Trình Lộc đưa tên trộm đến cục cảnh sát, đồng thời đưa cả người bị cướp đến làm biên bản.

Lâm Phùng thân là người trong cuộc, cho nên cũng được dắt đến.

Đây là lần thứ hai Lâm Phùng vào cục cảnh sát.

Anh quen đường quen nẻo viết biên bản xong, đưa mắt nhìn lên đã thấy Trình Lộc đang ngồi một bên xem vết thương của mình, ở chỗ vết thương có một lớp băng gạc rất dày.

Lâm Phùng cũng vô thức chạm vào cổ mình.

Đã không còn đau từ lâu.

Trình Lộc đứng lên định về nhà, nhưng bên này rất khó bắt xe.

Vốn dĩ cô định ngồi xe buýt về nhà, lại nghe lão Chu đang trực đêm lên tiếng: “Haiz, không phải giáo sư Lâm cũng phải về nhà à? Giáo sư Lâm có lái xe đến chứ? Có thể tiện đường đưa Tiểu Lộc về không.”

Bước chân của Trình Lộc bị câu này chặn lại.

Cô có muốn được Lâm Phùng đưa về nhà đâu!

Lâm Phùng nhíu mày, anh nhìn Trình Lộc, rồi lại liếc sang lão Chu, thật lâu cũng không nói gì.

Rốt cuộc Trình Lộc lại bắt đầu tạo ra cơ hội để được ở cùng một chỗ với anh, mặc dù anh không thiếu người theo đuổi, thế nhưng lần đầu tiên có người to gan như Trình Lộc.

Trình Lộc vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai mỏng manh xinh xắn, cô nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm đừng hiểu lầm, tôi sẽ ngồi xe buýt về nhà, lúc này vừa hay có thể đuổi kịp chuyến cuối.”

Lão Chu ở một bên vẫn chê chuyện chưa đủ lớn mà tiếp tục mở miệng nói: “Tiểu Lộc cháu đừng từ chối ý tốt của giáo sư Lâm nữa, giáo sư Lâm người ta đang báo đáp ân cứu mạng ngày hôm qua của cháu đấy.”

Lâm Phùng đảo mắt nhìn lướt qua lão Chu, dường như không hề tức giận.

Trình Lộc đang muốn đi xe buýt khổ não sờ sờ mái tóc mình, cô tiếp tục từ chối: “Lão Chu, sao chú có thể nói vậy được, đây là nhiệm vụ của cảnh sát chúng ta mà, giáo sư Lâm không cần để ý đâu.”

Trình Lộc thật sự không muốn về cùng với Lâm Phùng.

Tạm thời cô thấy Lâm Phùng không phải người dễ ở chung, cô vừa nhìn thấy Lâm Phùng đã cảm thấy ánh mắt anh là lạ rồi.

Lão Chu bị Trình Lộc đáp trả như thế, thật sự không phản đối cô nữa.

Lâm Phùng cũng không để ý lắm, canh cất bước ra ngoài xe của mình.

Trình Lộc thở phào một hơi, cô quay đầu lại trừng mắt với lão Chu rồi phất tay: “Đi nhé.”

Lão Chu không nhịn được nhắc nhở cô: “Tiểu Lộc, ngày mai nhớ đến làm đấy.”

“Biết rồi.”

Ra khỏi cục cảnh sát, bóng đêm bên ngoài tựa như một tấm vải đen lớn bao lấy người cô.

Cũng may đèn đường xung quanh vẫn chưa tắt, cũng không tối lắm.

Dưới ánh đèn đường, cái bóng nho nhỏ của cô lọt thỏm phía sau, bao trùm một chỗ.

Cô đang xem điện thoại di động, Lý Thừa Nguyệt gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi, còn Cao Mộc lại gửi một tin cảm ơn, cô đều chưa trả lời lại mà chỉ sải bước bước đến chỗ trạm xe buýt.

Bây giờ là mười giờ hai mươi phút, hẳn có thể đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

Cô đến dưới trạm chờ xe buýt, lại nhìn thấy một chiếc Maybach tiến đến gần mình, sau đó dừng lại trước mặt mình.

Cửa sổ xe được hạ xuống, Lâm Phùng nhìn cô, anh hơi mấp máy môi, từ tốn nói: “Lên xe đi.”

Trình Lộc xua tray: “Không, không cần đâu giáo sư Lâm, xe buýt đã đến rồi.”

Lâm Phùng mím chặt môi nhìn cô, ánh mắt càng kỳ quái hơn.

Trình Lộc thật sự không chịu nổi ánh mắt này của Lâm Phùng, cô luôn có cảm giác chỗ nào của bản thân mình cũng quái lạ cả!

Bị Lâm Phùng nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cô cũng đầu hàng, sửa lại góc áo của mình rồi nói: “Được rồi được rồi, tôi lên xe là được rồi chứ gì, giáo sư Lâm đừng nhìn tôi nữa.”

Trình Lộc mở cửa sau xe rồi ngồi vào, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm từ ngoài cửa sổ xe thổi vào.

Lâm Phùng lái xe đi, anh hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”

“Khu chung cư Phỉ Thúy đường Bạch Dương.” Trình Lộc ngước mắt lên, chợt đối diện với ánh mắt của Lâm Phùng trong kính chiếu hậu làm cô sợ hết hồn, cô vội vàng dời mắt đi rồi trầm giọng nói: “Cảm ơn.”

Lâm Phùng không nói gì, dọc theo đường đi cũng chẳng nói chuyện thêm, mãi đến tận khi đến bên ngoài khu chung cư Phỉ Thúy.

Trình Lộc bước xuống xe, cô thở phào nhẹ nhõm, quay sang cười nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.”

Lâm Phùng giương mắt nhìn cô xuống xe, dưới bóng đêm, ngũ quan của cô càng trở nên xinh xắn và nhẹ nhàng hơn, một cô gái với làn da trắng nõn nà, lúc cười lên chẳng khác nào hoa nở.

Anh thu hồi ánh mắt mình, nói: “Không cần khách sáo.”

Anh lái xe đi, khi về đến nhà đỗ xe rồi bỗng nhận được điện thoại.

Anh bắt máy, bên đầu dây vang lên tiếng cười nhẹ của phái nữ: “Chú nhỏ! Cháu đã thấy rồi nhé, chú chạy theo cô gái khác ha ha ha.

Không phải bây giờ chú đang cùng chị gái nhỏ nhà người ta hưởng đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng đấy chứ?”

Lâm Phùng dừng bước, anh nhíu mày: “Về rồi?”

Cô gái bên kia rầm rì cả nửa ngày: “Ai da chú nhỏ chú đừng dời chủ đề như thế, không ngờ thật, chú nhỏ của chúng ta thanh tâm quả dục nhiều năm như thế, hôm nay lại ăn mặn à?”

Cô nàng nói rồi dừng lại, hỏi đầy cảnh giác: “Chậc, chị gái nhỏ người ta có ở cạnh chú không thế?”

Lâm Phùng rũ mắt, anh ấn mật khẩu cửa, cửa vừa mở ra đã thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

Anh đổi giày đi vào, không nói gì.

Hứa Tú bên đầu dây vẫn tiếp tục líu ríu không ngừng: “Lúc cháu ở quán bar đã thấy rồi, chị gái nhỏ kia vẫn luôn nhìn ngắm chú đấy! Chú nhỏ nhìn đi, có phải rất không sai thì gọi chú đến quán bar không hả?”

Lâm Phùng nghe Hứa Tú nói thế, trong đầu anh không khỏi nhớ đến lúc trong quán bar Ngân Hà, cứ thỉnh thoảng là Trình Lộc lại hướng mắt nhìn anh.

Anh xùy một tiếng, cắt lời Hứa Tú: “Về sớm chút.”

Hứa Tú vừa mới nói xong, Lâm Phùng đã lập tức cúp điện thoại.

Anh ném điện thoại sang một bên, không muốn chạm vào nữa.

Mà, trong đầu anh lúc này toàn là ánh mắt của Trình Lộc khi cô nhìn anh, còn cả sự tiếp cận hết lần này đến lần khác của cô, đây đúng là một cô gái không biết rụt rè.

Anh sẽ không đồng ý đâu.

——-

Sau khi vụ án Lý Đại Hữu kết thúc, bọn người Trình Lộc đã có một khoảng thời gian dài nhàn nhã.

Trời càng lúc càng nóng nực, La Thứ cũng bắt đầu kêu nóng cả một ngày.

Cái đám ve sầu ở trên những cây dâu bên ngoài cục cảnh sát cứ hát hò râm rang, hơn nữa còn cộng thêm tiếng la hét bên tai của La Thứ, Trình Lộc đã phiền nay lại càng phiền hơn.

Cô ném một túi giấy chứa tư liệu vào trong ngăn kéo, nhìn sang La Thứ: “Cậu là ve sầu tái thế à? Ve sầu kêu, cậu cũng kêu theo.”

La Thứ: “Chị Lộc!”

Lão Chu bưng một ly nước đá tới, đưa cho Trình Lộc, ông ta nhịn cười nói: “La Thứ cậu đừng ồn ào nữa, cậu la hét thế cũng phiền lắm.”

La Thứ hừ một tiếng, xoay người đi sang tổ ở sát vách.

Lão Chu dựa vào bàn, thờ ơ hỏi: “Sao gần đây không thấy cháu liên lạc với giáo sư Lâm?”

Trình Lộc căng mắt nhìn ông ta, trên gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô chẳng có chút phấn son nào: “Cháu liên lạc với anh ta làm gì.”

Lão Chu thở dài đầy tiếc rẻ: “Sao cháu không biết nắm chặt cơ hội thế, uổng cho chú đã cố tình tạo cơ hội cho cháu.

Giáo sư Lâm kia là một người đàn ông tốt, ai chẳng muốn cướp lấy chứ hả.”

Trình Lộc híp mắt lại: “Cháu nói thảo nào chú lại để ý giáo sư Lâm kia như thế, hóa ra là có chủ ý này à.”

Lão Chu đứng thẳng người dậy, vội vàng rũ sạch quan hệ: “Không phải chú đang lo lắng cho đại sự cả đời của cháu à?” Như nhớ ra được điều gì, lão Chu bỗng thấp giọng, cũng tới gần Trình Lộc hơn: “Hôm nay cháu khó chịu như thế, có phải là vì chuyện Hứa Qua sắp đám cưới không?”

Trình Lộc sững sờ, cô mím mím môi, không nói gì.

Hứa Qua là bạn trai cũ của cô, cũng là đồng nghiệp trước kia của cô, bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa.

Lão Chu thở dài, ông ta đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: “Ôi.”

Bên ngoài là tiếng ve sầu kêu không dứt, ánh mặt trời chói chang đến đáng sợ, ly nước đá trên bàn cô tỏa ra một cảm giác mát mẻ, cô bèn cầm lên uống một hớp.

Nước đá vào bụng, lòng cô cũng thư thái hơn rất nhiều.

Cô và Hứa Qua đã ở cạnh nhau năm năm trời, từ đại học đến tốt nghiệp, lại đến cục cảnh sát Lâm Sơn, nhưng bây giờ năm năm tình cảm kia đã chẳng còn lại gì nữa.

Không, hẳn phải nói đã không còn ngay ngày Hứa Qua từ chức.

Ngày ấy, Hứa Qua kéo tay cô nói: “Tiểu Lộc, chúng ta chia tay đi, anh nhất định phải kế thừa gia sản của gia đình.”

Khi đó Trình Lộc mới biết Hứa Qua là một phú nhị đại, anh ta phải về nhà kế thừa gia sản.

Hứa Qua nói, anh ta và gia đình đã thương lượng với nhau, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào, cha mẹ của anh ta quá hung hăng, họ một mực không chấp nhận Trình Lộc.

Anh ta hết cách rồi, chỉ có thể lựa chọn một trong hai, rất rõ ràng, anh ta đã chọn gia đình.

Trình Lộc tỉnh táo lại cũng suy nghĩ kỹ càng, thật ra Hứa Qua chọn gia đình anh ta cũng là chuyện bình thường.

Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như thế.

Lý Thừa Nguyệt nói với cô rằng, tình cảm của cô và Hứa Qua vẫn chưa đủ lớn, nếu không thì đã sớm em là gió anh là cát rồi.

Trình Lộc ngẩng đầu, cảm giác mát mẻ ở đầu ngón tay khiến cô dần phục hồi tinh thần.

Lúc này, La Thứ bỗng xông vào, gân giọng nói: “Chị Lộc không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!”

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Tôi sẽ không đồng ý ở cùng cô ấy.

Bốp! Bị vả mặt rồi!.