanh vì chóng mặt. Rito cười khan. Cậu không nghĩ tới tinh thần cô lại yếu như thế. Sau một hồi nghỉ ngơi lấy sức, rốt cuộc Ya-na đã đi đứng bình thường được.

- “Tôi về đây. Cậu chẳng giúp được gì cả.”

Ya-na bực bội, Rito mới phát hiện bây giờ hẳn đã tan học, hiện tại có chạy đến trường thì lũ nhóc kia cũng về nhà từ lúc nào. Ya-na nói đi là đi, Rito cảm giác dường như ngoài sự vô tích sự của hắn nàng còn giận điều gì đó nữa thì phải.

- “Tôi đưa cậu về nhà nhé?”

- “Không cần. Cậu kém cỏi như vậy, đi với cậu xui xẻo lắm.”

Ya-na gạt phăng đi ý tốt của Rito, cậu bé cảm thấy vô cùng bực bội. Hít thở sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mình làm sao thế này, lại nổi nóng hai lần trong một ngày. Giận dỗi và chán nản, cậu quyết định trở về nhà.

- “Con vừa đi đâu về vậy Rito?” Yuusuke hỏi.

Rito miễn cưỡng tạo ra một điệu cười méo xẹo nhất có thể, cậu chào ông và giải thích.

- “Xin lỗi ông, có một người bạn cần sự giúp đỡ nên…”

Rito chưa nói hết câu Yamato đã ngắt lời.

- “Ta hiểu rồi. Nhưng lần sau không được bỏ bê việc luyện tập nữa đấy, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Được chứ?”Yamato dùng giọng nghiêm nhắc nhở. Rito sợ hãi cúi thấp đầu.

- “Vâng. Nhất định thưa ông.”

Yamato gật gù, một đôi mắt có thần như nhìn xuyên thấu linh hồn cậu bé. Đó là điều mà Rito sợ nhất ở ông, mặc dù ông chưa bao giờ dùng đến đòn roi với cậu.

- “Rito này, võ thần chúng ta không được phép dễ dàng xuất thủ trước mặt người thường. Nhớ kĩ điều ấy.”

- “Vâng.”

Một ngày mắc hai sai lầm, đây có thể nói là việc lớn nhất đời cậu bé từ nhỏ đến giờ. Nhưng ngay khi cậu cho rằng ông không còn điều gì nhắc nhở mình nữa, Yuusuke đã gọi giật cậu lại.

- “Còn một điều, làm bất cứ thứ gì cũng không nên chỉ làm một nửa, và khi đã làm thì hãy suy xét tất cả khía cạnh của vấn đề. Đặt bản thân vào vị trí người khác chứ đừng nên chỉ đứng từ góc độ của bản thân, con sẽ phát hiện mình bỏ qua rất nhiều thứ.”

Lời của Yuusuke như một tiếng trống vang dội đánh vào đầu cậu, Rito dường như bắt được một điểm gì đó. “Đặt bản thân vào vị trí người khác”, những lời này văng vẳng trong đầu cậu. Rito nghĩ đến Ya-na, nghĩ đến bóng lưng cô độc của cô bé, cậu giật nảy mình. Nhìn đồng hồ chỉ mười một giờ, đây là thời điểm người ta ghét ra ngoài nhất cũng là lúc đông đúc nhất. Cậu bé nhớ ra ban nãy mình đã đưa cô đi khá xa khỏi tuyến đường nàng vẫn thường đi, cô cũng không giống cậu có trí nhớ kinh người hay thể lực siêu nhân gì mà chỉ thuần túy là một cô bé mười tuổi yếu đuối. 

- “Thưa ông, có lẽ con sẽ về trễ. Con xin lỗi.”

Yuusuke nhìn vào mắt cậu, cái nhăn trán vẫn đeo giữa hai lông mày đã giãn ra. Ông hòa ái nói:

-“Đi đi, có những thứ nếu để vuột tay một lần thì sẽ cả đời đánh mất nó. Đừng chỉ vì cảm xúc tiêu cực nhất thời mà để bản thân phải hối hận”

- “Vâng.”

Rito đầu tiên ngược theo lối đi ngắn nhất từ chỗ hai người chia tay đến nhà mình. Cậu chắc rằng với tốc độ của cô thì chẳng thể nào về nhà trước bản thân, nhưng cậu chẳng tìm được cô bé. “Quả nhiên, Ya-na lạc mất rồi.”Rito thở dài một hơi, cậu quyết định phải tìm bằng được nàng, với cơ thể tiếp cận võ thần của mình có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian lắm.

Thế nhưng một giờ sau cậu biết bản thân lầm to rồi. Quãng đường tuy không dài lắm nhưng rất nhiều lối rẽ, hơn nữa lại vào giờ cao điểm nên người qua lại rất đông, Ya-na lại chỉ là một đứa trẻ, trong dòng người đông đúc thật quá dễ để bị lấp đi. Rito thậm chí hoài nghi có phải mình đã đi qua nàng rồi mà không hề hay biết.

“Ya-na! Cậu ở đâu?”

Rito gọi to, tiếng cậu vang đến từng ngóc ngách nhỏ. Mặt Trời đã leo lên thiên đỉnh, tuy rằng chẳng phải mùa hè nhưng vẫn nóng đến gần 40 độ C. Chừng ấy đủ để quật ngã một cô bé chín mười tuổi yếu đuối.

- "Ò í e! Ò í e!!!"

Rito nghe thấy tiếng xe cứu thương chạy ngang qua, bình thường cậu bé chẳng bao giờ để ý đến bởi vì ngày nào chẳng có một hai lần như thế. Nhưng hôm nay tâm trạng cậu bất an lạ thường, tiếng còi xe như hai bàn tay vắt lấy cái giẻ lau-dạ dày của cậu. Cậu nhớ đến Ya-na nôn thốc nôn tháo vào thùng rác, cô ấy có thể tụt huyết áp vì đói. Chiếc xe cứu thương chạy càng lúc càng xa, Rito cắn chặt răng, cậu lao đi như tên bắn ra giữa đường phố rồi bật nhảy thật cao trước ánh mắt của vô số người thường. Cậu chẳng còn tâm trí quan tâm đến ánh mắt của họ nữa.

“Bộp!”

Đáp nhẹ nhàng lên mui một chiếc ô tô con làm người lái xe bên trong suýt lạc tay lái, cậu vội nói.

- “Xin lỗi, cho đi nhờ xe.”

Trên tuyến đường đông đúc diễn ra một tràng cảnh khó tin nổi, một đứa trẻ chín tuổi như một con bọ nhảy đáp từ chiếc xe này đến xe khác đuổi theo một cái xe cứu thương. Một vài du khách thậm chí còn chụp được ảnh của cậu.

Tốc độ của Rito vẫn còn có khoảng cách không nhỏ, nhưng với cơ thể linh hoạt cậu vẫn bám theo sát nó.

- “Này, cậu xem qua gia đình siêu nhân chưa?

- “Bộ phim hoạt hình đó hả?”

- “Ừ”

- “Phim đấy hay thật”

- “Zeoooo…”

- …

- “Này, hình như Dash mới chạy qua thì phải.”

- “Ha ha, chắc là ảo giác thôi.”

- “Tôi thấy cậu ta dưới cửa sổ này.”

- “Cậu nên ngủ đủ giấc vào, bớt đi đêm chút đi.”

- “Được rồi, có lẽ tôi bị giống John Nash.”

“Ya-na, chờ tôi, nhất định chờ tôi!” Trên con đường đông đúc, một vóc dáng bé nhỏ vẫn tiếp tục lao đi.