Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 4: Dương Liên Đình không bình tĩnh cùng giáo chủ tâm tư đen tối

Dương Liên Đình gần đây thật sự không tốt, ngày hôm qua sau khi tìm Tề Bạch, gã lúc trở về liền cân nhắc lại một phen, dù sao mấy người có thể đi theo giáo chủ ra ngoài làm việc đều không phải tiểu lâu la, gã nếu tùy tiện làm ẩu, một khi chọc cho nhiều người tức giận cũng không phải dễ đối phó.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy Tề Bạch tuy rằng nói có chút khoa trương, nhưng thật ra cũng không phải không có đạo lý, định lúc rảnh tay đi tra xem, chính mình lại rối rắm Tề Bạch rốt cuộc cùng Đông Phương Bất Bại có chuyện đó không? Gã cẩn thận ngẫm lại, Đông Phương Bất Bại gần đây nhu cầu càng ngày càng lớn, nhưng từ sau khi Tề Bạch xuất hiện, thế nhưng một lần cũng chưa cùng gã, hơn nữa buổi tối cũng không thấy y…… thực sự khả nghi a!

Đang rối rắm, chợt thấy thủ hạ mình an bài ở đại môn báo lại, nói giáo chủ đã trở lại, không đến viện của mình, trực tiếp đi đến chỗ Tề Bạch, gã nghe hận đến nghiến răng. Không lâu sau, lại nghe nói Đông Phương Bất Bại đã trở lại, trong lòng mới thấy dễ chịu chút. Chạy nhanh đến cầu kiến, lại bị Kỳ Môn chặn lại, nói giáo chủ phân phó, ai cũng không gặp.

Dương Liên Đình cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau tại hội nghị thường kỳ của giáo, các trưởng lão đều chỉ trích gã làm việc bất lợi, Đông Phương Bất Bại tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng y lại đem ánh mắt tĩnh lặng lạnh buốt nhìn gã.

Dương Liên Đình thật sự có chút sợ. Gã trong lòng rõ ràng, chính mình nếu không phải nhờ có Đông Phương Bất Bại, kia căn bản chẳng là cái gì. Nếu Đông Phương Bất Bại không cần gã…… càng nghĩ càng kích động, đi vòng vòng trong phòng.

Chợt nghĩ, chờ việc này qua đi, nhất định phải thừa dịp tình cảm bọn họ chưa sâu đậm, đem Tề Bạch giải quyết.

Chốc lát sau lại nghĩ, Đông Phương Bất Bại có Tề Bạch liền đá gã, gã cũng không tin cái tên tiểu bạch kiểm Tề Bạch kia có thể thỏa mãn y. Gã phải làm cho Đông Phương Bất Bại biết gã mới là tốt nhất, gã phải làm cho Đông Phương Bất Bại một lần nữa nhớ tới tình cảm của bọn họ, gã phải…… Dương Liên Đình oán hận đấm một quyền lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nghĩ…… gã phải trọng chấn hùng phong!

Nhìn sắc trời đã chạng vạng, Dương Liên Đình sai người đến phòng bếp kêu một bàn lớn đồ ăn mà Đông Phương Bất Bại thích, sau đó lại tiến vào trong phòng mình tìm nửa ngày, lôi ra một khối tơ lụa đỏ thẫm viền vàng, đây là do quản sự cửa hàng ở Giang Nam hiếu kính gã, gã lúc ấy cũng có nghĩ tới đưa cho Đông Phương Bất Bại, sau lại bởi vì một số lý do mà không đưa được.

Dương Liên Đình nghĩ nghĩ, hình như là lúc ấy gã coi trọng một nha hoàn tên Tiểu Chân do thủ hạ đưa lên, bộ dạng rất thủy linh, cùng gã quá vài lần. Đáng tiếc người này hay gây chuyện, sau lại bị đưa đi rồi. Tiểu Chân kia lúc trước thời điểm lửa nóng cùng gã, thấy cái gì đều muốn. Gã cảm thấy vật này rất quý giá, cho một nha hoàn thì thực lãng phí, tuy rằng chưa cho nàng, nhưng là cũng chưa cho Đông Phương, trong đầu nghĩ thế liền đem cất vào kho.

Bây giờ làm y phục là không kịp rồi, chỉ một khối tơ lụa lại cảm thấy không đủ, Dương Liên Đình nghĩ nghĩ, lại chạy đến giáo lý y quán, lén lút trôm một bình nhuận phu bảo thấp thủ cao (aka dầu bôi trơn), tuy rằng hiệu quả không phải là rất tốt, nhưng cũng coi như tạm được.

Dương Liên Đình biết ở thanh lâu quan quán lý chuyên môn dùng bôi trơn tề trong lúc đó, bất quá làm chuyện đó với Đông Phương Bất Bại đối với gã chỉ là một nhiệm vụ không thể không tiến hành, tuy rằng gã nguyện ý dùng loại sự tình này đổi lấy quyền thế phú quý, nhưng vẫn là cảm giác có vài phần khuất nhục, thậm chí nhìn Đông Phương Bất Bại đau đến nhíu mày, trong lòng còn có loại thống khoái khôn tả.

Mà Đông Phương Bất Bại cái loại tính cách cao ngạo này, cùng Dương Liên Đình làm việc đó đã làm cho y cảm thấy khuất nhục, tự nhiên càng không thể tự chuẩn bị trơn tề.

Chờ Dương Liên Đình chuẩn bị thỏa đáng, liền phân phó hạ nhân đem rượu và thức ăn đến một gian tiểu sương phòng bên cạnh phòng ngủ của Đông Phương Bất Bại. Gian sương phòng này vốn là nơi ở của tổng quản, thiết lập tại nơi này tiện cho giáo chủ triệu kiến. Dương Liên Đình có một đoạn thời gian, cảm thấy nơi này rất đơn sơ, lại bị Đông Phương Bất Bại canh chừng, làm gì cũng thấy bất tiện, lung tung tìm lý do chuyển ra ngoài. Mà Đông Phương Bất Bại, bình thường lúc không có nhu cầu, cũng không muốn nhìn mặt Dương Liên Đình, nên cho gã đi. Sau này phòng đó chuyên môn dùng làm nơi yêu đương vụng trộm.

Dương Liên Đình dọn xong bát đũa, phủi quần áo, vuốt vuốt tóc, xoay người đi thỉnh Đông Phương Bất Bại.

Đi qua một đạo cửa nách, thấy Kỳ Môn trước cửa, nàng hơi hơi gập người rồi thi lễ, áy náy cười nói “Dương tổng quản, giáo chủ còn chưa trở về, ngài nếu có chuyện gì nô tỳ có thể truyền đạt.”

Trừ bỏ lúc ban đầu, Dương Liên Đình rất ít khi chủ động tìm đến Đông Phương Bất Bại làm chuyện đó, bị Kỳ Môn hỏi, giống như bị nhìn thấu tâm sự, xấu hổ cười nói “không biết giáo chủ đi nơi nào?”

“Hành tung giáo chủ, Kỳ Môn sao dám hỏi đến, Dương tổng quản không bằng chút nữa lại đến.” Kỳ Môn cung kính nói.

Dương Liên Đình thấy thái độ không cứng không mềm, muốn phát giận lại thấy thời cơ không đúng, phất phất tay áo rơi đi.

Ra đến sân liền phân phó thủ hạ đi thăm dò hành tung Đông Phương Bất Bại. Không lâu sau đã có hồi báo, nói Đông Phương Bất Bại vừa rồi ở trong thư phòng gặp Tề Bạch.

Dương Liên Đình trong lòng căng thẳng, không nghĩ nhanh như vậy Đông Phương Bất Bại đã giao việc cho Tề Bạch? Lại phái người đi thăm dò, không nghĩ tới loáng cái đã có hồi báo nói Tề Bạch bị người khiêng về phòng.

“Khiêng về? Đã chết?” Dương Liên Đình kinh ngạc.

“Không chết, bị khiêng đi còn một đường kêu thảm.” Thuộc hạ kinh hồn táng đảm nói.

Dương Liên Đình nuốt nuốt nước miếng “cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Bị thương…… có nặng không?”

Thuộc hạ lau mồ hôi lạnh “Giáo chủ lệnh thủ hạ canh ở bên ngoài, ai cũng không được tiến vào, cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ biết là lúc bị khiêng đi kêu rất thảm, xem ra bị thương không nhẹ.”

Dương Liên Đình sợ run cả người, phất tay áo cho người lui xuống, chính mình ngồi yên trong phòng một lúc lâu, lại gọi người vào, phân phó đem đồ ăn đã nguội hâm nóng lại, đem một vò rượu ngon lại đây.

Dương Liên Đình một tay bưng rượu, một tay cầm tơ lụa, trong ngực còn cất một bình nhỏ thủ cao, đứng bên cạnh cửa một hồi lâu, mắt thấy trên trời đầy sao, nghĩ bây giờ mà ăn bữa tối chỉ sợ muộn, thế rồi mới đi vào.

Kỳ Môn cô nương đứng trước cửa, thấy Dương Liên Đình tiến vào liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói “Dương tổng quản là tới gặp giáo chủ sao? Ngài chờ, ta vào thông báo một tiếng.”

Dương Liên Đình cười gật gật đầu, chính là cổ có chút cứng ngắc.

Kỳ Môn đi vào cúi đầu bẩm một tiếng, liền quay ra mời Dương Liên Đình vào phòng.

Trong phòng đã thắp đèn, ngọn đèn mờ nhạt, Đông Phương Bất Bại dựa trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, ngọn đèn tranh sáng tranh tối hắt vào sườn mặt, đường cong nhu hòa, làm cho cả người đều ôn nhu đi không ít.

Nội tâm Dương Liên Đình có chút hoảng sợ bấy giờ mới chậm rãi hạ xuống, cảm thấy Đông Phương Bất Bại hôm nay tựa hồ hơn vài phần phong tình, bàn tay bưng bầu rượu vốn có chút lạnh lẽo, giờ phút này mới có thêm chút nhiệt khí, gã nhẹ nhàng nói “giáo chủ, Liên Đình chuẩn bị chút rượu và thức ăn, muốn cùng giáo chủ cùng uống mấy chén, không biết giáo chủ…… có vui lòng đón tiếp?” mấy từ cuối cùng ngọt đến vắt ra nước.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nhìn lại, gật gật đầu nói “cũng tốt.”

Dương Liên Đình cười cười, tiến lên vài bước đưa khúc lụa trên tay ra, nói “giáo chủ, Liên Đình mấy ngày trước được tặng một khúc tơ lụa. Vừa nhìn liền cảm thấy chỉ có giáo chủ mặc vào mới xứng đáng, cũng chỉ có loại hoa mỹ này mới tôn lên phong thái của giáo chủ. Hôm nay liền cầm lại đây, dâng cho giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại tiếp nhận thuận tay đặt ở nhuyễn tháp, cười cười “ngươi cũng biết ăn nói đấy.”

Dương Liên Đình ý cười lại sâu thêm vài phần, hơi hơi khom người đi theo Đông Phương Bất Bại đến sương phòng bên cạnh.

Hết một bầu rượu ngon, Dương Liên Đình đã đem Đông Phương Bất Bại lăn đến trên giường. Đến khi hai người đều thở dốc, Dương Liên Đình nhớ tới thứ trong ngực, lấy ra một ít thủ cao hướng phía sau Đông Phương Bất Bại tìm kiếm, lại thình lình bị hất tay ra.

Dương Liên Đình mê mang ngẩng đầu, thấy Đông Phương Bất Bại cau mày, một tay nắm lấy cái chai đem đến bên mũi ngửi.

“Chính là thủ cao thôi.” Dương Liên Đình giọng điệu có chút ủy khuất, gã khó tưởng được ôn nhu một hồi, không nghĩ lại bị hiểu lầm.

“Thủ cao?” Đông Phương Bất Bại nghi hoặc nhìn qua.

“Ân.” Dương Liên Đình ôn nhu cười nói “ta sợ ngươi bị thương, dùng cái này sẽ thoải mái hơn một chút.” Nói xong người lại nhào đến, lại bị một phen đẩy đi.

“Ngươi lui ra đi.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

“Giáo chủ.” Dương Liên Đình vẻ mặt cầu xin, hắn nay như tên đã lên dây, kia như vậy…

Đông Phương Bất Bại một đôi mắt đen lạnh lùng đảo qua, Dương Liên Đình dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy dài.

“Một khi đã như vậy, kia thuộc hạ trước hết cáo lui.” Dương Liên Đình xấu hổ nhặt lấy quần của mình, nhìn Đông Phương Bất Bại quần áo hỗn độn trên giường, đột nhiên có chút hoa mắt, gã ho khan hai tiếng nói thêm “giáo chủ cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Nói xong thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc lạnh nhạt, trong lòng âm thẫm thở dài, đành phải khom người lui ra ngoài.

Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình rời đi, trong đầu cũng là lộn xộn, thân thể cũng còn phản ứng, lại đột nhiên không nghĩ muốn, chính là bởi vì……

Y nhìn cái chai trong tay, quả thật là thủ cao, còn mang theo mùi hoa quế quen thuộc, bất quá hiện tại có chút chịu không được, đó là một loại cảm giác thực sỉ nhục.

Dương Liên Đình biết có chất bôi trơn sẽ thoải mái một chút thì chính y cũng biết. Chỉ là còn chưa có nghĩ muốn dùng đến, thật giống như có một số việc, ngươi không muốn làm, nhưng cũng không muốn không làm, cũng như ngươi ở thời điểm làm loại chuyện này tình nguyện chịu thống khổ, cũng không nguyện chịu khoái hoạt. Khoái hoạt, thật giống như phản bội chính mình, thật giống như…… chính mình trở nên thực đê tiện.

Huống chi Dương Liên Đình có điều cầu tình mới nghĩ đến trơn tề, y sẽ thoải mái một chút.

Thật giống như một loại bố thí, y theo bản năng kháng cự.

Đông Phương Bất Bại lung tung sửa sang lại một chút quần áo, theo cửa sổ đi ra, tuy rằng chuyện đó mới chỉ có làm đến một nửa, nhưng trong phòng vẫn có loại hương vị dâm mỹ, làm cho y không thể chịu đựng được.

Thời điểm Đông Phương Bất Bại phi thân lên nóc nhà, Dương Liên Đình đang ngồi xổm trong một góc sáng sủa mặc quần, gã cảm thấy may mắn lúc trước mình đã sai thị vệ lui xuống, sau đó liền thấy Đông Phương Bất Bại một thân y phục đỏ thẫm, y như màu đỏ của con bướm, mang theo một loại sắc đẹp vô cùng đẹp mắt, khinh phiêu phiêu lại rất nhanh đi xa.

Sắc đẹp? Gã đột nhiên ngẩn người, không biết mình vì cái gì lại dùng từ này, tay cũng không tự giác vuốt vuốt ngực, có cảm giác tựa hồ trong thời gian lơ đãng trôi qua, lại tựa hồ có cái gì lặng lẽ tiến vào……

Thanh lương trong gió ẩn ẩn truyền đến tiếng rên rỉ, Đông Phương Bất Bại biết đó là thanh âm Tề Bạch. Thân thể mình không giống như không có ý thức, đến lúc phản ứng lại, y đã đứng trên nóc nhà Cẩm Tú cư.

Dùng mũi chân mở ra một mảnh ngói, Đông Phương Bất Bại thấy Tề Bạch đang bị trói trên giường.

Y hôm nay dùng châm không có độc, chỉ làm cho người ta đau thôi. Chính là châm còn chưa rút ra, nếu không cẩn thận đụng tới chỉ sợ sẽ làm cho bị thương lợi hại, cho nên mới bị trói trên giường đi.

Người nọ thoạt nhìn đã muốn tinh bì lực tẫn, tiếng rên rỉ như có như không, nơi cổ tay bị trói ma sát sưng đỏ, toàn thân ướt sũng như vừa tắm, mồ hôi trên mặt trong suốt lấp lánh, có loại gợi cảm khó nén.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình giống như có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt, y liếm liếm khóe miệng, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục dưới dục hỏa hừng hực bốc lên, y không tự giác nghĩ đến lời nói ngày hôm qua, nghĩ đến từng tiếng một, đều động lòng người như lời tâm tình.

Ngón tay y khẽ nhúc nhích, mấy cây châm thật nhỏ đã muốn bắn đến trên người Tề Bạch, người nọ vô lực tránh đi mở mắt nhìn về phía bên đầu giường, sau đó tựa hồ ngay cả biểu tình kinh ngạc hoảng sợ cũng đều vô lực làm ra liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

Ánh trăng sáng bạc chiếu vào nóc nhà, bốn phía là tiếng kêu vang vô cùng thanh thúy, đêm, đối với Đông Phương giáo chủ mà nói, hẳn là còn rất dài.

—————

Hết chương 4……