Ở ngay cửa quán bar có một người đàn ông với mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, nút của áo sơ mi được gài đến nút trên cùng.

Thế mà lại là Lâm Phùng.

Trên cổ anh có một miếng băng gạc, che đi vết thương hôm qua.

Anh nhíu mày đi vào bên trong, có một cô gái can đảm bước lên chào anh.

Cô ta vừa định đưa tay choàng qua vai anh, nhưng anh đã nhanh chóng tránh đi.

Cô gái kia vồ hụt, biết người đàn ông này không giống với những người khác nên cũng thức thời rời đi.

Dáng người anh cao gầy thẳng tắp, anh đi qua lại trong đám người hệt như đang tìm ai đó.

Trình Lộc nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước quầy bar, ngồi xuống bên cạnh một cô gái trẻ.

Cô gái kia uống hết ly này đến ly khác, cảm giác đã say hước rồi.

Cô ta đưa tay lay lay vai Lâm Phùng, dường như hai người đang nói gì đó, nhưng đã bị tiếng nhạc đinh tai che lấp hết.

Trình Lộc không nhịn được cười một tiếng, nhìn qua thì giáo sư Lâm này là một người rất nghiêm chỉnh, không ngờ anh lại thích kiểu cô gái nhỏ thế này.

Cô nhìn đến xuất thần, không ngờ Lý Thừa Nguyệt lại ngồi sang bên này, cô ấy gác cằm lên vai cô, vừa mở miệng đã đầy mùi rượu.

Lý Thừa Ngân mơ màng nói: “Tiểu Lộc cậu đang nhìn gì thế.”

Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Trình Lộc, ánh mắt rơi vào người Lâm Phùng.

Trình Lộc thu hồi ánh mắt, cô đặt ly nước lên bàn rồi vỗ nhẹ vào trán Lý Thừa Nguyệt.

“Sao tự nhiên lại uống nhiều vậy?”

Có lẽ là cô đã nhắc đến chuyện đau lòng của Lý Thừa NGuyệt, cô ấy bĩu bĩu môi, ôm ly nước chanh của Trình Lộc lên uống: “Sao rượu này lạ thế?”

Trình Lộc nói theo: “Đây là rượu mới, mùi vị của nó là vậy.”

Lý Thừa Ngân lại uống thêm một ngụm, thật sự không hề có mùi rượu gì cả nên không thèm uống nữa.

Cô ấy hít sâu một hơi rồi khóc òa lên, nước mắt thấm ướt mascara, khiến dưới mắt cô ấy đen thùi nhem nhuốc.

Lý Thừa Ngân ôm cánh tay Trình Lộc, lớn miệng nói: “Cái tên khốn Cao Mộc muốn chia tay với bà đây, chúng tớ đã ở bên nhau năm năm rồi, bốn năm đại học một năm đi làm, thế mà mẹ nhà anh ta nói bỏ là bỏ ngay.”

Lý Thừa Nguyệt lớn giọng, lúc này vừa hay đổi nhạc nên tiếng nhạc đinh tay thoáng dừng lại, chỉ còn dư lại tiếng người.

Vì thế, giọng nói của Lý Thừa Nguyệt vang vọng rõ mồn một.

Rất nhiều người đều quay sang nhìn.

Trình Lộc che miệng cô ấy lại, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhận lấy một ánh mắt nhàn nhạt.

Từ trước đến giờ cô luôn rất cảnh giác, tức thì đã nhận ra được ánh mắt này, khi cô nhìn qua, ánh mắt ấy xuất phát từ giáo sư Lâm.

Mặt Trình Lộc nóng lên, cô vội vàng thu hồi ánh mắt lại.

Cũng vừa hay lúc này tiếng nhạc lại vang lên lần nữa, sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị dời đi.

Lý Thừa Nguyệt vẫn đang lải nhải Cao Mộc xấu xa bên tai Trình Lộc, cứ chốc chốc lại khóc òa lên.

Cô ấy đưa tay lau nước mắt thì thấy đen thùi, cô ấy còn nhân cơ hội lau nước mắt lên quần áo của Trình Lộc.

Thấy Lý Thừa Nguyệt thất tình, Trình Lộc cũng không tránh đi.

Cô đã quen Lý Thừa Nguyệt từ trước, lâu dần thành thân, cô cũng đã gặp mặt bạn trai cô ấy mấy lần, thấy người kia đối xử với cô ấy khá tốt.

Không ngờ, chuyện tình cảm thế này, nói bỏ là bỏ ngay.

Không biết Trình Lộc nghĩ tới điều gì mà cô bỗng rũ mắt xuống, dưới đáy mắt là một màu u tối.

Không phải cô cũng đã quá quen với kiểu tình cảm nói không có là không có này à

Lý Thừa Nguyệt cũng đã tỉnh táo phần vào, vừa hay Trình Lộc có thể dìu cô ấy đi.

Cô vỗ vỗ vào mặt Lý Thừa Nguyệt, nói: “Chúng ta về rồi nói tiếp được không?”

Lý Thừa Nguyệt không vui: “Không được, không thể đến chỗ Cao Mộc được! Tên cặn bã!”

“Cặn bã cặn bã, đến chỗ của tớ, thế này đã được chưa.”

Lý Thừa Nguyệt miễn cưỡng mở mắt nhìn Trình Lộc, như đã yên tâm rồi, cô ấy “à” một tiếng, còn nói thêm: “Không được, Tiểu Lộc, cậu phải anh chóng đưa tên cặn bã đó ra công lý, phải nhốt anh ta vào tù!”

Dường như Lý Thừa Nguyệt nhớ ra gì đó, lại tự lẩm bẩm: “Ôi, không được, nếu có thể bắt thì cậu đã bắt Hứa Qua ném vào từ sớm rồi.”

“……..

Tớ và anh ta đã chia tay rồi, không có gì mà cặn bã với không cặn bã nữa.”

Nói thật, cô chia tay hai ngày, lúc ấy thật sự rất hận Hứa Qua.

Nhưng cô cũng không phải là kiểu người kiểu cách, chỉ thương tâm đau lòng mổ ngày, sang ngày hôm sau đã tiếp tục tay bắt trộm, chân đá tội phạm.

Vẫn là Trình Lộc khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật của cục cảnh sát núi Lâm Sơn.

Còn nữa, chuyện hai người họ chia tay chỉ trách mỗi Hứa Qua thôi sao?

Cũng không phải, sau đó Trình Lộc đã suy nghĩ qua.

Ngoại trừ gia thế, quan trọng nhất là tính cách hai người không hợp nhau.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện có thể cưỡng cầu, nhưng chủ duy tình cảm là không cưỡng cầu được.

Cô nhấp một hớp nước chanh, nhìn sang Lý Thừa Nguyệt đang mắt nhắm mắt mở, quyết định lấy ân báo oán, đưa con ma men này về nhà mình.

Cô đỡ Lý Thừa Nguyệt lảo đảo đứng dậy, bình thường cô gái này nhìn như liễu rũ trong gió, nhưng bây giờ uống say rồi lại chẳng khác nào đàn ông.

Cô ấy bước loạng choạng về phía cửa, vừa tới cửa quán bar lại bị Cao Mộc chặn ngang.

Cao Mộc có thân hình cao lớn, mặt mũi nhìn thật thà.

Lúc trước Trình Lộc có hỏi tại sao Lý Thừa Nguyệt lại chọn Cao Mộc, khi đó cô ấy trả lời là đáng tin.

Cao Mộc cuống lên, cậu ta tát vào mặt mùi một cái.

Trình Lộc còn chưa hết sợ hãi thì Lý Thừa Nguyệt đang mơ mơ màng màng lại bỗng giơ chân lên, cô ấy bổ nhào sang người Cao Mộc rồi la hét: “Anh điên rồi hay sao mà tự đánh mình thế?”

Cao Mộc đỡ lấy Lý Thừa Nguyệt, cậu ta nhíu mày nói: “Em đơn phương chia tay nên không tính.” Lý Thừa Nguyệt uống say, hai chân chẩn còn sức lực, đứng không vững nữa.

Cao Mộc bèn thẳng thắn ôm cô ấy lên: “Thừa Nguyệt, anh có thể giải thích chuyện này, không như em nghĩ đâu.”

“Vậy anh mau giải thích đi!” Lý Thừa Nguyệt đã mềm nhũn ra, cô ấy vùi mình trong lồ ng ngực Cao Mộc, hệt như một con mèo con vừa ra đời.

Cao Mộc tùy tiện giải thích hai câu với Trình Lộc, Trình Lộc nhìn sang Lý Thừa Nguyệt rồi hỏi cô ấy: “Cậu muốn về cùng tớ hay Cao Mộc?” Trình Lộc liếc nhìn Cao Mộc.

Lý Thừa Nguyệt siết chặt cổ áo Cao Mộc không buông, Trình Lộc lập tức hiểu ngay.

Tình cảm là một chuyện không thể hiểu nổi.

Cao Mộc đưa Lý Thừa Nguyệt đi, Trình Lộc âm thầm thở dài.

Cô đứng ngay cửa, vẫn còn có thể nghe được tiếng nhạc ầm ầm trong quán bar Ngân Hà và ánh đèn nho nhỏ lấp lóe trên đỉnh đầu.

Cô đứng đợi taxi một hồi lâu, toàn những chiếc taxi đã có khách.

Lúc này, một chiếc taxi chậm rãi chạy tới, chú tài xế trên xe cao giọng nói: “Cô gái đi đâu thế?

Đang lúc Trình Lộc muốn trả lời lại thì chợt thấy một bóng người xẹt qua bên cạnh cô, sau đó trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.

Người ngồi vào chính là một cô gái trang điểm đậm, cô ta nói: “Bác tài, đi nhanh lên, đi đâu cũng được!”

Cô gái kia lấy một tờ nhân dân tệ ra đưa cho chú tài xế, tài xế chẳng hề nghĩ ngợi mà đạp ga chạy đi.

Trình Lộc: “……..”

Trong bóng đêm, Trình Lộc mím môi, cô thu cánh tay định mở cửa xe khi nãy lại.

Ngay sau khi chiếc taxi đi mất, sau lưng cô chợt vang lên tiếng bước chân.

Cô sợ lại có người đến cướp xe với cô nên bèn quay đầu lại, không ngờ người đến là Lâm Phùng.

Cũng khá lúng túng, hai người chẳng hẹn mà quay đầu lại đã đối mặt với đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào lại càng lúng túng hơn.

Trình Lộc cười lên, cô mở miệng trước: “Giáo sư Lâm, trùng hợp thật, lại gặp được anh ở đây.”

Con người Lâm Phùng sâu thẩm, vẻ lo lắng trên mặt vừa nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

Anh cũng không đi vội mà dừng lại bên người Trình Lộc, anh đút tay trong túi quần, lạnh nhạt nói: “Không trùng hợp.”

Giọng anh nhàn nhạt, Trình Lộc cũng biết lời này của anh có ý gì.

Lâm Phùng đã sớm nhận ra, vừa nãy trong quán bar Trình Lộc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt cô nóng rừng rực như lửa, muốn Lâm Phùng không phát hiện cũng khó.

Cô gái này cũng thật lớn gan, cứ hết lần này đến lần khác bày trò để tình cờ gặp được anh.

Chắc chắn là cô đã có ý đồ gây rối với anh từ lâu.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phùng, chỉ thấy biểu tình của anh vẫn rất nhạt nhẽo, hệt như cái câu “không trùng hợp” kia là do cô tưởng tượng ra chứ anh chẳng hề nói gì.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nút áo được anh cài đến tận nút trên cùng, che đi hết cảnh sắc xinh đẹp.

Anh có dáng người cao lớn thon gầy, bên dưới là một đôi chân dài miên man.

Trình Lộc thu hồi ánh mắt, cô thở dài thăm thẳm: “Chân dài thật.”

Vừa thốt ra lời này xong, Trình Lộc sững người.

Thế mà cô lại nói ra tiếng lòng của mình!

Lâm Phùng cũng liếc nhìn cô một chút, sự lãnh đạm dưới mắt anh vẫn nguyên vẹn, ngay cả tư thế đứng cũng không thay đổi.

Anh nhìn về phía Trình Lộc, ánh mắt anh phức tạp, muốn nói lại thôi, bây giờ mà còn nói ra loại lời nói mất tự nhiên thế này.

Cuối cùng, Lâm Phùng vẫn quyết định mở miệng nói: “Khi nãy ở trong quán bar cô vẫn luôn nhìn tôi.”

Ngay sau đó ánh mắt của Lâm Phùng lại càng kỳ quái hơn.

Trình Lộc khẽ ho khan một tiếng, cô có chút lúng túng.

Dù sao thì bị người khác chọc thủng chuyện mình nhìn lén người ta ngày trước mặt thế này thật quá xấu hổ.

Cô vội vàng giải thích: “Giáo sư Lâm đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy anh có hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ được đã gặp qua anh ở đâu thôi.”

Ánh mắt Lâm Phùng thâm sâu, anh liếc nhìn Trình Lộc.

Dường như anh không muốn nói chuyện nữa nên chỉ mím chặt môi.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng nhạc sập sình từ quán bar vang ra.

Có một chiếc taxi chạy tới, Trình Lộc phất tay ra hiệu mình phải đi, thế nhưng ven đường lại vang lên một tiếng hét: “Bắt cướp với!”

Một cô gái mang giày cao gót đỏ trang điểm đậm đang cởi một chiếc giày ra rồi ném thẳng về hướng thanh niên giật túi xách của mình, tiếc là người thanh niên kia chạy trốn quá nhanh, chỉ chớp mắt cái đã chạy thật xa.

Mặt mày Trình Lộc hơi động, cô thầm nói một câu: “Lật trời rồi!”

Cô không nghĩ nhiều nữa, nhanh chân đuổi theo.

Gió đêm tạt thẳng vào mặt, mang theo chút mát mẻ.

Và gió cũng thổi tung mái tóc ngắn ngang vai của cô, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn.

Nhìn qua thì dáng người của cô nho nhỏ, nhưng khi chạy vẫn chưa dùng hết tốc độ vốn có của mình mà đã sắp đuổi được tên cướp.

Trình Lộc hô to một tiếng: “Cảnh sát đây! Đứng lại!”

Lâm Phùng Giương mắt nhìn sang, Trình Lộc đã sắp chạy mất không còn bóng dáng nữa, anh khẽ mím môi rồi rũ mắt xuống, cuối cùng vẫn sải bước theo hướng Trình Lộc chạy đi.

Sau lưng là cô gái trang điểm đậm đang khóc lóc la hét, mắng tên cướp kia bằng đủ lời khó nghe.

Lâm Phùng nghe đến mức khó chịu.

Trình Lộc rất nhanh đã đuổi kịp tên cướp, cô nắm lấy cổ áo phía sau của tên cướp ấy, nhưng không ngờ tên đó lại quay sang ném túi xách vào người cô, vừa hay túi xách nện trúng vào cánh tay bị thương của cô.

Cô bị đau, cũng vì thế mà buông lỏng tay, tên cướp lập tức muốn nhân cơ hội đó chạy đi.

Cô đang định mở miệng, nhưng chợt thấy tên cướp kia đụng phải một người, sau đó nhanh chóng bị tóm lấy.

Tên cướp đã sợ gần chết rồi, bình thường nào thấy được nhiều người qua đường nhiệt tình như thế, hôm nay có chuyện gì vậy? Đã đụng phải rồi mà còn đụng cả một đôi?

Lâm Phùng ngước mắt nhìn cánh tay dưới tay áo lỡ của cô, tuy vết thương trên tay đã bị ống tay áo rộng thùng thình che đi, thế nhưng Lâm Phùng biết vết thương của cô vẫn còn khá nặng.

Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, cô lấy còng tay trong túi ra, tên cướp kia mắng một tiếng “f*ck”, sau đó vặn ngược lại cô: “Giỏi thật, cô còn chơi kiểu này nữa à!”

Trình Lộc liếc nhìn tên cướp kia một cái, trẻ tuổi nóng tính mà.

Cô trả lời: “Đừng đoán mò, cảnh sát đây.”

Cô quay đầu lại nói với Lâm Phùng: “Cảm ơn anh, giáo sư Lâm.”

Đột nhiên ánh mắt cô ngưng lại.

Bởi vì nóng mà Lâm Phùng đã tháo hai nút áo trên cùng vốn được gài kín ra, vừa hay có thể nhìn thấy được xương quai xanh như ẩn như hiện bên trong.

Dời mắt lên chút nữa, cũng có thể nhìn thấy rõ yết hầu.

Làn da của anh rất trắng, bây giờ đứng ở chỗ tối dưới ánh đèn, khiến cho da dẻ lộ ra ngoài lớp áo của anh như được dát lên một tầng ánh sáng nhạt.

Lâm Phùng nhìn thấy ánh mắt cô, anh thoáng nhướng mày rồi gài nút áo lại như cũ.

Cô gái này, dường như chẳng hề biết rụt rè là gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Chờ đến khi em càng không rụt rè hơn nữa..