Tề Bạch trong lòng run sợ nằm úp sấp trên giường qua buổi trưa, lại run sợ ăn cơm chiều, đang chuẩn bị đi nằm úp sấp trên giường, Y Lục không nhịn được mở miệng.

“Tề công tử, ngươi buổi chiều cùng Dương tổng quản nói như vậy là ý gì?”

Tề Bạch liếc Y Lục một cái, thở dài, “ta là vì bảo mệnh, lừa dối hắn.”

Y Lục không nghĩ tới Tề Bạch lại nói trắng ra như vậy, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói “ngươi…… ngươi không muốn sống nữa sao. Dám bố trí giáo chủ như vậy?”

Tề Bạch lại thở dài, không thể không ai thán chính mình vận khí kém. Trước đây hắn có xem tiểu thuyết xuyên không, nào có người nào thảm như hắn đâu. Nếu cho hắn chọn, hắn nhưng thật ra tình nguyện xuyên vào làm Dương Liên Đình, ít nhất biết chính mình có thể tiêu dao đến khi nào, bất quá lại nói, gặp được Đông Phương Bất Bại chân chính, hắn thực hoài nghi một người như vậy, thật sự có thể yêu Dương Liên Đình yêu đến cái dạng này sao? Cuối cùng thậm chí mất đi tôn nghiêm, vì gã mà chết.

Hắn không tự chủ được nghĩ đến tình trạng của Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết, vẫn là cảm giác trong lòng một trận đau đớn, rõ ràng chính mình cũng sắp bị Đông Phương Bất Bại giết chết……

Tề Bạch lại thở dài, có lẽ tận đáy lòng hắn, vẫn như cũ cảm thấy này là thế giới ảo trong sách đi, cho dù đã trải qua nhiều như vậy, cho dù tính mạng cũng sắp không bảo toàn, hắn đối đãi với Đông Phương Bất Bại vẫn là từ một góc độ bàng quan. Cho dù thấy y lãnh khốc, cũng có thể hiểu được nguyên nhân, hơn nữa càng đau lòng cho vận mệnh của y sau này.

Hơn nữa hắn cảm nhận Đông Phương Bất Bại vốn nên là lãnh khốc vô tình, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Hắn buổi chiều tuy là bảo mệnh, nhưng những lời nói với Dương Liên Đình tuyệt đối là chạm đến điểm mấu chốt của Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại muốn giết hắn là đương nhiên. Chuyện đương nhiên này, hắn cho dù có oán cũng hận không nổi.

Tề Bạch suy nghĩ cẩn thận cũng tự an ủi chính mình, dù sao chính mình xuyên qua đến đời này là bạch kiếm, có thể gặp mặt một phen, trông thấy danh nhân chân chính. Huống chi tuy rằng chết trong tay hai người đều là chết, nhưng chết trong tay Đông Phương Bất Bại còn tốt đẹp hơn chết trong tay Dương Liên Đình đầy nghẹn khuất.

Khuyên bản thân như vậy một chút, Tề Bạch lại cân nhắc một chút, cứ như vậy, tâm tình liền thoải mái lên rất nhiều. Nhìn Y Lục một bộ dáng hoảng sợ, cũng có chút tâm tình nói giỡn. Hơn nữa nghĩ đến chính mình xuyên qua một hồi, kết quả bất quả vài ngày đã đi đến tử cục, hơi có chút không phải tư vị, nghĩ rằng tốt xấu ta cũng là diễn viên a, cho dù chỉ có một người xem, kia cũng có thể xem hết kịch không phải sao?

Tròng mắt vừa chuyển, đơn giản đến cái tình thánh đại diễn nghĩa. Tề Bạch thật không ngờ là, hắn nói từng tiếng đều đã đến tai Đông Phương Bất Bại rồi.

Lúc Đông Phương Bất Bại đến chân núi đã biết buổi chiều phát sinh hết thảy, y chính là nhíu mày, sau đó một từ cũng không nói tiếp tục lên núi, thuộc hạ đi cùng trong nháy mắt cảm nhận một trận hạn khí quét qua, Tề Bạch kia chết chắc rồi.

Đông Phương Bất Bại một khắc kia cũng là nghĩ như vậy, sở dĩ không có sai người giết Tề Bạch, bất quá là cảm thấy chính mình nhìn hắn chết lại càng sảng khoái.

Tề Bạch phạm vào hai cái tối kỵ của y, thứ nhất, truyền thị phi, hơn nữa cái thị phi kia là y vô cùng để ý, thứ hai, trêu đùa Dương Liên Đình.

Tuy rằng y biết Dương Liên Đình là tên ham tài háo sắc không thông minh, nhưng Dương Liên Đình dù sao cũng là người của y, hơn nữa còn chấp nhận đem y đặt dưới thân.

Đối với điểm này Đông Phương Bất Bại cảm giác thực vặn vẹo, y vừa khinh thường Dương Liên Đình, nếu không phải bởi vì y có nhu cầu, nếu không phải thân thể mình không trọn vẹn, người này vô luận như thế nào cũng không có khả năng đem y đặt ở dưới thân. Rất nhiều lần làm chuyện đó xong, y đều có một loại xúc động muốn bóp chết Dương Liên Đình, nhưng y đều nhịn xuống, theo võ công của y ngày càng tịnh tiến, y đối nhu cầu càng ngày càng mãnh liệt. Mà y vốn kiêu ngạo, không có khả năng trước mặt người thứ hai để lộ ra chính mình không trọn vẹn, để cho người khác thượng mình. Mặt khác, Dương Liên Đình lúc làm đem y đặt dưới thân, y lại càng không có biện pháp nhìn người khác ngỗ nghịch hoặc là vũ nhục Dương Liên Đình, cũng như đem y giẫm nát dưới chân giống nhau.

Tề Bạch chết chắc rồi.

Đông Phương Bất Bại đến Cẩm Tú cư của Tề Bạch, chình là khi còn cách một đoạn xa, y nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

Y nghe thấy Y Lục hỏi, sau đó hắn đáp, hắn nói “tuy rằng hai người đều là chết, nhưng ta tình nguyện chết trong tay Đông Phương Bất Bại……” Nói xong còn thở dại, giống như mang theo vô tận cảm khái “…… cho nên mới hội như vậy không biết sống chết.”

Đông Phương Bất Bại ngừng lại, nếu không phải y biết Tề Bạch căn bản là không biết võ công, cũng biết là hai người trong phòng không có khả năng phát hiện y, y cơ hồ nghĩ đến đây là cố ý diễn cho y xem một vở kịch.

Sau đó y nghe thấy Y Lục lại hỏi “vì sao lại tình nguyện bị giáo chủ giết?”

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, nửa ngày mới nghe Tề Bạch mở miệng nói “ta nói ra có lẽ ngươi không tin……” từng tiếng đều nói rất chậm “kỳ thật ta cũng không muốn nói, chính là ngẫm lại mình đến được Hắc Mộc nhai coi như kỳ ngộ, chết đi một chút dấu vết cũng không lưu lại, thật đáng tiếc. Có thể có người nghe một chút suy nghĩ của ta, vậy cũng tốt.”

“Kỳ thật ta thật sự không biết ta như thế nào mà đến được Hắc Mộc nhai, giống như là vừa tình dậy đã thấy mình ở nơi này, nếu có thể lựa chọn,ta tuyệt đối sẽ không đến. Nhưng đến đây rồi, biết chính mình có thể gặp Đông Phương Bất Bại, vẫn là có chút kích động.” Tề Bạch nói rất thâm tình, bất quá lúc biết có thể nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, hắn đâu chỉ là kích động thôi a, quả thực là hỗn độn……

“Nhà của ta mặc dù ở một nơi rất xa, nhưng vẫn là có thể biết một chút…… tin tức võ lâm trung nguyên. Trong nhiều người như vậy, ta thích nhất là Đông Phương Bất Bại, ta thích y khí thế độc tôn, thích y kiêu ngạo. Y tuy rằng giết người vô số nhưng so với đám nhân sĩ chính phái miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia thì khả ái hơn nhiều, hơn nữa y bộ dạng cũng dễ nhìn.”

Đông Phương Bất Bại nghe được tiếng Y Lục hít khí, y nghĩ Tề Bạch này thật sự là không biết sống chết, nhưng y lại như cũ không có lên tiếng, sau đó y nghe thấy tiếng Tề Bạch cười.

“Xem ngươi bị dọa kìa.” Người nọ càng nói càng hăng say, càng nói càng thái quá, một bộ giọng điệu lợn chết không sợ nước sôi “ngươi sợ ta cũng không sợ, dù sao đều phải chết, ta nói trước, ngươi chỉ cần nghe là được, nói ra là đại nghịch bất đạo, ngươi nghe một chút hẳn là không có trở ngại đi.”

Sau đó đè thấp thanh âm, giống như nói thầm “ngươi thật sự không biết là Đông Phương Bất Bại bộ dáng rất dễ nhìn sao, cái loại khí thế này, cái loại diện mạo này, quả thực rất…… rất tuyệt sắc, nhưng lại cường đại như vậy, có đôi khi ta nghĩ, hắn nếu là dùng hai mắt mị nhãn như tơ nhìn ngươi, chỉ sợ xương cốt đều nhũn ra. Chỉ tiếc lại cố tình coi trọng Dương Liên Đình……” Bộ dáng giống như thực tiếc hận, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lại khẳng định người bên trong quả thực không biết sống chết, chính là tức giận trong lòng lập tức tiêu tán.

Người trong phòng vẫn còn liên miên cằn nhằn “cái tên Dương Liên Đình kia bộ dáng cũng không phải thực suất, đã tham tài lại còn háo sắc, làm sao xứng với Đông Phương Bất Bại, ta vừa nhìn hắn là thấy không thuận mắt. Ta buổi chiều tuy rằng là vì bảo mệnh, nhưng thật ra cũng là cố ý muốn đùa giỡn hắn, thật sự là ngu ngốc…… ta muốn là…… Dương Liên Đình…… trên người…… thì tốt rồi.”

Một câu cuối cùng mơ hồ không rõ, nghe qua thì như là “ta muốn là Dương Liên Đình thì tốt rồi.”

“Quên đi, không dọa ngươi.” Thanh âm mới vừa rồi còn cao hứng phấn chấn đột nhiên trở nên hứng thú ra rời. Tề Bạch nói đến đây, quả thật mất hết hứng thú. Dù sao thì thật sự mệt mỏi thôi, xuyên qua này nọ quả thật có nhiều người mơ mộng, nhưng xuyên qua một lần chỉ sợ không dễ dàng như vậy, hắn nhanh như vậy đã thành vật hy sinh, có thể không buồn bực? Thực sự còn không bằng xuyên vào người Dương Liên Đình. Lại nghĩ đến Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại thân là ma giáo giáo chủ lãnh khốc, nếu lập tức cho hắn cái chết thống khoái, nếu nhìn hắn không vừa mắt lại tra tấn tra tấn thì làm sao bây giờ a…… Tề Bạch rối rắm nói “ta hiện tại cảm thấy, cùng với chờ Đông Phương Bất Bại tới giết ta, ta chẳng thà chính mình chấm dứt, còn có thể dễ chịu chút.”

Đông Phương Bất Bại trong lòng căng thẳng, theo bản năng đi lên phía trước vài bước, y tuy rằng lãnh khốc vô tình, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, từ nhỏ đến lớn nếm qua không ít khổ cực, người đối tốt với y ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nay mặc dù đã được tôn lên làm giáo chủ, thân thể đã không còn trọn vẹn, vì để giữ bí mật, không thể dễ dàng cùng người khác thân cận, vài tiểu thiếp bên người đã muốn thật lâu không gặp. Mà thủ hạ đối y vô cùng kính sợ, ngay cả Dương Liên Đình cũng là vì ham quyền thế phú quý mới giả vờ đối tốt với y.

Y rõ ràng, cho nên hai năm này đối sự việc trong giáo không còn hứng thú, thậm chí cảm thấy sống trên đời thật vô vị. Chính là y tính cách kiên nghị, lúc trước vì muốn thăng tiến có thể huy đao tự cung, nay thân đã là giáo chủ, tuy rằng cũng không có bao nhiêu vui sướng, nhưng cũng không cho phép chính mình dễ dàng buông tha.

Nay nghe xong lời Tề Bạch nói, tuy rằng không biết thật giả, lại theo bản năng không muốn Tề Bạch chết.

Đông Phương Bất Bại đang nghĩ muốn hay không kêu Y Lục ra phân phó một phen, lại nghe thấy trong phòng người nọ vô tâm vô phế nói một câu “Y Lục a, ngươi xem ta đã là bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ, ngươi cũng không biết chuẩn bị cho phong phú, mấy loại rau dưa không ô nhiễm môi trường cùng thịt gà sinh trưởng hoang dại này ta cũng ăn mấy ngày rồi……”

Sau đó là thanh âm bất đắc dĩ của Y Lục “Tề công tử, ngươi muốn ăn gì?”

“Thật sự là không có thành ý, ta đều ăn đầy bụng ngươi mới nói như vậy, rõ ràng là bắt ép người ta……”

Trong viện Đông Phương Bất Bại mị hí mắt, đột nhiên rất muốn đi vào bóp chết cái miệng chuyên nói bậy kia.

————–

Tề Bạch tuy rằng đã muốn giác ngộ, ngày hôm sau lúc đi gặp Đông Phương Bất Bại vẫn là cảm thấy chân như có chút nhũn ra.

Thời điểm đi vào trong thư phòng, Đông Phương Bất Bại đang tựa trên ghế nằm, một đôi mắt phương tựa tiếu phi tiếu nhìn Tề Bạch, thực sự có chút hương vị mị nhãn như tơ.

Tề Bạch nhìn sợ run, ánh mắt mơ hồ một chút, nhớ tới thân phận người trước mắt này liền nhanh chóng thu hồi thần trí, thành thành thật thật cúi đầu đứng một bên.

“Bổn tọa nghe nói có một chuyện rất thú vị, không biết Tề công tử có nghe không……” Đông Phương Bất Bại ánh mắt lóe sáng, mỉm cười hỏi.

Tề Bạch thành thành thật thật đáp “không biết giáo chủ nói là sự tình gì, tại hạ cả ngày đứng ở trong phòng viết tự, chỉ có hôm qua cùng Dương tổng quản gặp qua một lần.”

“Nga? Kia Tề công tử hẳn là nghe nói qua, bổn tọa nghe người ta nói……tựa hồ Tề công tử đã làm chuyện không tốt gì đó……”

Tề Bạch thành thành thật thật gật đầu “này nghe qua, là tại hạ nói.” Tề Bạch chính mình nghĩ tới, Đông Phương Bất Bại người như thế, ngươi thành thành thật thật, chớ chọc đến y, lấy cá tính y thực lười cùng ngươi so đo. Tra tấn người cái gì, không cần lo lắng, Đông Phương Bất Bại không giống như là người chăm chỉ như vậy. Mà nếu muốn không chọc đến y, hắn suy nghĩ cả đêm, chỉ có hai chữ “thành thật” là có thể làm. Cho nên đã quyết định, Đông Phương Bất Bại hỏi cái gì, chính mình liền thành thành thật thật đáp cái đó, cái khác liền trông vào ông trời.

Đông Phương Bất Bại nghĩ ngày hôm qua nghe người kia hồ ngôn loạn ngữ, lại nhìn Tề Bạch một bộ dáng thành thật trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt nguy hiểm mị mị, đột nhiên cười nói “Tề công tử đứng cao quá, bổn tọa nhìn có chút mệt. Không bằng ngươi đem chân mình chém rớt đi là được rồi.”

Thị vệ đứng bên phía sau nghe thế đem bội kiếm cởi xuống đến gần Tề Bạch.

Tề Bạch chân mềm nhũn quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nói “giáo chủ, người xem xem độ cao này có thích hợp không?” trong lòng oán thầm quả nhiên là đại ma đầu giết người như ma, cười tủm tỉm chém chân người ta.

Đông Phương Bất Bại bất động thanh sắc nhếch khóe miệng, cái này thuận mắt hơn. Thị vệ một bên nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại, thực thức thời thu kiếm về, Tề Bạch nhẹ thở một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh.

“Bổn tọa muốn hỏi một chút Tề công tử nói xấu bổn tọa như vậy……” Đông Phương Bất Bại không nhanh không chậm nói “là sống không kiên nhẫn sao?”

Tề Bạch mở to hai mắt nhìn Đông Phương Bất Bại “giáo chủ minh giám a, tại hạ chính là một người rất sợ chết. Ngày hôm qua Dương tổng quản hùng hổ đến, hù chết tại hạ. Chỉ lo lắng không cẩn thận một cái là bị Dương tổng quản giết chết cho nên mới dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy.”

Thấy Đông Phương Bất Bại không nói gì, trong lòng vừa động, tiếp tục cầu xin “Đông Phương giáo chủ, tại hạ thực sợ chết, ngài xem tại hạ sợ chết như vậy, tha cho tại hạ một mạng đi. Hơn nữa không phải ngài nói, mạng của tại hạ là do ngài cứu, ngài lưu tại hạ một mạng để tại hạ vượt lửa quá sông cũng coi như có lời.”

Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, tuy nhìn Tề Bạch thật không vừa mắt, nhưng nhìn hắn một bộ dáng nói năng ngọt xớt…… ân, vẫn là không vừa mắt. Giáo chủ đại nhân thấy vẻ mặt nịnh nọt kia, trong đầu lại bốc hỏa lên……

“Ngươi đã nói muốn thay bổn tọa vượt lửa quá sông, kia bổn tọa liền cho ngươi cơ hội này đi.” Đông Phương Bất Bại từ tọa ỷ đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến bên Tề Bạch, ngón tay khẽ nhúc nhích, hàn châm chợt lóe, Tề Bạch đã thống khổ ngã nhào trên mặt đất.

Trong lúc đau đến mơ mơ màng màng, hắn tựa hồ nghe Đông Phương Bất Bại nói “đây là giáo huấn ngươi, ba ngày sau lại đến gặp bổn tọa đi.”

————

Hết chương 3……