Ngày 09 tháng 04 năm 2016, Chủ Nhật, thời tiết: Trời trong gió to.

Hôm nay ngài Tiền hiếm khi không phải tăng ca, buổi sáng cũng không phải dậy sớm, có thể cùng tôi ngủ nướng.

Nhìn trời đã sáng bảnh mắt, rồi nhìn anh chàng đang vùi mình trong chăn đến mức đầu tóc rối bù nằm cạnh, tôi cân nhắc một phút rồi quyết định tiếp tục ngủ nướng.

╮(╯▽╰)╭ Dù sao ngày nghỉ mà không ngủ nướng thì sao mà hoàn hảo được.

Vì thế, mười hai giờ trưa theo đồng hồ Bắc Kinh, bọn tôi vẫn nằm trên giường như cũ, sống hoài sống phí, lười vô cùng lười _(:зゝ∠)_

Còn Gạo Nếp và Đệ Đệ đã dậy từ ban sáng… chúng nó đang phá nhà phá cửa…

Nghe tiếng ồn liên tục vọng lên từ dưới lầu, tôi đành xuống xem thế nào.

Thùng rác bên cạnh sô pha đã bỏ mình.

Túi rác mới thay bên trong, không biết bị con mèo nào cào mà đã thủng một lỗ.

Cái thùng giấy hôm qua tôi vừa nhận chuyển phát nhanh vứt trong phòng bếp nay đã được lôi ra giữa phòng khách.

Gạo Nếp đang hào hứng chui ra chui vào trong đó một cách vui sướng.

Còn Đệ Đệ vừa lơ đãng xô đổ cái ly vừa ngồi xổm trên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống xem còn gì có thể chơi nữa hay không.

Nghe thấy tiếng tôi, hai chúng nó thoắt cái để đổi tư thế.

Gạo Nếp lập tức chui khỏi chiếc thùng, chỉnh lại lông cho gọn gàng, sau đó ngồi xổm dưới đất, ánh mắt rất mực dịu dàng, khác hẳn con mèo vừa nãy mới điên cuồng phá phách.

Đệ Đệ thì vứt cái ly sang một bên, thong thả ung dung nhảy khỏi bàn trà, đi tới bên Gạo Nếp, nhìn tôi meo một tiếng.

Tôi: Đừng tưởng tụi mày giả bộ ngoan là tao sẽ tha thứ cho hành vi phá hoại phòng khách của tụi mày nhé.

Gạo Nếp: ^_^

Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭

Tôi:…

Nói cái quái gì với mèo được chứ, tôi đúng là mong đợi quá nhiều ~~o(>_.